Quan Khí​

Chương 497: Chờ đợi

Vương Trạch Vinh chẳng thấy nơi này có gì thích cả. Hạng Định vốn muốn ôm một ngôi sao mà ngủ qua đêm nhưng thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, hắn không thể làm gì hơn là đưa Vương Trạch Vinh về Hạng gia.

Vừa về đến Hạng gia, Vương Trạch Vinh cảm thấy không khí ở đây có chút khẩn trương. Hắn hỏi thì mới biết lão thái thái bị cảm phải vào bệnh viện.

Nếu không có lão thái thái thì Hạng gia không biết sẽ như thế nào nữa.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Vương Trạch Vinh và Hạng Định vẫn cùng nhau chạy đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh sớm ngồi đầy người Hạng gia.

- Bà thế nào rồi ạ?

Hạng Định vừa vào cửa đã hỏi.

Thấy Hạng Định đến, Hạng Kiền nói:

- Hai đứa không phải đi cùng Ngô Uy Hoa sao? Sao lại về rồi?

Đối với việc Hạng Định có quan hệ tốt với Ngô Uy Hoa, trưởng bối Hạng gia đều vui vẻ. Chính là vì nguyên nhân này nên bọn họ mới không gọi Hạng gia về.

Hạng Định nói:

- Anh rể dạy bọn họ mấy chiêu Thái cực quyền rồi mọi người cùng nhau về nhà.

Hắn không dám nói chuyện thiếu chút nữa ôm một ngôi sao mà ngủ qua đêm ra.

Nghe Vương Trạch Vinh dạy đám Ngô Uy Hoa Thái cực quyền, mấy trưởng bối rất kinh ngạc. Nhưng bọn họ biết đây là chuyện tốt.

Hạng Định đi tới cầm tay lão thái thái đang nằm trên giường rồi nói:

- Bà, bà có sao không?

Lão thái thái cố cười mà nói:

- Chỉ bị cảm một chút mà thôi. Xem mọi người khẩn trương như vậy kìa.

Vương Trạch Vinh thầm nói có thể không lo sao. Lão thái thái bây giờ là chỗ dựa của cả Hạng gia, nếu không có bà thì Hạng gia sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Vương Trạch Vinh đi tới nhìn lão thái thái thấy vẻ mặt cũng được nên đoán là chỉ bị cảm nneen không có vấn đề gì lớn.

Bởi vì lão thái thái không có bệnh gì nặng nên mọi người liền tản đi. Hạng Tâm Lam ở lại còn đâu mọi người đều ra ngoài.

Sau khi về chỗ ở Hạng gia, Hạng Nam liền gọi Vương Trạch Vinh vào nói chuyện.

- Trạch Vinh, con cũng thấy đó, tình hình Hạng gia bây giờ rất không ổn.

Ông bây giờ nói chuyện với Vương Trạch Vinh đã thay đổi nhiều, thường dùng giọng trao đổi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bố, Hạng gia thực sự đã đến lúc nguy hiểm sao?

Hạng Nam lấy một điếu thuốc lá ra đưa cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Hạng gia bây giờ mặc dù chưa đến mức đó nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Lần đầu tiên thấy Hạng Nam buồn bã như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lo lắng. Hắn vội vàng nhìn quan khí của Hạng Nam.

Vương Trạch Vinh thấy một tình hình rất không đúng đó là quan khí của Hạng Nam đang dần tản đi.

- Trạch Vinh, lần này đồng ý để con đến tỉnh Giang Sơn cũng là hành động bất đắc dĩ của Hạng gia. Con chắc cũng thấy tình hình tỉnh Sơn Nam đã thay đổi nhiều. Ngoài Trương Tất Tường tốt với con, Chương Kiều Cương mặc dù nghe lời bố nhưng anh ta cũng gặp áp lực rất lớn. Hạng gia bây giờ chính là một con voi bị bệnh, ai cũng muốn xẻ thịt con voi đó.

Vương Trạch Vinh hiểu ý của ông nên nói:

- Có phải là có thế lực muốn kéo Bí thư Chương không bố?

Hạng Nam gật đầu nói:

- Có một vài thế lực muốn thâu tóm thế lực Hạng gia, bây giờ tình hình Hạng gia lại không có lực lượng mạnh để chống lại.

Vương Trạch Vinh không ngờ tình hình lại là như vậy. Người ngoài thấy Hạng gia vẫn có lực lượng rất mạnh, bây giờ nghe Hạng Nam nói thì Vương Trạch Vinh mới biết ở tại Bắc Kinh này có không ít người muốn động Hạng gia.

- Bố, bây giờ nên làm như thế nào?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Hạng Nam hút một hơi thuốc rồi nói:

- Hạng Đào, Hạng Quang không có bao hy vọng, Hạng Định không muốn làm chính trị. Hạng gia bây giờ có thể bình yên vượt qua hay không thì không ai biết. Nếu con tiếp tục ở lại tỉnh Sơn Nam, Hạng gia cũng không giúp con được là bao. Sau khi đến tỉnh Giang Sơn, con nhất định phải tăng cường quan hệ với Uông Nhật Thần. Uông Phỉ là do con cứu, con phải lợi dụng quan hệ này để gắn chặt vào Uông gia. Nếu có thể thông qua Uông gia tiếp cận cấp trên, con về cơ bản không cần lo lắng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con sau khi đến tỉnh Giang Sơn nhất định sẽ theo sát Bí thư Uông.

- Trạch Vinh, con đừng nhìn Hạng gia chỉ có mấy nhà đó, nhưng con phải biết có không ít người dựa vào Hạng gia kiếm cơm. Hạng gia không thể suy sụp được.

- Bố, bố bây giờ là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp, cố gắng một chút thì chắc có lực lượng tiến lên mà.

Vương Trạch Vinh liền nói suy nghĩ của mình ra.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Nam cười khổ nói:

- Rất khó khăn.

Ông cũng không muốn nói nhiều ở việc này.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nói:

- Bố, gần đây có phải bố có chuyện khó khăn không?

Hạng Nam trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chuyện của bố con không cần quan tâm, bố có thể tự giải quyết. Có một chuyện quan trọng nói cho con, bố biết Phó thủ tướng Lục có ấn tượng tốt với con, nhưng con dù như thế nào cũng không thể quan hệ quá mật thiết với ông ta.

Thấy Hạng Nam nghiêm túc như vậy, Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Tại sao vậy bố?

Hạng Nam nói:

- Người có khả năng thành Tổng bí thư và Phó thủ tướng Lục có ý kiến trái chiều nhau.

Ồ.

Vương Trạch Vinh liền hiểu ngay vì sao Hạng gia luôn không muốn mình tham gia sâu vào Luân chuyển đất đai.

Nghĩ đến mình làm rất nhiều việc trong công tác đó, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng:

- Bố, con có tiếng trong cả nước về công tác Luân chuyển đất đai, người đó có thể có cái nhìn với con không?

Hạng Nam cười nói:

- Bọn họ tranh chấp không phải về Luân chuyển đất đai, chủ yếu là ở phương diện khác. Việc này con không cần lo lắng, theo tin bố nghe được thì ông ta có ấn tượng tốt với con.

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện rất nhiều chuyện mà nhân vật nhỏ bé như hắn chưa thể tham gia vào. Hắn cũng cảm ơn Hạng gia vì không muốn mình tham gia mấy chuyện này.

- Trạch Vinh, không biết chừng có ngày nào đó Hạng gia còn phải nhờ con chống đỡ, biểu hiện của con trong thời gian qua rất tốt.

Nói đến đây Hạng Nam dừng một chút rồi nói tiếp:

- Sau khi đến tỉnh Giang Sơn tất cả đều phải dựa vào con, làm việc cần phải chú tâm nhiều hơn. Bố nghe Tiểu Định nói con dạy dám Ngô Uy Hoa Thái cực quyền, đây là chuyện tốt, sau này phải tăng cường quan hệ với bọn họ. Bọn họ cũng có thể có sự trợ giúp đối với con.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bọn họ đều có chỗ dựa nên chắc không có mấy việc cần nhờ con.

Hạng Nam cười ha hả nói:

- Trên đời này không thể nói rõ tương lai. Có lẽ bây giờ con nhờ bọn họ, nhưng mấy năm sau thì bọn họ có thể phải nhờ con thì sao?

- Chắc không đâu ạ.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Hạng Nam cũng cười nói:

- Ngô Uy Hoa là con trai duy nhất trong nhà, cậu ta chỉ thích vui chơi, không thích quan trường. Điểm này giống Tiểu Định. Cậu ta còn có một chị gái, mặc dù chị cậu ta làm ở Trung ương nhưng tiềm lực không cao. Ngô gia bây giờ mặc dù rất mạnh nhưng lại không có người nối nghiệp.

Vương Trạch Vinh hiểu ý Hạng Nam nên nói:

- Bố là nói Ngô Uy Hoa cũng hy vọng quan hệ với người có tiềm lực.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Đúng thế, Ngô Uy Hoa không phải kẻ kém gì, cậu ta cũng tìm người có thể dựa về sau. Theo tình huống cậu ta đối xử với con, cậu ta đã coi con là một trong số mục tiêu của mình, đây là chuyện tốt. Chỉ cần con tiếp tục giữ quan hệ với cậu ta, bố cậu ta sẽ giúp con.

Hạng Nam vừa giải thích như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra. Ngô Uy Hoa đường đường là một thiếu gia lớn như vậy, tại sao lại tốt với mình như thế. Cho dù mình dạy Thái cực quyền cho hắn cũng không nên như vậy. Bây giờ điểm khó hiểu đã được giải thích.

- Trạch Vinh, hôm nay có phải cậu ta dẫn con đi tìm mấy cô ngôi sao?

Hạng Nam đột nhiên nói.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh hoảng sợ và nghĩ Hạng Nam biết gì đó.

Vương Trạch Vinh giật mình nói:

- Có đến một chỗ tìm mấy cô diễn viên mà nhảy ạ.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Cậu ta muốn thông qua hoạt động này để làm sâu sắc quan hệ với mọi người. Hôm nay con có thể về bố rất vui, nhưng con lại mất cơ hội kết thành một mối với bọn họ.

Thì ra ông bố vợ của mình hiểu hết.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bọn họ nói mình không có việc gì làm nên muốn cùng con đến Thành phố Phượng Hải học Thái cực quyền.

Hạng Nam nói:

- Quan hệ là tốt, bọn họ cũng không thể đặt hết cửa vào con. Lần này đến Thành phố Phượng Hải có lẽ có mục đích quan trọng hơn, đồng thời muốn xem năng lực của con.

Hạng Nam nói như vậy khiến Vương Trạch Vinh nghĩ đến chuyện xảy ra trên lầu hôm nay. Tại sao Ngô Uy Hoa bảo một nữ minh tinh đến tiếp mình, chẳng lẽ hắn đơn thuần chỉ làm như vậy? Chắc có ý đồ chính là muốn xem tình hình của mình trong quan hệ nam nữ.

Hôm nay coi như biểu hiện của mình cũng được, sẽ tăng trọng lượng trong mắt đám người Ngô Uy Hoa. Ngay cả một thanh xuân ngọc nữ cũng có thể bỏ qua, bọn họ nhất định cho rằng mình giỏi khống chế.

Cũng không biết chuyện điều động Uông Nhật Thần làm đến đâu rồi. Vương Trạch Vinh bây giờ mong sớm đến Thành phố Phượng Hải để tạo quan hệ với Uông Nhật Thần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất