"Trước tiên thu dọn đồ đạc, xem thử còn thiếu thứ gì. Buổi chiều anh sẽ đi mượn một chiếc xe để mua thêm." Tống Cảnh Chi nhìn cô vợ nhỏ nhà mình. Sau này đây sẽ là ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Đúng rồi, em vẫn chưa hỏi anh, em biết anh là đội trưởng nhưng không biết là quân chức gì?"
"Chỉ huy cấp bốn. Nếu dựa theo Giải phóng quân được xem là tiểu đoàn trưởng."
Bên này, Từ Chinh vừa mới lái xe quay về đội đã bị một đám người vây quanh, đều là thành viên trong đội của bọn họ.
"Thế nào rồi? Đã gặp được chưa? Đội trưởng đã khỏe chưa?"
"Khỏe rồi." Từ Chinh gật đầu.
"Haiz! Vợ của đội trưởng thế nào?" Có người tò mò hỏi.
"Đúng đúng đúng, mau nói đi." Người kia vừa mới hỏi đã có người bắt đầu nhao nhao.
"Y như tiên nữ." Từ Chinh nghèo từ vựng, dường như trong đầu chỉ có mỗi từ này mới thích hợp với vợ của đội trưởng bọn họ.
"Thật không đó?” Lập tức có người không tin.
"Dù sao tôi cũng chưa từng gặp cô gái nào xinh đến thế." Từ Chinh cười ha ha: "Nếu các cậu không tin thì tự mình đi xem thử đi."
Hai vợ chồng dọn dẹp nhà cửa xong thì phân chia công việc. Tống Cảnh Chi định đi quét dọn vệ sinh trước khi lấy đồ đạc ra sắp xếp.
Bởi vì người ở trong nhà thời gian dài là Đường Tiêu Tiêu, cho nên đồ đạc đều do cô sắp xếp.
Đồ đạc phải gửi đi mấy lần, thật sự không hề ít. Dọn dẹp cả buổi sáng, cuối cùng ngôi nhà này cũng coi như có chút hơi thở cuộc sống.
Cơm trưa là Tống Cảnh Chi mang về từ nhà ăn.
"May quá, trưa nay nhà ăn có món thịt.
Mở cơm hộp ra, có một hộp bên trong có khá nhiều thịt kho tàu.
Phần đó là của Tống Cảnh Chi. Người nhà cũng có thể đến nhà ăn để ăn cơm, nhưng phải trả phiếu tiên. Có điều món thịt là cung cấp riêng cho quân nhân.
Dù gì lính cứu hỏa cần phải bổ sung thể lực. Người nhà có thể cầm phiếu thịt đến nơi bán thịt để mua thịt, rồi tự chế biến tại nhà.
Tống Cảnh Chi gắp thịt mỡ vào hộp cơm khác, rồi đưa phần thịt nạc kho tàu còn lại cho Đường Tiêu Tiêu.
An đi."
Cô ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với anh: "Cảm ơn chồng."
Từ rất lâu về trước Tống Cảnh Chi đã chú ý đến, mặc dù cô không bài xích thịt mỡ, nhưng càng thích thịt nạc hơn. Có điều cô sẽ không bao giờ chủ động gắp thịt mỡ.
Ăn cơm xong, Tống Cảnh Chi đã đi mượn xe, còn Đường Tiêu Tiêu thì trải giường đệm. Là một chiếc vỏ chăn màu hồng. Mẹ Đường đã mua nó ở cửa hàng bách hóa Kinh Thị, nên cô rất thích.
Lúc hai người đi xuống lầu, có ba chàng trai đang đứng xếp hàng ở cửa cầu thang, lang lặng nhìn lên lâu. Từ Chinh cũng ở trong đó.
"Ba người các cậu đang làm gì đấy?" Tống Cảnh Chi thấy thế thì cau mày hỏi.
"Chào đội trưởng, chào chị dâu." Ba người đứng thẳng tắp.
"Chào ba cậu." Trên mặt Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười khách sáo.
"Đội trưởng, chúng tôi là thấy hôm nay anh mới vừa quay về, có cần giúp đỡ gì không. Ha ha." Một chàng trai có vóc dáng cao nhất trong số đó cười đáp.
"Chị dâu, em tên là Trân Lỗi. Chị có thể gọi em là Lỗi Tử"
"Chị dâu, em tên là Lưu Thắng Á. Chị có thể gọi em là Tiểu Lưu hoặc Thắng Á." Một chàng trai khác cũng lên tiếng.
“Chị dâu, em...
"Tôi biết cậu tên là Từ Chinh." Đường Tiêu Tiêu cười đáp.
Tống Cảnh Chi liếc nhìn ba người, mặt đỏ bừng.
"Cút!" Giúp đỡ gì chứ? Bọn họ đến ngắm vợ anh thì có.
"Vâng." Anh vừa mới ra lệnh, ba người đã vội vã bỏ chạy.
"Phụt." Thấy ba người chạy như bay không khác gì gặp Diêm Vương, cô không khỏi bật cười.
Tống Cảnh Chi cưng chiều nhìn cô: "Lên xe thôi."
"Bên này là nơi để xe đạp."
Xe từ từ lái ra khỏi khu gia đình.
"Căn nhà nhỏ này là hội ủy viên gia đình, chuyên xử lý chuyện trong gia đình."
Tống Cảnh Chi lần lượt giới thiệu với cô.