Dưới sự dạy bảo của với, Tống Cảnh Chi đã biết nấu cơm, hương vị món ăn anh nấu cũng không khác món ăn đó Đường Tiêu Tiêu nấu là bao.
"Được, vậy em sắp xếp quần áo một lát."
Tủ quần áo của bọn họ vẫn chưa được dọn đẹp.
Tống Cảnh Chi tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã nấu xong cơm chiều gồm hai món ăn và một món canh.
"Ngày mai lúc anh đi mua xe đạp thuận đường mua một cái sọt và một giỏ rau về nhé." Đường Tiêu Tiêu vừa ăn cơm do anh nấu vừa nói.
"Được."
Khi hai vợ chồng đang ăn cơm, Lưu Quân ở căn hộ giữa về nhà phát hiện nhà bếp lạnh lẽo, đứa con trai năm tuổi của anh ta đang ăn đồ ăn vặt.
"Sao lại không có cơm? Tiểu Bảo ăn gì thế?"
"Không có tâm trạng nấu, là quà quê do người ở căn đầu tiên phía đông cho." Vương Xuân Hoa biu môi.
"Không có tâm trạng là không nấu cơm à? Bọn nhỏ không cần ăn cơm sao? Nếu cô thực sự không muốn nấu thì có thể đến nhà ăn lấy cơm, bây giờ thì sao? Cho đứa nhỏ ăn đồ ăn vặt? Còn là táo đỏ càng ăn càng đói nữa chứt”
Lưu Quân vừa ăn một miếng táo đỏ và khoai lang chiên vừa nhìn cô ta.
"Nhưng em rất khó chịu, không phải chỉ là chỉ huy và giáo viên thôi à, tại sao lại tặng quà cho nhà bọn họ trước.
"Chỉ vì chuyện này? Đầu óc cô có vấn đề à?" Lưu Quân trợn mắt liếc cô ta.
"Lúc làm mai, chẳng phải người mai mối đã nói rõ tôi cần cô giúp tôi chăm sóc con nhỏ hay sao, bây giờ cô đi nấu cơm ngay cho tôi. Hơn nữa, tôi chỉ là một đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy, cho nên căn hộ này là loại bình thường nhất dành cho quân chức. Nếu cô không thích thì có thể dọn đồ về quê ngay bây giờ."
Nghe Lưu Quân đuổi mình về, Vương Xuân Hoa lập tức ngậm miệng.
Ngoại hình của cô ta bình thường, lại là gái nhà quê, tuy rằng Lưu Quân kết hôn lần thứ hai lại mang theo con nhỏ nhưng anh ta rất nổi tiếng trong thôn, dù muốn tìm hoa khôi của thôn cũng không thành vấn đề.
Mỗi tháng anh ta vừa có tiền trợ cấp vừa có phiếu nên việc nuôi cả gia đình không hề khó khăn.
Sở dĩ Lưu Quân vừa ý Vương Xuân Hoa là vì cô ta biết làm việc, có thể chăm sóc con cái giúp anh ta.
Cô ta tuyệt đối không thể quay về, nếu không sẽ bị người ta cười nhạo, e rằng ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không chứa chấp cô ta.
Đường Tiêu Tiêu không quan tâm có chuyện xảy ra trong căn hộ ở giữa, cô đang ở nhà viết thư cho gia đình chồng và nhà mẹ ruột.
"Vợ, nước nấu xong rồi, em đi tắm đi." Tống Cảnh Chi đi vào phòng.
"Ừ, anh đừng dập lò than, nếu không ngày mai rất khó nhóm lửa, anh nhớ hé mở cửa sổ nhà bếp ra một chút."
"Được, anh biết rồi."
Cô bỏ lá thư đã viết xong vào bao thư: "Ngày mai anh tiện đường đi gửi luôn nha."
"Ừ-" Tống Cảnh Chi nhận thư rồi bỏ vào túi áo khoác quân phục.
Tắm xong, Đường Tiêu Tiêu khoác áo bông, dựa vào đầu giường đọc sách, còn Tống Cảnh Chỉ thì cởi trần đi vào phòng.
Cô rất khâm phục anh, hiện giờ vẫn đang là mùa đông mà anh lại không cảm thấy lạnh.
Tống Cảnh Chi bước tới trước mặt cô rồi rút quyển sách trong tay Đường Tiêu Tiêu ra, anh xốc chăn lên, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
"Vợ, hơn mười ngày rồi."
Anh chàng này còn đếm từng ngày nữa chứ.
Đường Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn anh, không thèm để ý đến Tống Cảnh Chi.
Tống Cảnh Chi kéo cô ôm vào ngực: "Vợ, em đẹp quái"
Anh hôn lên mặt, mũi, môi rồi đền cổ...
Nhưng anh không dễ thỏa mãn như vậy, Tống Cảnh Chỉ thè lưỡi liếm vành tai cô làm Đường Tiêu Tiêu rùng mình.
"Ưm..." Đường Tiêu Tiêu rên khẽ
Động tác của Tống Cảnh Chi càng mạnh bạo hơn, Đường Tiêu Tiêu nắm chặt ga trải giường, cố gắng kiềm chế không để bản thân kêu thành tiếng.
"Vợ muốn không?"
Giọng nói của Tống Cảnh Chi hơi nghẹn ngào, hơi thở tràn đây hormone nam tính.
Đường Tiêu Tiêu mím môi không trả lời mà trừng mắt liếc anh, rời khỏi quê nhà, người đàn ông này ngày càng bạo dạn.