Ngày 12 tháng Chạp mười hai, ngày làm lễ cưới.
Sáng hôm đó, chưa tới năm giờ mà Đường Tiêu Tiêu đã bị mẹ mình lôi ra từ trong chăn.
"Mẹ, như vậy là quá sớm, trời còn chưa sáng mà." Cô ngồi ở mép giường, không nhịn được rùng mình một cái. Mặc dù mùa đông ở tỉnh Hồ Nam không có tuyết rơi, nhưng mà trời rất lạnh, vừa lạnh vừa ẩm.
"Giờ rước dâu rất sớm, con không dậy sớm một chút để chuẩn bị thì sẽ bỏ qua giờ lành đó."
Mẹ Đường nhéo nhéo mặt con gái để cho cô tỉnh táo lại.
"Tại sao lại là 8 giờ 18 phút chứ không phải 9 giờ 19 phút chứ, 10 giờ 10 phút cũng được mà." Đường Tiêu Tiêu gà gật.
"Nói gì thế." Mẹ Đường chọc chọc vào cái trán trắng nõn của con gái.
"Oái." Chọc ra một vết đỏ, mẹ Đường có chút lúng túng thu tay về.
"Mẹ, Tiêu Tiêu đã dậy chưa? Con nấu nước nóng xong rồi, để ngoài cửa cho hai người nhé." Giọng Đường Mục vang lên ngoài cửa.
"Để ở cửa đi, mẹ sẽ ra lấy."
"Anh con dậy từ mấy giờ vậy?" Đến cả nước cũng nấu xong.
"Dậy sớm hơn con đó, đồ con sâu lười." Mẹ Đường cười nói.
Hôm nay Đường Tiêu Tiêu là cô dâu, suốt buổi sáng không thể ra khỏi cửa, cho nên cô phải rửa mặt ngay trong phòng.
Rửa mặt xong, Đường Mục lại bưng một tô mì tới, phía trên có hai quả trứng gà, còn có mấy miếng cải xanh.
Ăn bữa sáng xong, cô đi thay quần áo, áo choàng dài bằng nỉ màu đỏ càng làm da cô trắng hơn.
Cô làm tóc theo kiểu cô dâu thời sau này, tô điểm thêm bằng mấy món trang sức cài tóc mà mẹ Đường mua từ cửa hàng quốc tế.
Sau đó dùng đồ trang điểm mẹ Đường mua để trang điểm kiểu cô dâu thật đẹp.
Mẹ Đường nhìn con gái xinh đẹp đứng trước mặt mình, trong mắt bà ấy ngân ngấn nước. Hôm nay cục cưng của bà ấy phải lập gia đình rồi.
"Thật là đẹp!" Đây là câu đầu tiên Hà Tiểu Thiến và Lưu Phượng Quyên nói khi bước vào phòng.
"Đừng nói là Tống Cảnh Chi, Tiêu Tiêu, đến chị cũng muốn cưới em." Hà Tiểu Thiến đứng cạnh cô nói.
"Cô tránh ra đi, làm gì đến phiên cô, tôi tới trước." Lưu Phượng Quyên trêu ghẹo.
"Ha ha, mấy chị em cứ trò chuyện đi, mẹ đi làm chút việc trước." Mẹ Đường cười nói.
"Được, thím."
"Tiêu Tiêu, đây là quà chị và Trạch Minh tặng em." Hà Tiểu Thiến đưa lên hai chiếc túi giấy đỏ.
Cô dâu sắp xuất giá, bạn bè là nam không tiện đi vào.
"Đây là quà của tôi và Lưu Đống."
"Cám ơn hai người." Đường Tiêu Tiêu nắm tay cả hai. Cô đi tới nơi này là bởi vì Tống Cảnh Chi.
Mặc dù cũng ở tại điểm thanh niên trí thức, chung đụng cũng không nhiều, nhưng Đường Tiêu Tiêu biết bọn họ đối xử tốt với cô.
"Dù em có đi theo quân đội thì cũng không cần cắt đứt liên lạc, nhớ thường xuyên viết thư."
"Đúng vậy, nếu ai cắt đứt liên lạc sẽ bị đánh vào mông ngay." Hà Tiểu Thiến cười nói.
"Ừ" Lưu Phượng Quyên gật đầu thật mạnh.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng hò hét náo loạn ồn ào, đoán được là đoàn rước dâu tới, Lưu Phượng Quyên vội vàng đóng cửa lại.
Đường Mục dẫn Từ Trạch Minh cùng Lưu Đống chặn ở cửa.
"Vợ ơi, anh tới cưới em." Đường Tiêu Tiêu nghe giọng Tống Cảnh Chi vang dội bên ngoài.
"Xí, cậu chờ chút đã, kêu ai là vợ chứ? Đâu có dễ dàng cưới được em gái tôi thế, phải qua ải này của tôi đã." Đường Mục lấy tay chặn lại.
"Anh hai, không phải hôm đó em đã qua ải rồi sao?"
"Hôm đó không tính."
"Vậy thì mời anh." Tống Cảnh Chi tươi cười.
Hôm nay anh mặc áo choàng dài bằng nỉ màu đen mà Đường Tiêu Tiêu may cho, là áo đôi với Đường Tiêu Tiêu.
Áo choàng dài màu đen càng làm anh trông cao hơn, đặc biệt nổi bật khi đứng ở trong đám người, nhất là ngũ quan cương nghi.
"Sau này quân áo trong nhà do ai giặt?" Câu này là Từ Trạch Minh hỏi.
"Tôi."
"Cơm do ai nấu?" Đây là Lưu Đống hỏi.
"Tôi."
"Ai sẽ chăm con?" Cuối cùng Đường Mục hỏi.
"Vẫn là em."
"Hỏi mấy câu thế thôi à?" Cha Đường đứng ở bên cạnh xấu hổ, có nhiều người dân trong thôn đi theo như vậy mà cũng không sợ mất thể diện.
"Được rồi được rồi, chớ bỏ lỡ giờ lành." Mẹ Đường nói.