Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1316: Nha nội cấp phó quốc

Ăn mặc đồ hiệu cũng chẳng có gì đáng nói, thời buổi này thiếu gì hạng giàu xổi, có điều Tào Hổ thường ngày tiếp xúc tầng cấp cao, nhìn ra ba người kia không tầm thường, nên mới thắc mắc bọn họ đứng ở thao trường làm cái gì:" Chẳng lẽ là địa đầu xà mà chị Giang Mi nói?"

Mặc dù đã bị cảnh cáo rồi, nhưng Tào Hổ chẳng coi vào đâu, hắn tự cho rằng mình có huyết thống lãnh đạo cách mạng, mặc dù biết phải hành sử kín đáo, nhưng khinh bỉ đám giàu xổi ở địa phương, hắn từng được nghe chú hai hắn làm ở Trung kỷ ủy nghị luận với người ta: - Đám giàu xổi đó làm gì kẻ nào sạch sẽ, tóm kẻ nào là cả đống tội kẻ đó, không động tới bọn chúng là muốn ổn định địa phương, nếu muốn động vào, có thể bóp cho chúng thừa sống thiếu chết, gia sản có hàng tỷ cũng chẳng là cái quái gì.

Tào Hổ thấy nhiều biết rộng, biết không ít mâu thuẫn giữa TW và địa phương không ít, tuy hắn cũng có cái nhìn của mình, nhưng nhìn chung là khinh thường người ở địa phương.

- Không cần rườm lời! Cậu! Cậu kia nữa! Ra khỏi hàng cho tôi, chạy xung quanh thao trường mười vòng, phạt đứng một tiếng. Giáo quan đi tới, chỉ hai tên bạn học của Tào Hổ kéo ra ngoài trừng phạt.

Tào Hổ cười thầm trong lòng, vờ làm vẻ thông cảm với hai người bạn xui xẻo, bên phía bọn họ bắt đầu chạy bộ, đợi đến khi giải tán không thấy bóng dáng ba người đó đâu.

Ở chỗ ba người đó vừa đứng có một chiếc Audi đen, đeo biển chính phủ tỉnh, Tảo Hồ thấy Giang Mi mặc váy đỏ từ trên xe xuống vẫy tay với y, phong tình lộng lẫy thu hút tất cả ánh mắt đám tân sinh viên, nam sinh thì nhìn thèm thuồng, tim đập thình thịch, cả giáo quan cũng trố mắt nhìn.

- Trời ơi, có thể so với hoa hậu trường ta rồi. Giang Đào tự cho rằng mình đã rất thân thiết với Tào Hổ, vịn vai hắn nhìn Giang Mi tới ngơ ngẩn, nước dãi thiếu chút nữa chảy ra, lẩm bẩm: - Có phải cô ấy vẫy tay với tao không?

Tên khác ôm ngực kêu: - Cứu tao, tim tao chịu không nổi nữa.

Tào Hổ cười khinh miệt, nhẹ nhàng gạt tay Giang Đào ra, hắn rất khéo léo không để tổn thương lòng tự tôn của Giang Đào, hắn phải học ở đây bốn năm, không có vài tên đệ là không được: - Có cần tao giới thiệu chị Giang Mi cho mày làm quen không? Hắn nghe nói tới hoa khôi trường rồi, là cô bé học viện ngoại thương, chỉ là chưa gặp bao giờ. Nhưng hoa khôi thì trường nào chẳng có, nghe đám bạn học nói mới gặp cô gái đó ai cũng choáng váng, nhưng hắn không tin có cô gái nào đẹp hơn chị Giang Mi của hắn, tiếc rằng Giang Mi xưa nay chỉ coi hắn là em trai.

- Cái gì, mày quen à? Đám nam sinh bên cạnh tất nhiên há hốc một.

- Chị Giang Mi, chị tới bao lâu rồi, sao em không biết nhỉ, quay sang một cái đã thấy xe đỗ bên đường, anh Tiết đâu ạ?

Tào Hồ đưa tay chào Giang Mi, Giang Mi lại đi tới thân thiết khoác tay Tào Hồ, không hề nghĩ xem động tác này có sức sát thương thế nào với một thanh niên 20 tuổi, cô ta rất thích cảm giác được mọi người ngắm nhìn, chỉ xe nói: - Anh ấy ở trong xe. Ghé sát tai Tào Hổ nói nhỏ: - Giờ em vừa ý rồi, cám ơn chị ra sao đây?

Tào Hồ cười đắc ý, cùng Giang Mi đi về phía xe.

Mặc dù lão gia tử cảnh cáo hắn không được cáo mượn oai hùm, không được tùy tiện tiết lộ thân phận cho bạn học, nhưng Tào Hồ sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, đường đường cháu ủy viên Quốc vụ viện, nếu phải đóng giả một học sinh bình thường bốn năm trời thì sao hắn cam tâm được? Có điều hắn sợ lão gia tử, thầm nghĩ bảo chị Giang Mi tới khiến người ta chú ý thì không liên quan gì tới mình nữa, hắn gần như cảm giác được ánh mắt tất cả mọi người trên thao trường đều hội tụ vào mình, cảm giác không tệ chút nào.

Tiết Minh Lâu mặc dù hơi ghen tuông với động tác thân mật giữa Giang Mi và Tào Hồ, nhưng mặt không hề để lộ ra, còn thân thiết nghiêng người mở cửa: - Hai chị em ngồi sau mà trò chuyện, anh làm lái xe.

- Cám ơn anh Tiết. Tào Hồ cho rằng Tiết Minh Lâu không xứng với Giang Mi, nhưng Giang Mẫn Chi lại hết sức tín nhiệm tán thưởng Tiết Minh Lâu.

- Mai là cuối tuần rồi, em định đi đâu chơi, tỉnh trưởng Giang đặc biệt phê chuẩn cho anh nghỉ hai ngày, để anh làm lái xe đưa hai chị em đi chơi... Tiết Minh Lâu khởi động xe đi về cổng trưởng.

Giang gia và Tào gia có thể nói là thế giao, Tào Binh làm thư ký cho Giang Tĩnh Hàn thời gian dài, trong cách mạng văn hóa, cùng Giang Tĩnh Hàm bị đưa xuống trại trâu, sau cải cách mở cửa, Tào Binh do năng lực nổi bật, trình độ lý luận cao, có thêm sự hỗ trợ của Giang Tĩnh Hàm nên thăng tiến vùn vụt, tới năm 98 đổi khóa lên làm Ủy viên Quốc vũ viện, coi như một trong số đại lão của TW rồi.

Tào Hổ ngồi trong xe kể lể với Giang Mi thống khổ của hơn 10 ngày quân huấn, khi xe đi qua nhà ăn trường, có một bóng hình yểu điệu mặc váy trắng loáng qua cửa sổ xe, tức thì thu hút ánh mắt của Tào Hổ, hắn quay đầu lại, cô gái đó tay cầm bình nước đó tựa hồ nghe thấy có người gọi mình, cũng quay đầu lại, khuôn mặt thanh thuần dập dờn tỏa sáng dưới ánh chiều tà, như một đóa hóa trắng tỏa hương trong u cốc. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là:" Cô ấy chính là hoa khôi của trường."

Trước nhà ăn rất đông học sinh, xe đi rất chậm, Giang Mi thấy Tào Hổ nhìn chằm chằm cô gái kia hồi lâu, cười hỏi: - Sao, lại có cô bé nào làm em bận động lòng rồi, không thấy người ta có bạn trai rồi à?

Tào Hổ nhìn thấy một người con trai đi tới nhận lấy bình nước trong tay cô gái, trông dáng vẻ cả hai rất thân thiết, có lẽ là bạn trai thật.

Tiết Minh Lâu nhìn thấy cô gái đó qua gương chiếu hậu, nói: - Cô bé xinh đẹp như thế, người theo đuổi thiếu gì, chưa chắc là bạn trai đâu, Tiểu Tào còn có cơ hội. Hắn ta thực sự sợ Tào Hồ đeo bám Giang Minh, hắn thừa biết sức dụ hoặc trí mạng của Giang Mi với nam nhân ra sao.

Tào Hổ chỉ cười không nói gì, xe đi vào đường ra cổng, học sinh ít hơn, hắn tưởng Tiết Minh Lâu sẽ tăng tốc, không ngờ Tiết Minh Lâu đột nhiên phanh gấp, Tào Hồ đang lấy làm lạ, định hỏi thì một chiếc Mercedes đi qua, hắn nhận ra Tiết Minh Lâu nhường đường cho chiếc Mercedes đó, ngạc nhiên vô cùng, Tiết Minh Lâu đang lái xe của Giang Mẫn Chi còn phải nhường đường cho ai? Ở Đh Đông Hải có đứa mẹ nào có tư cách như vậy?

Nhìn thấy xe Giang Mẫn Chi, không chắc ông ta có ở bên trong hay không, Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lái vẫn theo thông lệ bảo lái xe đi chậm lại, quay đầu nói với Trương Khác. Khi Trương Khác nhìn sang thì thấy chiếc Audi giảm tốc độ, còn tưởng Giang Mẫn Chi có điều muốn nói với mình, bảo lái xe đi tới, đến gần mới biết không có Giang Mẫn Chi trong xe, chỉ có một tân sinh viên mặc quân phục và Giang Mi, Tiết Minh Lâu làm lái xe, hiểu hắn nhường đường mình, Trương Khác chẳng có gì muốn nói với, bảo lái xe tăng tốc vượt qua.

Đỗ Phi qua đầu nhìn chiếc xe Giang Mẫn Chi một lúc lâu, hỏi Trương Khác: - Thằng đó chắc là nha nội cấp phó quốc hả?

Thủ tướng, phó thủ tướng, ủy viên Quốc vụ viện tổng cộng chỉ có mười mấy người, cho nên Trương Khác hơi biết Tào Binh, có năng lực, có thanh danh, chỉ là khu vực phân quản không liên quan tới Cẩm Hồ, nên y chẳng tìm hiểu sâu thêm. Giang gia và Tào gia cũng gần giống quan hệ giữa Diệp gia và Cố gia, Giang Mi ngồi cạnh tên nha nội kia cũng là chuyện bình thường, chỉ là không ngờ lại lái xe Giang Mẫn Chi tới, Trương Khác cười: - Có lẽ trường có một trận kinh động hụt.

Đỗ Phi cười hì hì, nếu có ai đó trong trường nhìn thấy xe Giang Mẫn Chi luống cuống tổ chức nghi thức đón tiếp thì vui phải biết: - Giang Mẫn Chi chắc không coi trong vị nha nội này tới mức đó đâu, nghe nói Tiết Minh Lâu cũng là người thận trọng, quá nửa là vị nha nội kia thích khoe khoang, xúi bẩy Giang Mi ép Tiết Minh Lâu lái xe riêng của Giang Mẫn Chi tới trường ra oai cho hắn đây mà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất