Quan Khí​

Chương 1099: Trấn an

Cổ Quốc Binh cũng có suy nghĩ của mình. Sau khi chỗ dựa ngã, y mặc dù không có ý phản bội nhưng tìm một chỗ dựa mạnh là việc cần làm. Y là Bí thư tỉnh ủy nên hiểu nhiều hơn các Thường vụ tỉnh ủy. Bởi vì biết tình hình Bắc Kinh nên Cổ Quốc Binh mới coi trọng Vương Trạch Vinh.

Thấy có người có suy nghĩ khác, Cổ Quốc Binh biết đây là thử thách mọi người, vì thế y không cố ép mọi người làm theo.

Nam Điền là tỉnh lạc hậu, từ trước đến giờ Lãnh đạo tỉnh ủy phần lớn đều là phái bản địa. Ví dụ như ba người đi theo y đều là người Nam Điền nên sao biết được nhiều việc ở Bắc Kinh.

Cổ Quốc Binh biết mình sẽ lên Bắc Kinh công tác, nếu đạt thành hợp tác với Vương Trạch Vinh thì sẽ có lợi cho triển khai công tác của y.

Mấy Thường vụ tỉnh ủy sao có thể hiểu suy nghĩ của Cổ Quốc Binh. Chu Huệ kia đang nghĩ phải quan sát trước một chút. Vương Trạch Vinh rất nhanh đến nơi. Lần này Vương Trạch Vinh cũng chỉ dẫn theo Lý Minh Quốc, còn đâu không mang theo ai cả.

Xe bị tắc đường rất lâu, nếu không phải xe của Tỉnh ủy thì Vương Trạch Vinh có lẽ phải một lúc nữa mới có thể tới đây.

Thấy tình hình trên đường đi, Vương Trạch Vinh nghĩ đến đầu tiên chính là vấn đề giao thông. Vấn đề giao thông càng lúc càng nghiêm trọng ở cả Trung Quốc. Bắc Kinh cũng là như vậy, theo xe tư càng lúc càng nhiều thì vấn đề sắp tới càng lớn hơn nữa. Thấy đám người Cổ Quốc Binh đi lên đón, Vương Trạch Vinh liền đi tới bắt tay chào.

- Bí thư Vương, mời vào trong.

Cổ Quốc Binh cười cười mời Vương Trạch Vinh vào trong.

Vương Trạch Vinh và Cổ Quốc Binh sóng vai đi vào. Vương Trạch Vinh ép Cổ Quốc Binh ngồi vào ghế chủ tọa rồi mới ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh làm như vậy khiến Cổ Quốc Binh rất vui vẻ. Thấy Vương Trạch Vinh có lực lượng mạnh như vậy mà còn rất khách khí với mình, Cổ Quốc Binh sao có thể không vui. Vương Trạch Vinh ngồi xuống liền nhìn ba Thường vụ tỉnh ủy kia.

Vương Trạch Vinh nhíu mày và phát hiện có vấn đề. Chu Huệ kia có chuyện. Mặc dù là khó hiểu nhưng Vương Trạch Vinh chỉ ghi hận trong lòng.

- Tôi vừa tới Nam Điền, mọi người đều là Lãnh đạo tỉnh ủy nên sau đây hy vọng mọi người ủng hộ tôi.

Vương Trạch Vinh nâng chén nói với ba Thường vụ tỉnh ủy.

- Bí thư Vương, tin rằng dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, bộ máy Nam Điền sẽ đoàn kết.

Chu Huệ cười nói.

Vừa nãy Chu Huệ chú ý đến vẻ mặt của Cổ Quốc Binh và biết đối phương có ý kiến với mình. Ả vội vàng thể hiện, chẳng qua đây là có vẻ đối phó.

- Bí thư Vương, Nam Điền giao cho anh. Với năng lực của anh thì tôi tin Nam Điền sẽ càng lúc càng phát triển.

Cổ Quốc Binh thở dài một tiếng. Mình dùng nhiều thời gian công tác, mắt thấy sắp có điều thay đổi thì xuất hiện chủ tịch tỉnh như thế kia. Điều này làm y chịu trách nhiệm giám sát không tốt.

Trưởng ban thư ký Ninh An Quý hỏi:

- Bí thư Vương, không biết công tác sau đây Bí thư có chỉ thị gì?

Nhìn Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh nâng chén mời y rồi nói:

- Trưởng ban thư ký Ninh, tôi vừa đến Nam Điền nên cần một quá trình làm quen, càng cần các đồng chí như anh giúp tôi.

Ninh An Quý cười nói:

- Tôi cũng hiểu đôi chút về tình hình Nam Điền. Nếu Bí thư Vương có gì không rõ thì tôi nhất định chăm chú báo cáo.

Y coi như yên tâm. Vương Trạch Vinh đây là tỏ vẻ coi trọng các đồng chí cũ, đây là việc tốt.

Vương Trạch Vinh biết nếu thu được mấy Thường vụ tỉnh ủy về tay mình thì sẽ rất có lợi. Cho nên cách nói chuyện cũng khác.

Vương Trạch Vinh nâng chén mời Dương Hoa Cường:

- Lão Dương, anh là người bên tuyên truyền, công tác của Ban Tuyên giáo rất quan trọng. Trong này cần anh chú ý nhiều hơn.

Dương Hoa Cường hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Y là người rất coi trọng Vương Trạch Vinh nên vội vàng nói:

- Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định trước sau như một đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy.

Đây là người đầu tiên rõ ràng tỏ vẻ dựa vào mình. Vương Trạch Vinh nhìn Dương Hoa Cường và khẽ gật đầu.

Ninh An Quý thấy thế nên vội vàng nói:

- Lão Dương nói đúng suy nghĩ của tôi. Chỉ có đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy thì công tác của chúng ta mới không ngừng tiến bộ.

Cổ Quốc Binh thấy hai người đã tỏ thái độ liền nhìn Chu Huệ. Lúc này chỉ nghe Chu Huệ nói:

- Tôi nghe Bí thư Cổ.

Chu Huệ nói rất hàm hồ. Vương Trạch Vinh đương nhiên nghe ra ả phụ nữ này không thực lòng muốn dựa vào mình.

Cổ Quốc Binh đang vui vì Dương Hoa Cường và Ninh An Quý tỏ vẻ dựa vào Vương Trạch Vinh, bây giờ nghe Chu Huệ nói vậy thì rất khó chịu. Ả này cái gì mà nghe Bí thư Cổ.

- Trạch Vinh, tôi sẽ chuyển khỏi nhà bên Tỉnh ủy, đến lúc đó bố trí lại rồi anh vào đó.

- Bí thư Cổ khách khí rồi. Tôi một mình tới Nam Điền nên tạm thời không sao cả, ở nhà khách cũng được. Anh cứ từ từ chuyển, tôi không vội.

- Ha ha, tôi dù sao cũng điều lên Bắc Kinh, Nam Điền cũng ít khi có cơ hội đến.

Cổ Quốc Binh nói.

- Thế chị đến đơn vị nào ở Bắc Kinh công tác?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vợ tôi là giáo viên đại học nên chắc là đến trường dạy. Bà ấy dạy ngoại ngữ nên bây giờ còn phải liên lạc với một trường tốt tốt.

Vương Trạch Vinh biết người như Cổ Quốc Binh ở địa phương còn được, đến Bắc Kinh thì quyền giảm nhiều, bố trí trường bình thường thì không vấn đề nhưng vào trường tốt thì năng lực của Cổ Quốc Binh chắc không đủ.

Nghĩ Cổ Quốc Binh giúp mình, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi thử liên lạc giúp Bí thư Cổ xem sao.

Nói xong hắn rút điện thoại gọi cho mẹ Uông Phỉ.

Mẹ Uông Phỉ đã nói bà có quan hệ rất thân với Học viện Ngoại ngữ, tin rằng sẽ dễ thu xếp.

Quả nhiên nghe Vương Trạch Vinh nói xong, mẹ Uông Phỉ lập tức đồng ý.

Nghe Vương Trạch Vinh gọi điện, Cổ Quốc Binh khá cảm động, biết lựa chọn của mình là đúng.

- Trạch Vinh, có phiền không?

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Huệ và vốn không định lộ thân phận của mẹ Uông Phỉ đã thay đổi. Hắn thầm nghĩ cũng dùng cách này mà cho đám người Nam Điền biết mình là ai.

- Không có gì cả, có việc gì mà thân thích của Tổng bí thư không làm được.

Nghe đến Tổng bí thư, mấy người liền ngồi im lặng. Bọn họ không ngờ Vương Trạch Vinh và Tổng bí thư lại có quan hệ kia. Vừa nãy từ cuộc điện mọi người có thể nghe ra Vương Trạch Vinh nói chuyện với đối phương rất dễ dàng, khá thân mật. Vương Trạch Vinh có quan hệ gì với Tổng bí thư?

Có lẽ thấy mọi người khó hiểu, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đó là người họ Vệ, là cô tôi. Cô ấy là con dâu Uông gia, Uông gia có một cháu gái lấy con của Tổng bí thư, coi như thông gia với Tổng bí thư.

Lời này làm mọi người rất ngạc nhiên, đồng thời ai cũng khiếp sợ. Lời nói này lộ ra tin quá quan trọng.

Dương Hoa Cường và Ninh An Quý không nhịn được cười cười ra mặt, ngay cả Cổ Quốc Binh cũng vui vẻ.

Mọi người mặc dù không hiểu nhiều tình hình Bắc Kinh nhưng mấy gia tộc có thực lực thì cũng biết một chút. Mấy gia tộc lớn như Hạng gia, Lâm gia, Uông gia cùng Vệ gia thì bình thường mọi người đều cảm thấy hâm mộ, cũng không phải bọn họ muốn dựa vào là được. Nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại có quan hệ với mấy nhà này. Nghĩ đến mấy gia tộc kia, mọi người khá chấn động. Bảo sao Vương Trạch Vinh có thể thắng Tiền Minh Phú khi tranh chức Bí thư tỉnh ủy Nam Điền.

Bây giờ Dương Hoa Cường và Ninh An Quý đều quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh. Bọn họ biết cơ hội này quá tốt, bỏ qua thì chưa chắc đã còn.

Chu Huệ lúc này lại rất sợ hãi. Ả là người từ dưới bò lên, vì thế biết Vương Trạch Vinh có chỗ dựa mạnh như vậy. Ả đương nhiên hiểu rõ Vương Trạch Vinh có lực lượng mạnh như vậy thì theo đối phương mình sẽ có rất nhiều cơ hội.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và cười thầm trong lòng. Đôi khi thể hiện lực lượng sau lưng sẽ có uy lực lớn. Đây coi như làm giảm đi nhiều công việc của mình.

Không lâu sau Vệ Thục Phương gọi tới nói đã làm xong, vợ Cổ Quốc Binh lúc nào cũng có thể vào Học viện kia. Khi Vương Trạch Vinh nói với Cổ Quốc Binh, không khí liền thay đổi. Vương Trạch Vinh đã thành người trung tâm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất