Cô sống lại một đời là vì Tống Cảnh Chi, đã tới đây rồi, cũng đã làm rõ Tống Cảnh Chi chính là ân nhân cứu mạng của cô. Nếu cô không đi tìm anh thì chắc chắn sẽ có người nói này nói kia.
Còn không bằng làm cho tất cả mọi người đều biết Tống Cảnh Chi là vì cô nên mới bị thương, cô đến đây để đền ơn.
Hà Tiểu Thiến nhìn cô, hỏi: "Tiêu Tiêu, em thật sự rất dũng cảm”"
"Thằng bé là người trong thôn chúng ta, cháu tôi đấy." Tống Kiến Quốc nở nụ cười, ông ấy không ngờ nữ thanh niên trí thức còn trẻ lại vừa xinh đẹp lại cố ý đến đây tìm Cảnh Chi, là một cô bé có ơn tất báo.
"Thật sao? Quá tốt rồi, chú ơi, anh ấy vẫn khỏe chứ a?"
"Thằng bé mới phẫu thuật về chưa được mấy ngày, hiện tại chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng."
Lúc này, chưa có ai biết là chân của Tống Cảnh Chi không có cách nào khôi phục lại, thậm chí ngay cả đi lại cũng không thể.
Trong lúc đang nói chuyện, bọn họ đã đến thôn, chiếc máy kéo chạy thẳng đến điểm thanh niên trí thức.
Tống Vĩ giúp đỡ các cô chuyển hành lý xuống khỏi máy kéo.
"Hai căn phòng ở phía tây không có người ở, hai người ở cùng một căn nhé." Sau này, điểm thanh niên trí thức ở thôn Ngọc Hồ đã được tu sửa một lân nữa, trong thôn sợ các thanh niên trí thức có mâu thuẫn, cố ý xây cho mỗi người một căn phòng nhỏ.
"Phòng ở giữa là nơi mà nhóm thanh niên trí thức họp và ăn cơm, phòng bếp ở phía sau. Một lát nữa, tôi sẽ để Tống Vĩ mang lương thực tới cho hai người. Phần lương thực này sẽ trừ vào công điểm hoặc mua, tự hai người quyết định xem sao, không cần phải đưa phiếu."
Hai người nhìn nhau nói: “Chúng tôi mua."
Tống Kiến Quốc nhìn hai cô gái, đây đều là người có điều kiện gia đình khá giả.
"Hiện tại đang vào vụ mùa, nhóm thanh niên trí thức đều đã bắt đầu làm việc cả rồi. Hai người dọn dẹp trước đi, lát nữa bọn họ sẽ tan làm. Đúng rồi, hai cô vừa mới tới nên nghỉ ngơi hai ngày trước, hai hôm sau hẳn đi theo nhóm thanh niên trí thức cũ làm công."
"Cảm ơn chú trưởng thôn."
"Đi, vậy tôi đi về trước, có chuyện gì, đến căn nhà có mái ngói xanh ở phía đông tìm chú, chú ở đó." Nói xong, Tống Kiến Quốc chuẩn bị rời đi.
"Chú, Tống Cảnh Chỉ..."
Tống Kiến Quốc nhìn cô, suýt chút nữa đã quên mất chuyện chỉ nhà, ông ấy nói: "Cháu nhìn thấy căn nhà mái ngói xanh ở phía tây kia, đó chính là nhà của Tống Cảnh Chi."
"Cảm ơn chú." Đường Tiêu Tiêu nở một nụ cười ngọt ngào với ông ấy.
"Đi đi, có chuyện gì thì đến tìm chú là được." Trong túi của ông ấy vẫn còn cất giữ hai gói thuốc của cô.
Chờ sau khi Tống Kiến Quốc đi, hai người liền chọn căn phòng tốt nhất, Hà Tiểu Thiến ở cạnh những thanh niên trí thức khác, Đường Tiêu Tiêu ở căn phòng ở trong cùng nhất, sát bên phòng của Hà Tiểu Thiến. "Tiểu Thiến, chị có chìa khóa không? Nếu như không có thì em đưa cho chị một chìa, em mang theo hai chìa lận." Cô lấy từ trong không gian ra hai chiếc chìa khóa.
"Chị không có, chị phải đưa tiền cho em, chị không thể lấy không của em được." Hà Tiểu Thiến từ trong túi móc ra hai đồng tiền, giá ổ khóa của xã cung ứng là giá này.
"Đi." Cô cười nhận tiền, cô rất thích ở chung với loại người như Hà Tiểu Thiến vậy, không lợi dụng người ở chung với mình.
"Tiêu Tiêu, chị rất khâm phục em đó."
“Anh ấy bởi vì em nên mới bị thương, em không nhìn thấy anh ấy bình phục thì em không an tâm chút nào." Cô cười nói: "Mau đi dọn dẹp đi, một lát nữa bọn họ sẽ quay về rồi đó."
"Được." Hà Tiểu Thiến cười gật đầu.
Đẩy cửa phòng ra, thôn Ngọc Hồ đối xử với thanh niên trí thức cũng không tệ lắm. Tuy phòng ở nhỏ nhưng đồ dùng đều đủ cả, một cái cái giường đơn, một cái tủ treo quần áo và một cái tủ sách.
Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trải giường chiếu xong xuôi thì đúng lúc này, Tống Vĩ ở bên ngoài gào to.
“Thanh niên trí thức Đường, thanh niên trí thức Hà, lương thực mang tới cho hai người đây."
"Tới ngay."
Tống Vĩ đặt lương thực mang tới cho các cô ngoài cửa phòng, bởi vì nam nữ khác biệt nên anh ấy không có mang vào trong phòng cho bọn họ.
"Đồng chí Tống, những thứ này hết bao nhiêu tiên vậy?”
"Giá cả giống ở trạm lương thực, hai hào sáu một cân, không cần phải trả phiếu. Ở đây, một túi ba mươi cân, mỗi người phải trả bảy đồng tám hào." Tống Vĩ đỏ mặt nói.
"Cám ơn anh." Mỗi người thanh toán bảy đồng tám hào cho anh ấy.