Sơ Mi Hoa mặt bị Tô Nhất Đình cào chảy máu, hoảng hồn lùi lại phía sau, Quần Short Ngắn xông tới ôm lấy Tô Nhất Đình vật lột, Sơ Mi Hoa tỉnh lại chộp cổ áo Hà Huyền, chiếc áo mỏng mùa hè bị hắn xé toáng một mảng, da thịt lộ hết ra ngoài.
- Á. Hà Huyền thét lên ôm người không ngồi xuống.
Thấy Sơ Mi Hoa còn định giật tóc cô, Trương Khác đấm một phát vào mắt hắn, còn bồi thêm một đá vào bụng, đá văng hắn ra, thấy hai tên bảo vệ xông tới, quát lớn: - Đủ rồi, chúng tôi nhận... Muốn bồi thường chứ gì, chúng tôi nhận, bao nhiêu tiền các người nói đi, các người còn muốn thế nào nữa?
- Nếu đúng là chúng tôi xô phải người, sao bọn chúng còn để chúng tôi rời hiện trường, còn đi xem băng ghi hình ra sao? Hà Huyền uất ức ôm áo rách ngồi dưới đất tiếp tục biện giải cho bản thân.
Thấy Trần Phi Dung cũng không nhịn nổi muốn đi ra, còn tên Sơ Mi Hoa ngồi dậy hung hăng muốn đánh nhau tiếp, Trương Khác trừng mắt lên nhìn hắn: - Ở đây toàn là bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, có ai làm sao, mày chịu trách nhiệm, mày muốn bao nhiêu tiền, tao trả. Móc ví ra ném một xấp tiền ra đường: - Các người cầm lấy trước đi.
Trương Khác kéo Tô Nhất Đình lại, để cô và Hà Huyền vào với Trần Phi Dung trước.
Sơ Mi Hoa vẫn hùng hổ chỉ mặt Trương Khác chửi bới: - Con mẹ mày, xô vào người ta còn bố láo, chân mẹ tao bị gãy rồi, mày tưởng chút tiền này là xong à, phí chữa trị, phí bồi dưỡng còn tổn thất tinh thần, mày bồi thường được không?
Trương Khác chỉ muốn dẹp yên chuyện trước, xử lý sau, lấy chứng minh thư ném ra: - Muốn bao nhiêu tiền các người cứ tới tìm tôi, tôi ở đây đợi.
Hai tên bảo vệ cũng không muốn xảy ra chuyện lớn trong bệnh viện, nhặt chứng minh thư của Trương Khác lên, lại vừa nhặt tiền vừa khuyên Sơ Mi Hoa: - Nó chấp nhận bồi thường là tốt rồi, nên đi thăm mẹ anh trước đã, có chứng minh thư ở đây, chúng nó cũng là bệnh nhân nằm viện, không sợ chúng chạy.
Quần Short Ngắn giật tay áo Sơ Mi Hoa, cô ta thấy ánh mắt hung tợn đang cực lực áp chế của Trương Khác cũng sợ hãi, bảo Sơ Mi Hoa đừng đánh nhau nữa.
Lúc này hai nhân viên công tác Trương Khác sai đi mua đồ cho Trần Phi Dung xác đồ quay lại, thấy nơi này hỗn loạn vội chạy tới hỏi có chuyện gì.
Trương Khác uất ức đầy bụng không có chỗ phát tiết, chửi bới: - Đi ăn cứt hay sao mà giờ mới tới, gọi Phó Tuấn đế đây cho tôi.
Hai người bị chửi không dám cãi, đám người kia đã nhặt tiền chuẩn bị đi, Trương Khác không ra lệnh, bọn họ cũng không dám tự ý chủ trương ra tay lấy đồ lại, còn chưa hiểu chuyện thế nào, đành lấy di động ra gọi cho Phó Tuấn đích thân tới một chuyến.
Trương Khác nhìn qua cửa sổ thấy Hà Huyền còn ôm y phục rách chưa dám buông tay, nhìn thấy cả làn da trắng ngần ở bụng, cởi áo sơ mi ra, đưa qua cửa sổ bảo Hà Huyền mặc tạm đã.
Trương Khác để thân trần đứng ở hành lang khu phòng bệnh, một lúc sau nguôi giận một chút mới xin lỗi hai nhân viên công tác: - Chuyện vừa rồi không liên quan tới hai anh, chỉ là tôi giận quá lỡ miệng chửi các anh, các anh đợi Phó Tuấn tới đã, chuyện ở đây cứ mặc cho bọn chúng giở trò trước.
Thở mạnh ra mấy hơi liền, Trương Khác trấn tĩnh lại, chuyện đã xảy ra rồi, tức giận vì đám cặn bã kia không đáng chút nào, đi vào phòng bệnh, Hà Huyền đã thay áo của mình, tay cầm dao, Trương Khác cuống lên giật lấy con dao: - Đứng nghĩ quẩn, thời buổi này không thiếu các cô gái mặc bikini ra đường, vừa rồi cô còn chưa hở bằng mặc bikini.
- Anh nói gì đấy.. Hà Huyền cầm quả táo ném Trương Khác: - Tôi nghĩ quẩn bao giờ.
- Á. Trần Phi Dung buồn cười lắm, nhưng vừa cười là lại đau, vội cố nhịn cười: - Đừng chọc cười mình nữa.
Trương Khác nhớ ra vết thương của Trần Phi Dung không thể cười được, không bày trò cười vỗ về Hà Huyền nữa, nói: - Chuyện này đừng để trong lòng, bọn chúng sẽ nếm đủ, thời buổi này không có mấy người có thể lấy được tiền của mình đâu.
Phụ nữ trung niên cùng phòng tới khuyên: - Chàng trai, bỏ đi, đừng làm quyền quá khích, không đáng đâu, đám người đó vừa ngang ngược vừa tàn bạo, rắp tâm vòi tiền của cậu. Các cậu là sinh viên không làm gì nổi chúng đâu, tránh đi, nếu người nhà không có ở Kiến Nghiệp thì nhờ trước ra mặt, nói chuyện tử tế với chúng, có thể bớt được chút tiền bồi thường.
- Vừa rồi làm liên lụy tới dì, dì không sao chứ? Trương Khác áy náy hỏi:
- Tôi không sao, ài, chuyện này không có chứng cứ, bọn chúng có vô lý cũng chẳng làm gì nổi. Phụ nữ trung niên thở dài.
Trương Khác chỉ cười không nói, cứ để kẻ ác hoành hành thế này sao được.
Lúc này cô con gái gọi mẹ lại, chắc không muốn mẹ mình rước chuyện vào người.
Một lúc sau Phó Tuấn tới bệnh viện mang áo cho Trương Khác, thấy bọn họ không sao, không nói thêm gì đã đi ra trước.
Nửa tiếng sau Sơ Mi Hoa và Quần Short Ngắn đi vào, trừ mấy tên bảo vệ đứng ngoài hành lang, còn có một nam nhân đi cùng hai bọn chúng, tên kia thấy Hà Huyền, Trần Phi Dung xinh đẹp, nhìn mấy cái mới nói: - Các người thừa nhận xô vào người ta rồi đấy nhé, vừa xong có rất nhiều người nhìn thấy, tôi là trưởng phòng bảo vệ bệnh viện, đã điều tra việc này rồi. Chiếc camera kia có sự cố, không kịp ghi lại sự việc. Có điều có hai y tá ở quầy nhìn thấy các người xô vào bà già, sự thực rõ ràng. Tôi cũng điều giải giúp các người điều đình, nếu các người không chấp nhận bệnh viện điều đình, tôi có thể thông báo cho người của cục công an tới. Quay sang nhìn người nhà bệnh nhân xung quanh, giọng mang vẻ uy hiếp: - Mọi người vừa rồi cũng nghe thấy chúng thừa nhận rồi, lát nữa nhờ làm chứng.
Phụ nữ trung niên định đứng dậy nói gì nhưng bị cô con gái kéo lại.
Trương Khác thở ra, cố gắng trấn tĩnh nói: - Nói đi, muốn điều đình thế nào?
- Vừa rồi bệnh viện đã kiểm tra cho bà Từ bị các người va phải, các ngươi nên lấy làm mừng đi, mặc dù chân phải phẫu thuật lần nữa, phải chịu đựng thêm một lần đau đớn, nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng, mau thông báo cho người nhà, trước tiên gửi vào tài khoản bệnh viện 2 vạn điều trị và bồi dưỡng cho bà Từ, còn tiền bồi thường khác, phải xem tình hình chữa trị rồi tính. Nếu chân bà ấy để lại di chứng gì, phải bồi thường thêm. Tên nam nhân đó nghiêm mặt nói không biết ngượng là gì: - Hiện phải phê bình nghiêm khắc các người, sau khi xô ngã người ta lại còn tìm đủ mọi cách chối tội, bỏ chạy, còn đánh người trong bệnh viện. Các người là sinh viên Đh Đông Hải, tôi không định đưa tới cục công an, nhưng tôi thông báo cho trường học các người rồi, yêu cầu trường học nghiêm khắc xử lý.
- Thông báo cho trường chúng tôi rồi à? Trương Khác ngữ khí lạnh nhạt, khinh miệt nhìn hắn, nói với Phó Tuấn đứng ngoài hành lang: - Anh mang bao nhiêu tiền mặt?
- Tôi cho người đi lấy ngay.
- Vậy lấy nhiều vào, xem chừng bọn chúng tham lắm đấy. Trương Khác liếm môi, rồi quay sang tên đại biểu phòng bảo vệ: - Tôi chẳng có thời gian dây dưa với các người, muốn bồi thường bao nhiêu, mười hay hai mươi vạn, tôi không thích hôm nay trả hai vạn, mai trả hai vạn, trả dứt một lần luôn. Còn nữa, nếu phòng bảo vệ đã điều tra xác nhận chúng tôi xô phải người, vậy chuẩn bị tài liều đi, trừ nhân chứng ra, mời các người giải thích vì sao camera không hoạt động, các người tìm được nhân chứng thấy chúng tôi va phải bà già thì chúng tôi muốn chối cũng không được, thấy xử lý thế được chưa?