"Đúng là rau man muối khô này." Thím Ngô vừa đi vào nhà đã nhìn thấy rau man muối khô ở trên bàn.
"Nhà chị cũng có rau mận muối khô ư?" Mẹ Tống cười hỏi.
"Cũng không hẳn." Hai chị em dâu cười lên.
"Bà ta còn muốn nhờ thông gia nhà em cho cả hai đứa nhỏ nhà bà ta làm ở Kinh Thị." Mẹ Tống bĩu môi.
"Muốn là có chắc. Cũng chỉ có dịp Tết chứ bình thường chẳng qua lại gì."
Mặc dù là người trong tộc, bình thường không mấy qua lại. Hằng năm cũng chỉ có một lần vào dịp Tết nên nhà họ Tống cũng không muốn so đo.
Mồng hai Tết, con gái đã đi lấy chồng ở trong thôn đều sẽ trở về, mà con dâu cũng sẽ dẫn chồng con về nhà mẹ đẻ.
Đường Tiêu Tiêu không thể quay về. Tống Cảnh Chi làm chủ mời bốn người Hà Tiểu Thiến đến nhà ăn cơm.
Bốn người cũng không đến bằng tay không, mà ít nhiều gì cũng mang theo quà cáp.
Cha mẹ Tống cũng phát cho mỗi người một bao lì xì hai hào, mang ý nghĩa may mắn.
Sau mồng ba Tết là lê la tán dóc ở trong thôn. Nhà bạn cầm kẹo, nhà tôi uống trà dầu.
Sáng sớm mồng bốn Tết, Tống Cảnh Chi vừa mới thức dậy đã nhìn thấy cô vợ nhỏ vốn đang ngủ say nhanh chóng bò dậy, ngay cả áo bông cũng không kịp mặc.
Cô lấy quần và một đống đồ trong tủ quần áo ra, đi vê phía nhà vệ sinh ở sân sau.
Anh không kịp nghĩ ngợi, mặc quân áo vào, rồi câm áo bông của cô đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh.
Lúc Đường Tiêu Tiêu bước ra từ trong nhà vệ sinh, trong tay còn đang cầm chiếc quần vừa mới thay ra, người hơi cúi xuống.
Tống Cảnh Chi khoác áo bông lên người cô, dứt khoát bế ngang cô lên.
"Bỏ xuống, bỏ xuống." Cô sợ hết hồn.
Mặc dù cô có băng vệ sinh trong siêu thị của cô, nhưng vì đến những năm 82 Hoa Quốc mới sản xuất ra thứ này, chỉ sợ bị mẹ Tống phát hiện cô vẫn luôn sử dụng trong kỳ kinh nguyệt.
Hôm nay là ngày đầu nên ra rất nhiều, bế kiểu này một lúc sẽ bại lộ ngay.
"Sao thế?" Anh bỏ cô xuống, nhìn cô hỏi.
"Tới tháng rồi à?" Đúng lúc này, mẹ Tống đi tới.
"Vâng ạ." Cô đỏ mặt gật đầu.
"Vậy con mau nằm lên giường nghỉ ngơi đi. Cảnh Chỉ giặt quần giúp Tiêu Tiêu đi."
"Mẹ, không cần đâu ạ, để con tự giặt." Chiếc quân này dính máu, làm sao có thể để cho anh giặt.
"Cứ để nó giặt, bằng không đi bộ đội con phải làm thế nào?" Mẹ Tống giành lấy quần trong tay cô, rồi ném cho Tống Cảnh Chi. Còn bản thân thi dìu Đường Tiêu Tiêu về phòng.
Tống Cảnh Chi ôm quần, bấy giờ mới phản ứng lại, vợ anh đang tới tháng.
Anh cũng không bận tâm đi rửa mặt trước, rồi mới giặt quân sạch sẽ phơi ở sân sau cho cô. Vừa giặt xong, mẹ Tống lại gọi anh đến, dạy anh làm rượu nếp đập trứng (甜酒冲蛋), rồi lại bảo cha Tống đốt một chậu lửa.
Ăn rượu nếp đập trứng xong, trong phòng đặt một chậu lửa, trên bụng còn được mẹ Tống chuẩn bị cho một túi chườm nóng, bấy giờ Đường Tiêu Tiêu mới cảm thấy dễ chịu hơn.
"Em thấy thế nào?" Tống Cảnh Chi vừa mới ăn sáng xong đi vào phòng hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi." Cô tựa vào đầu giường gật đầu đáp.
Vì đau nên môi cô hơi tái nhợt.
Den đây, anh ôm cái nào." Anh ngồi xuống cạnh cô, để cô tựa vào lòng mình.
Anh hơi xê dịch túi chườm nóng trên bụng cô. Bàn tay to lớn vòng qua trước người cô, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
Đúng lúc này, mẹ Tống lại bưng bát đi vào: "Cảnh Chi, con hãy đút bát chè trứng gà đường đỏ này cho Tiêu Tiêu ăn đi."
Bà cũng không quan tâm hai vợ chồng đang ôm nhau, mà đặt bát xuống rồi đi ra ngoài.
Có lẽ lát nữa sẽ có thôn dân đến thăm nhà, vì thế khi rời khỏi phòng mẹ Tống đã đóng cửa lại.
Hôm nay ngoại trừ đi nhà vệ sinh thì Đường Tiêu Tiêu không hề bước xuống giường, ăn cơm cũng do Tống Cảnh Chi mang đến.