Trương Khác rất muốn khóc lóc nói mình là "người bị hại", nhưng ai tin y, đành vừa thay y phục vừa mặt dầy hỏi: - Sao cô nhóc đó lại tìm chị giúp? Cô ấy làm gì có con mắt tốt như thế?
- Hai đứa không biết hổ thẹn lại còn kéo chị vào? Tạ Vãn Tình cười: - Không thấy hai đứa đâu chị đã thấy lạ rồi, con bé đó khi đi ra chân gần như không bước đi nổi, còn muốn về phòng lấy y phục giúp em nên chị đoán ra... Đúng là, em lại nghĩ ra cái chỗ này, lần đầu tiên của cô bé đó, em làm thế không quá thiếu ôn nhu à? Chị đúng là nên bỏ mặc em mới đúng.
Trương Khác chỉ biết thở dài trong lòng, nói ra ai tin y? Vai y bị cắn lúc này vẫn còn đau đây: - Chúng ta cùng ra nhé.
- Em đợi một chút, chị ra trước. Tạ Vãn Tình không hề muốn chuyện của mình và phương khác bị bại lộ, bỏ đi trước.
Trương Khác nhét quần áo cũ vào trong tui, ngồi đợi một lúc xác định bên ngoài không có ai, lén lút chạy về phòng, phải xử lý chứng cứ, bộ quần áo này không thể tùy tiện vứt đi, nếu để nhân viên công tác phát hiện hiểu lầm có án mạng báo cảnh sát thì thành trò cười lớn rồi. Nhưng vết máu đã khô giặt không hết được, nhét vào trong tủ quần áo cũng không được, khả năng bị Đường Thanh phát hiện ra quá cao, cô vợ nhỏ của y tinh như ma vậy, đừng hòng lừa nổi, làm sao đây?
Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có cách đấm mình một phát chảy máu mũi, giơ nắm đấm lên mấy lần lại bỏ xuống, cuối cùng không hạ quyết tâm được, lấy giấy vệ sinh vo tròn, nhúng ít nước nhỏ vào vết máu, mài mài một lúc rồi nhét vào mũi, đi ra phòng yến tiệc, gặp người quan tâm hỏi thăm, liền nói là va phải cửa chảy máy, nhưng máu đã ngừng chạy rồi. Người duy nhất biết chân tướng là Tạ Vĩnh Tình nhìn thấy y như thế không nhịn nổi cười, nói nhỏ với y: - Chẳng bằng chị đấm em một phát chảy máu mũi cho xong, tốn công mang y phục cho em.
- Chị mà không xuất hiện em phải ra tay thật rồi. Trương Khác mặt dầy cười nói, nhìn quanh không thấy bóng dáng Tôn Tĩnh Hương đâu, hỏi Tạ Vãn Tình mới biết cô bé đó không dám cử động nhiều, kiếm cớ trốn về phòng rồi.
Tạ Vãn Tình nói thêm: - Hiện chỉ ủng hộ nha đầu Trần Phi Dung sang Hong Kong công tác trước, để lại bên cạnh em quá nguy hiểm, trước hôn lễ hai đứa nó còn thương lượng chuyện này đấy.
- Chuyện này quyết định của em là vô nghĩa. Trương Khác giang tay, Trần Phi Dung và Hà Huyền khi thực tập ở Hong Kong đã nói sẽ làm việc ở đây một năm trước để tích lũy kinh nghiệm công tác, Trần Phi Dung kết thúc thực tập trở về Kiến Nghiệp trải qua khoảng thời gian cuối cùng đời sinh viên, hiện giờ nói một cách chuẩn xác thì chưa chính thức nhậm chức, năm nay Cẩm Hồ chính thức an bài sinh viên tốt nghiệp vào thượng tuần háng tám.
Trần Phi Dung đi tới trả di động cho y, nói là lúc nãy Địch Đan Thanh gọi điện qua.
Nhìn ánh mắt của Tạ Vãn Tình như muốn hỏi y còn trêu ghẹo vào bao nhiêu cô gái nữa, Trương Khác hơi xấu hổ, xoay đi gọi điện lại cho Địch Đan Thanh, hỏi cô tìm mình có việc gì?
- Tôi đã bảo với Hứa Tư rồi, cô ấy sẽ bay thẳng từ Maldives tới Perth, cậu thì sao, sẽ về thẳng nội địa à? Địch Đan Thanh ở đầu kia điện thoại hỏi:
Trương Khác hận mình không biết thuật phân thân, Tôn Tĩnh Mông vừa mới phá thân, không thể vứt cô sang một bên, Đường Thanh càng không thể bỏ mặc, Giang Đại Nhi từ lúc lên đào nhìn y đầy ẩn ý, chỉ là hai người không có cơ hội ở cạnh nhau, mà nghe giọng Địch Đan Thanh chừng cũng hi vọng y bay sang Perth tụ họp: - Em xem an bài lịch trình rồi, mấy ngày tới sẽ sang Perth, em còn chưa được nhìn quang cảnh mùa đông ở Perth mà.
- Dù thế nào thì tôi cũng sẽ giữ Hứa Tư ở Perth một thời gian, cậu tới được thì tốt, hi hi, có thấy vất vả không?
Địch Đan Thanh bỗng nhiên hỏi thế làm Trương Khác chỉ biết cười gượng vài tiếng, quay sang hỏi Tạ Vãn Tình: - Chị có sang Perth không?
- Chị vừa gọi điện về Kim Sơn, Chỉ Đồng vừa mới hạ sốt, chị về Kim Sơn luôn để chăm nó. Tạ Vãn Tình thấy Đường Thanh và Giang Đại Nhi đi tới, liền cầm ly rượu đi chỗ khác.
Đây là tiệc đứng, mọi người thoải mái đi lại ăn uống trò chuyện, Giang Đại Nhi lát nữa còn hát tặng, Đường Thanh đi theo Giang Đại Nhi, Giang Đại Nhi hỏi: - Lúc nãy cậu đi đâu đấy, tìm mãi mà chẳng thấy đâu cả, mọi ngượi nhất trí muốn cậu hát một khúc.
Hôn lễ kết thúc, Tôn Tĩnh Mông không muốn Trương Khác ở bên cạnh, theo mẹ về Hong Khong, Hứa Tư hôm sau bay sang Perth, Trương Khác ở lại tham gia cuộc họp một ngày, tiếp đó ai ở Mỹ về Mỹ, ai ở Bắc Kinh thì về Bắc Kinh.
Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương mặc dù ai nấy bận rộn sự nghiệp riêng, Tô Tĩnh Hương đã có thai 5 tháng rồi, dù tuần trăng mật cũng phải giảm xuống, song vẫn được 7 ngày.
Trần Phi Dung quyết định ở lại Hong Kong làm việc một năm, làm trợ lý cho Tương Vi, chủ yếu là vì lo Đường Thanh một mình ở Hong Kong quá cô đơn, Hà Huyền cũng tới Hong Kong một năm để làm quen với công việc.
Trương Khác cùng Đường Thanh về Hong Kong, không ở lại mà tiếp tục đi tới Singapore tụ họp với Tôn Thượng Nghĩa, Cẩm Hồ muốn mua ngân hàng thương nghiệp Hoa Tín ở Singapore, cần tiếp xúc trước, ở Singapore một ngày rồi bay sang Perth.
Thoát thân khỏi thời tiết nóng nực ngột ngạt của Singapore, sang Perth bị mùa đông ẩm ướt chiếm cứ, Địch Đan Thanh ở trong đại sảnh đón tiếp, nhìn qua cửa sổ là mặt trời chan hòa như mùa xuân, trông chẳng thấy có chút bóng dáng nào của mùa đông rét mướt.
Địch Đan Thanh mặc áo khác màu vàng không cài khóa, lộ ra áo chun bó màu tím nhạt bên trong, thắt lưng lệch thắt ngoài áo, tôn lên đường cong gợi cảm nhất của nữ nhân như ẩn như hiện, dưới mặc quần jean bạc và giày ống cao, khoe hết cặp chân dài khỏe khoắn, tóc dợn sóng thả sau đầu, làm khuôn mặt đẹp một cách yêu nghiệt của cô càng thêm quến rũ bội phần, khách qua khách lại liên tục ngoái đầu nhìn, không biết giai nhân hiếm có trên đời này đợi ai.
Vali đã có nhân viên công tác lo, Trương Khác đi thẳng tới ôm Địch Đan Thanh vào lòng, hôn phớt lên môi: - Hứa Tư đâu, không phải nói cả hai cùng tới đón sao?
- Tôi nhớ cậu nhiều hơn cô ấy. Địch Đan Thanh chẳng ngại ngần hôn trả Trương Khác: - Cô ấy đợi trong xe.
Trương Khác và Hứa Tư hai ngày trước còn gặp nhau ở Maldives, đoán Hứa Tư ý tứ cho họ chút không gian riêng tư sau thời gian dài xa cách, cười ôm vai Địch Đan Thanh đi ra ngoài.
Lúc xuống thềm, Địch Đan Thanh bỗng nói: - Cậu cũng thật là, ở hôn lễ của người ta mà dám làm cái chuyện đó.
Trương Khác thiếu điều ngã cắm đầu xuống đất, không ngờ giữa Tạ Vãn Tình, Địch Đan Thanh và Hứa Tư thân thiết tới mực chuyện gì cũng chia sẻ với nhau được, nhìn khóe mắt cô ẩn chưa nụ cười, nếu nói Tạ Vãn Tình dung túng y nhất thì Địch Đan Thanh là không để ý mấy chuyện này của y nhất, chỉ không biết trong lòng nghĩ gì, chẳng lẽ vì thế mà không tới đón mình?
- Em oan uống mà. Trương Khác kêu oan, kể cho Địch Đan Thanh chuyện hôm đó.
- Tôi nghĩ cũng chỉ có con tiểu ma nữ ấy dám làm loại chuyện như vậy. Địch Đan Thanh cười rất vui vẻ: - Tôi chẳng tin cậu có cái gan đó khi cô vợ nhỏ ở bên cạnh.
- Vạn tuế. Trương Khác hôn chụt lên má Địch Đan Thanh, chắp tay làm động tác tạ trời tạ đất, lại ghé vào tai Địch Đan Thanh thì thầm: - Hay là hôm nào chúng ta cũng thử một phen? Đổi lại là cú nhéo đau điếng của Địch Đan Thanh, nhưng cô lại liếc y một cái, sóng mắt lãng đáng làm người ta hồn siêu phách lạc, Trương Khác biết chuyện này không phải là không có khả năng thử mọt chuyến.
Trương Khác tự mắng bản thân đúng là đồ phóng đãng, thừa biết Hứa Tư ở trong xe, khả năng đang nhìn bên này, vẫn bị cái liếc mắt đầy phong tình của Địch Đan Thanh làm thần trí phiêu diêu, cả người nóng lên.
+++
Xong nhiệm vụ