Chủ quán và cô gái họ Điền mới đầu nhìn thấy Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông, nam điển trai phong độ, nữ thanh thuần xinh đẹp, vốn rất có thiện cảm, chỉ là đột nhiên Trương Khác nói giới thiệu việc làm, trong lòng sinh ra đề phòng, lúc này có Hà Kỳ Vân đảm bảo, không còn hoài nghi gì nữa.
Chủ quán là người thấy qua chuyện đời rồi, nhìn Hà Kỳ Vân chẳng ngại nhận lấy bát cơm cùng đám Trương Khác ăn thức ăn thừa còn lại, trong lòng suy nghĩ, thanh niên này rốt cuộc là ai? Hà Kỳ Vân mặc dù là một phó cục trưởng, nhưng cũng là nhân vật có quyền thế trong khu cao tân, người thanh niên này chỉ gọi một cú điện thoại kéo Hà Kỳ Vân đang ăn cơm tới xử lý chuyện vụn vặn, có thể thấy địa vị của y hơn xa Hà Kỳ Vân, không chỉ đơn giản là trong nhà có tiền thôi là đủ. Ông ta biết thời buổi này người người giàu có vô số, trong thành phố Kiến Nghiệp triệu phú thậm chí tỷ phú không hiếm hoi gì nữa, những chiếc xe giá trị cả triệu đồng cũng có, nhưng những quan viên hoặc nhà doanh nghiệp đó thường có thói quen kín đáo, có thể mời nhân vật như Hà Kỳ Vân tới là thể diện to lắm rồi, nói gì tới tùy tiện bảo người ta ăn cơm thừa canh nguội?
Chủ quán đem tích góp cả đời ném vào quán cơm này, cũng muốn có chút quan hệ, giảm bớt rắc rối ở địa phương, thường ngày ăn ăn uống uống kết giao được một số người bạn, chỉ là những kẻ đó chỉ quen ép dầu ép mỡ của người ta, người có năng lực, lúc cần có thể giúp đỡ chẳng được mấy.
Chủ quán có thiếu tầm nhìn tới đâu cũng biết lúc này nhiệt tình sán tới cũng chẳng được những đại nhân vật này để ý, gọi Tiểu Điền theo ông ta vào gian trong nói chuyện: - Tiểu Điền, chú đưa cháu từ quê ra đây thì phải có trách nhiệm với cháu. Cháu vừa tới Kiến Nghiệp, chưa hiểu cuộc đời, sợ cháu không biết bên ngoài lòng người hiểm ác, nên giữ cháu ở lại giúp chú thím. Có điều hiện là cơ hội hiếm có, người ta thấy cháu giống bạn mình nên mới mời cháu tới giúp, lại có cục trưởng Hà đảm bảo, không có gì phải lo..
- Nhưng cháu không làm được thì sao? Cô gái vừa động lòng lại vừa lo lắng.
- Chuyện này không phải lo, cứ đi thử trước, không làm được thì quay về chỗ chú, chú có thể cho cháu bát cơm, nếu bỏ qua cơ hội này, cháu không thấy tiếc sao?
Bọn họ ở bên trong thương lượng, còn đám Trương Khác ở ngoài ăn cơm, Hà Kỳ Vân mặc dù cấp bậc không cao, nhưng ở trong khu hắn và Diêu Văn Thịnh luôn được Vương Duy Quân coi là tâm phúc, hắn là bạn học của Thiệu Tâm Văn quan hệ trước giờ rất thân thiết, năm nay mới 32, tuyệt đối được tình vào lớp trẻ có tiền đồ, cho dù người ngoài không nhìn thấy quân hệ giữa hắn và Cẩm Hồ, cũng biết hắn theo Vương Duy Quân tiền đồ vô hạn, dù có ghen ghét cũng chẳng được. Điều duy nhất hắn kém là không có Cố gia chống lưng như Diêu Văn Thịnh, tất nhiên tầng quan hệ này không thể tùy tiện tiết lộ, có điều luôn có những người thích tìm hiểu người khác, nhìn ra được vài manh mối, nên có không ít tin đồn lưu truyền.
Thời gian qua trong tình có dấu hiệu phong vân biển ảo, thành phố Kiến Nghiệp lại rất bình tĩnh, nhân sự của Kiến Nghiệp thuộc quản hạt của tỉnh, nhưng đa phần quyền chủ động ở TW, cho nên những tin đồn trên tỉnh không làm Kiến Nghiệp rúng động. Chỉ sổ Nasdaq lại liên tục sụt giảm trong 3 ngày liền, cổ phiếu internet trong nước tất nhiên là bị ảnh hưởng, nhưng Hoành Tín lại không vứt của giữ lấy người, mà vẫn còn ôm ảo tưởng, mấy ngày qua luôn thao tác nâng giá, Trương Khác biết chuyện này làm Hải Túc ngày càng lún sâu, đợi tới khi vấn đề của Hải Túc không che dấu được nữa, có kẻ phải giơ đầu ra chịu tội.
Thời buổi này không sợ người ta bới móc, chỉ sợ làm việc nghiêm túc, một khi nghiêm túc, những quan viên trước kia ủng hộ hạng mục khu sản nghiệp phần mềm đều phải gánh trách nhiệm, Trương Khác còn hoài nghi Hồ Tôn Khánh kiếm chác được lợi lộc trong đó. Liệu có khiến quan trường Kiến Nghiệp chân động hay không thì lúc này khó đoán trước, song bất kế là Hồ Tôn Khánh hay Tiêu Minh Kiến hiện không thể ngang nhiên đả kích lợi ích của Cẩm Hồ được nữa, Trương Khác càng muốn duy trì cục diện hiện tại, ít nhất có thể đỡ tốn chút tế bào não.
Ăn cơm xong, chủ quán và cô gái đi tới nói muốn thử một lần, lúc này Trương Khác mới biết cô gái tên Điền Hà, một cái tên rất phổ thông, con gái Trung Quốc không tên Yến thì tên Hà, không Tiểu Yến thì Tiểu Hà, y cho Điền Hà một địa chỉ, tới tìm Tô Nhất Đình tới nay vẫn kiên trì ở lại Kiến Nghiệp, Trương Khác hiếm khi được rảnh rỗi, y muốn lái xe đưa Tôn Tĩnh Mông đi hóng mát.
Tới bữa cơm tối, chẳng biết có phải Đỗ Phi cố ý chơi xấu hay không, Chu Hiểu Lộ bám dính bên Tôn Tĩnh Mông.
Tôn Tĩnh Mông lại rất thích cô bé cá tính như vậy, biết cô bé bị đám Đỗ Phi, Thời Học Bân kéo đi làm đại sứ game, liền đề nghị Chu Hiểu Lộ vào công ty phát triển.
Mới đầu Tôn Tĩnh Hương lập Thế Kỷ Hoa Âm còn mang tính chất chơi đùa, vừa là công ty quản lý lại vừa là công ty chế tác, tất cả chuyển động xung quanh Giang Đại Nhi, chẳng hề có hoạt động gì lớn. Năm ngoái, Thế Kỷ Hoa Âm chính thức nạp vào hệ thống Cẩm Hồ, Cẩm Hồ lấy đó làm bàn đạp chính thức đầu tư vào sản nghiệp giải trí, thành lập Thế Ký Hoa Âm, Thế Kỷ Hoa Ảnh, Thế Kỷ Hoa Nghệ.. Tiến vào nghiệp vụ nhỏ của sản nghiệp.
Nửa năm qua, tập đoàn Thế Kỷ Hoa Âm chỉ tiến hành bố cục thị trường, chiêu mộ một số nghệ sĩ có tiềm lực, có ảnh hưởng tới dưới cờ, lập kế hoạch tạo nên hệ thống bồi dưỡng hữu hiệu, thay đổi cục diện nghệ sĩ trong nước bị coi là máy in tiền mà chẳng hề được bồi dưỡng nghiệp vụ.
Rất nhiều công tác vừa mới tiến hành, còn chưa có chút thành tựu làm người ta phấn chấn nào thì Tôn Tĩnh Hương có thai, lúc này trong mắt rất nhiều người, đứa bé trong bụng Tôn Tĩnh Hương còn quan trọng hơn cả tập đoàn Thế Kỷ Hoa Âm, phía Cẩm Hồ cũng không tỏ ra quá cấp bách, dù sao thì đầu tư tài chính vào Thế Kỷ Hoa Âm cũng có giới hạn, lại không phải sản nghiệp trọng tâm của Cẩm Hồ. Ngược lại Tôn Tĩnh Hương cảm thấy rất áy náy, cả công ty đang nỗ lực chuẩn bị cho công tác nửa cuối năm, cô không muốn vì mình làm tiết tấu cả công ty chậm lại, lần này cô về Hong Kong yêu cầu rõ ràng em gái nghỉ học tới công ty giúp mình.
Trước khi ăn tối, Trương Khác nhận được điện thoại của Tô Nhất Đình, nói Điền Hải Hà đã tới tìm mình rồi, mặc dù thời gian ngắn khó xác nhận được Điền Hải Hà có khả năng tiếp nhận công việc không, dù sao chẳng lo quán bar bị sập.
Ăn tối xong, Tôn Tĩnh Mông kéo mọi người tới quán bar, nói là để giới thiệu Điền Hà cho mọi người, tới nơi mới biết đám Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa sớm hay tin tới đó đang vây quanh Điền Hà nói chuyện, làm cô gái lúng túng, thi thoảng bị trêu chọc một câu mặt đỏ mất nửa ngày trời.
Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm cũng bị mọi người trêu chọc.
Nhìn thấy đám Trương Khác đi vào, Thời Học Bân nhảy cẫng lên hỏi: - Cậu tìm đâu ra tiểu cô nương này thế, làm chúng tôi hết hồn, thế này chẳng phải ép lão Mông về sau không dám tới 1978 nữa à? Đám thầm yêu Tịch sư tỷ vốn tuyệt vọng giờ lại khôi phục sinh khí rồi.
- Mông Nhạc vì sao không dám tới, hôm nay tôi sẽ nhận Tiểu Hà làm em gái, đám thối tha các cậu bắt nạt nó thì phải qua cửa của tôi trước. Tịch Nhược Lâm đanh đá nói:
Trương Khác chỉ cười, những chuyện chưa từng xảy ra hãy coi như nó chưa xảy ra là được, y chen tới quầy bar, bảo Điền Hà lấy cho một chai bia, nói: - Nơi này tuy mở cửa với bên ngoài, nhưng đa phần là bạn bè, nếu ai nói tên tôi ra thì ghi sổ, quy củ quán bar kiểu Anh, mua rượu phải tới quầy bar trả tiền, ai không trả, cô cứ bấm còi gọi ảnh sát luôn...