Quan Khí​

Chương 1227: Khó được thanh nhàn

Vương Trạch Vinh rất chú ý Uông Kiều, hắn thấy tâm trạng của cô không tốt. Nghĩ cũng đúng, xảy ra chuyện như vậy thì Uông Kiều khó có thể chấp nhận. Chồng cô đi bao gái, việc này không biết người ta nói như thế nào nữa.

Chuyện biết là một việc, bị người khác nói sau lưng là chuyện khác. Lâm Khâm có gái ở ngoài thì Uông Kiều biết, chẳng qua cô không có tình cảm gì với Lâm Khâm nên không thèm để ý. Bây giờ thì khác chuyện của Lâm Khâm đã lộ hết ra, Uông Kiều sao có thể chịu được.

Khi ăn, Vương Trạch Vinh cố ý nói mấy lời đồn thú vị để làm Uông Kiều chú ý.

Ăn xong Uông Kiều rời đi. Dù như thế nào thì thể diện nhà Tổng bí thư phải giữ. Cho dù cô và Lâm Khâm có vấn đề đến đâu thì không ở trong bệnh viện là không ổn.

Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than về hôn nhân chính trị, ở Bắc Kinh có nhiều người lấy nhau như vậy, không có tình cảm.

Nhìn con trai của mình, mặc dù là họ Uông nhưng Vương Trạch Vinh quyết định dù như thế nào cũng không thể có hôn nhân chính trị.

Uông Phỉ thở dài nói:

- Chị ấy sống rất khổ, có chồng cũng như không.

Vương Trạch Vinh lúc này đang nghĩ tới vấn đề truyền thông Bắc Kinh nên nói với Uông Nhật Thần:

- ông, cháu cảm thấy không khí ở Bắc Kinh không ổn.

Uông Nhật Thần cũng đang thở dài trong lòng. Ông có hai cháu gái thì một có chồng như không, một người khác lại làm vợ bé.

Uông Nhật Thần gần đây nghĩ đến tình hình của mình, ông phát hiện cuộc đời mình tồn tại nhiều vấn đề. Con người khi về già nghĩ lại chuyện cũ thì liền thấy hối hận.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần nhìn hắn và thấy có chút an ủi. Dù Vương Trạch Vinh có người phụ nữ khác thì cũng đối tốt với Uông Phỉ, hơn Lâm Khâm nhiều.

Ông uống miếng nước rồi nói:

- Cháu bây giờ càng lúc càng thấy được toàn diện vấn đề. Cháu nói suy nghĩ của mình cho ông nghe.

Uông Nhật Thần biết thứ mình có thể dạy Vương Trạch Vinh bây giờ là rất ít. Nhiều thứ bây giờ Vương Trạch Vinh đã có thể ự hiểu, nhiều nhất ông chỉ có thể chỉ điểm một chút mà thôi. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Bí thư tỉnh ủy, đường đi còn dài. Nhưng tuổi chính là cơ hội của hắn.

- Lần này Lâm Khâm xảy ra chuyện như vậy, theo lý truyền thông phải bị khống chế nhưng cháu thấy không như vậy, vẫn còn không gian để lộ tin tức. Cháu thấy dư luận Bắc Kinh có vẻ không nhất trí với Trung ương.

Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Nhật Thần cười nói:

- Cháu có thể thấy như vậy là rất đúng. Đúng là như vậy, chuyện của Lâm Khâm mà xử lý theo cách bình thường thì nhất định sẽ không lộ ra, kết quả lại thành như vậy. Cháu biết Ban Tuyên giáo Trung ương xử lý như thế nào không? Một Phó trưởng ban phụ trách truyền thông bị cách chức. Đây mới là bắt đầu mà thôi.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Điều này là nhất định, phải có người nhận trách nhiệm.*

Uông Nhật Thần cười nói:

- Cháu thấy đó, không lâu nữa Phó trưởng ban này sẽ được điều tới địa phương giữ chức vụ quan trọng.

Uông Nhật Thần mặc dù không nói tên của Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương kia, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Hắn lại thấy trong này không bình thường, nhất là Phó trưởng ban Tuyên giáo kia có thể tiến thêm. Điều này làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.

Việc này mọi người không bàn tiếp, Uông Nhật Thần vì cho Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ không gian riêng nên dẫn cháu đi chơi.

Uông Phỉ ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh, cô khoác tay hắn mà nói:

- Lần này em nghe thấy anh xảy ra chuyện thì thiếu chút nữa ngất đi. Sau này anh không được làm như vậy nữa. Anh còn có mọi người mà.

Vương Trạch Vinh ôm cô vào lòng rồi nói:

- Nói thật đến bây giờ anh vẫn thấy có lỗi với em và con, anh không thể cho em một gia đình hoàn chỉnh.

- Đừng nói như vậy, em tốt hơn chị nhiều, ít nhất trong lòng anh có em và con. Em bây giờ đã rất thỏa mãn. Chị rất hâm mộ em.

- Tiểu Kiều và Lâm Khâm chẳng lẽ không có con sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Uông Phỉ cười cười rồi đấm Vương Trạch Vinh:

- Nói gì thế, nói gì mà không có con, phải thực hiện mới có chứ?

- Hay là chúng ta nhân lúc không ai thêm đứa nữa?

Uông Phỉ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền ham muốn, cô nhào vào Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh bế cô lên đi vào phòng của bọn họ.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh thức dậy thì thấy Uông Phỉ vẫn đang ngủ. Hắn thấy cô cười rất hạnh phúc.

Vương Trạch Vinh ra khỏi phòng thì thấy Uông Nhật Thần đã dậy, ông chắc đang đợi hắn.

- Đi thôi.

Uông Nhật Thần gật đầu với Vương Trạch Vinh. Tâm trạng của ông hôm nay khá tốt, ông dẫn Vương Trạch Vinh ra ngoài.

Hai người vừa chạy bộ vừa tập luyện.

- Trạch Vinh, Thái cực quyền cháu dạy rất được, mỗi ngày dù mệt đến đâu mà chỉ cần luyện một chút là sẽ thoải mái lại.

Uông Nhật Thần cười nói.

Thái cực quyền mà Vương Trạch Vinh dạy khác với Thái cực quyền vẫn truyền bá, đây là hắn dựa vào từng người mà thay đổi.

- Các ông tuổi đã cao nên luyện Thái cực quyền là rất thích hợp, luyện nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe.

Khi Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần đến sân tập thì thấy không ít ông lão đã tới.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, mọi người liền đi lên.

- Trạch Vinh, đã lâu không tới.

- Đang muốn nhờ cậu hướng dẫn một chút.

- Nghe nói một mình cậu đánh nhau với trăm tên xã hội đen, giỏi thật.

Đủ lời thăm hỏi được mọi người nói ra.

- Chào các vị thủ trưởng, tôi hôm nay đến xem mọi người tập Thái cực quyền. Tôi hướng dẫn Thái cực quyền là dựa theo thích hợp của từng người, các ngài luyện một chút để tôi xem.

Vương Trạch Vinh cười nói với mọi người.

Lần này Vương Trạch Vinh một mình đánh ngã trăm tên xã hội đen làm các ông lão này chấn động. nghĩ Vương Trạch Vinh cũng là luyện Thái cực quyền nên mới lợi hại như vậy, mọi người rất tin vào Thái cực quyền mà hắn dạy.

Nghe Vương Trạch Vinh muốn xem mọi người tập, có hai ông lão lập tức ra vẻ muốn tập ngay.

Vương Trạch Vinh đứng đó xem hai người tập rồi sửa một vài động tác nhỏ.

- Đúng là sau khi được Vương Trạch Vinh sửa, tôi thấy đốt sống lưng đỡ đau hơn.

- Đúng thế, tôi cũng bớt đau đầu hơn.

Mọi người bắt đầu bàn tán.

Vương Trạch Vinh thấy không còn gì cần sửa nên cười nói:

- Các chiêu thức của Thái cực quyền chính là thông kinh mạch, như vậy các căn bệnh trong cơ thể sẽ giảm đi. Cái này giống như phát triển một nơi vậy, chỉ cần diệt thứ cản trở cho phát triển là mọi thứ sẽ phát triển rất nhanh.

- Ha ha, đồng chí Vương Trạch Vinh đúng là kết hợp giữa sức khỏe và chính trị, quan điểm mới.

Một người khen lời Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh đang chăm chú hướng dẫn mọi người tập, hắn không ngờ có người đến. Vương Trạch Vinh vội vàng xoay lại thì thấy hai bố con Thủ tướng.

- Thủ tướng, ngài tới.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói.

- Ha ha, hôm qua đến thăm lão gia tử không về, sáng ra tập một chút.

Thủ tướng cười nói.

Thấy Thủ tướng tới thì mọi người đều ngừng tập. Dù sao Thủ tướng cũng là lãnh đạo quốc gia, mấy ông lão này cũng phải nể mặt.

Thủ tướng liền chào mấy ông lão.

Sau khi nói chuyện với mọi người, nhìn mọi người bắt đầu tập, Thủ tướng nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần trước cậu dạy tôi Thái cực quyền đúng là rất được. Mỗi ngày tập thấy khỏe hẳn. Hôm nay nhân lúc rảnh thì hướng dẫn tôi thêm.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:*

- Xin Thủ tướng tập, tôi xem một chút.

Thủ tướng liền bắt đầu tập từng chiêu một.

Vương Trạch Vinh vừa nhìn vừa cẩn thận nhìn quan khí của Thủ tướng.

Đã lâu không nhìn quan khí của Thủ tướng, Vương Trạch Vinh nhìn mà giật mình. Quan khí của Thủ tướng đã có biến hoá, nhìn thấy thế, Vương Trạch Vinh thấy như mình đã nhìn quan khí này ở đâu rồi.

Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện quan khí của Thủ tướng khá tương tự quan khí của Tư Mã Hoàng. Từ tình hình này có thể thấy quan khí của Thủ tướng rất có thể phát triển thành quan khí như Tư Mã Hoàng.

Chẳng lẽ Thủ tướng sẽ thành Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc?

Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút.

Một lần nữa nhìn quan khí của Thủ tướng, Vương Trạch Vinh coi như đã xác định nếu không có bất ngờ lớn thì Thủ tướng sẽ có thể thành Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất