Khi Trương Khác và Đường Thanh ở Hong Kong hưởng thụ thế giới hai người trong ánh mặt trời ấm áp thì Cát Kiến Đức cảm thấy mùa đông Bắc Kinh năm nay lạnh cắt da cắt thịt, ngồi trong văn phòng nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, Cát Kiến Đức cảm thấy tường hai bên đang đổ lên người mình, làm lão ta không thở nổi.
Tin tức từ phía Chiết Đông cho biết Lâm Tuyết và Nghiêm Văn Giới đã chính thức bị bắt giữ, Tần Triêu Dương ở Văn Chu lùng sục khắp nơi, không ngờ tìm ra xác của Vương Hải Túc ở trong biệt thự Nghiêm gia ngoại thành Văn Chu, Cát Kiến Đức chửi rủa Nghiêm Văn Giới làm việc không sạch sẽ, nhưng trong lòng hi vọng hắn vì gia tộc mà chống chọi lại được áp lực. Nhưng cho dù Nghiêm Văn Giới có giữ được miệng, cũng chẳng có gì đảm bảo Lâm Tuyết sẽ không nói ra, lão ta biết Lâm Tuyết cùng đường nhất định sẽ kéo mình xuống bùn chết chùm, nhưng mình làm được gì đây?
Nếu như trước kia không đầu tư vào Hải Túc thì còn có thể chối bỏ dính dáng được, nhưng Tiêu Thụy Dân đang cắn chặt lấy quan hệ giữa lão ta và Hải Túc không chịu buông tha, liên tục có hoạt động sau lưng. Từ sau khi báo cáo tài vụ của điện tử Hoa Hạ được đưa ra, Tiêu Thụy Dân càng được thế, năm 2000 chỉ có Liên Tín lãi 1 tỷ, Liên Tấn lãi 200 triệu, Đông Hưng miễn cưỡng gọi có lãi, nhưng không đáng kể. Hiện giờ ở tổng công ty, Tiêu Thụy Dân đối đầu với lão ta, Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi thì ở bên ngọt nhạt ném đá, lão ta muốn lấy cái ghế phó tổng giám đốc ra chia rẽ, vậy mà không ai nhận.
Làm cái chức tổng giám đốc này thật khó chịu, trước kia mình thoát khỏi Ủy ban Kế hoạch tới quốc xĩ chẳng phải để kiếm tiền sao, sao kiếm tiền mệt mỏi như thế. Nghĩ tới đó Cát Kiến Đức lại nhớ tới tên tên nhãi thối tha của Cẩm Hồ, làm sao y kiếm tiền dễ dàng như vậy?
Có điều phía Cẩm Hồ cũng có thể làm được chút gì đó, Giang Mẫn Chi không phải muốn lấy điển hình về xí nghiệp dân doanh sao, nếu như có thể nộp Cẩm Hồ vào tay ông ta, có con cá lớn như thế, chắc ông ta sẽ nới tay cho Hải Túc. Trước kia Lâm Tuyết và mình từng tính, Cẩm Hồ có 3 tỷ nguồn gốc không rõ ràng, 3 tỷ! Đủ cho khối kẻ phải rớt đài rồi.
Cát Kiến Đức hưng phấn đứng dậy, suy tính thật kỹ càng, gọi điện thoại cho Thành Tấn Kiệt, ngày hôm sau vừa đi làm, Cát Kiến Đức một mình lái xe tới Ủy ban thương mại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác và Đường Thanh đi chơi khắp Hong Kong, Đường Thanh nói hâm mộ y và Trần Phi Dung trước kia ngày ngày tới thư viện đọc sách với nhau, Trương Khác cùng Đường Thanh tới thư viện Đại học Hong Kong ngồi suốt một buổi chiều, lại còn lấy việc công làm việc tư, gọi cả Trần Phi Dung và Hà Huyền tới, bốn người đi dạo phố nửa ngày, lúc này Đường Thanh mới thỏa mãn cùng Trương Khác về Kiến Nghiệp.
Về Kiến Nghiệp, đưa các cô gái tới Sáng Vực trước, Trương Khác một mình tới Vườn Sồi, chẳng bao lâu nữa là Tết rồi, phải đi xem xét các nơi một lượt, Trần Phi Dung bắt đầu có chút ý thức trợ thủ, chủ động đi cùng Trương Khác.
Đi vào tầng Vi điện tử, xung quanh vắng vẻ, mấy người Trương Khác muốn tìm đều không có, lấy làm lạ, liền gọi điện cho Đàm Vân Tùng, mới biết cả đám kéo nhau sang Trung Tinh Vi Tâm rồi, Đinh Hòe nhận điện thoại nói: - Còn tưởng mai Khác thiếu gia mới tới, chúng tôi tới về ngay đây. Không chịu nói là chuyện gì.
Trương Khác mặc cho ông ta chơi trò thần bí, dẫn Trần Phi Dung đi khắp các phòng để cô làm quen, có điều Trương Khác rất nhanh ấm ức phát hiện ra, những nghiên cứu viên ở đây đều có thái độ thù địch với y, thường lấy ánh mắt hoặc thái độ để ám thị " đúng là đồ ngu ngốc" để đáp lại câu hỏi của y. Ngược lại với Trần Phi Dung thì lại hết sức ôn hòa dễ dãi, hỏi một trả lời ba, thao thao bất tuyệt suốt, Trần Phi Dung đành nhắc lại câu hỏi của Trương Khác, Trương Khác hỏi tới khổ, Trần Phi Dung thì lại nhịn cười tới khổ, đành không đi lung tung nữa, chán nản kéo Trần Phi Dung tới phòng nghỉ, vừa đi vừa cay cú nói: - Đám khốn kiếp đó nếu đối thủ của chúng ta dùng mỹ nhân kế với bọn chúng, nhất đinh khai sạch bách.
Trần Phi Dung chỉ tủm tỉm cười đi bên cạnh mặc cho y nói bậy nói bạ.
Không lâu sau Trần Tín Sinh, Đinh Hòe, Đàm Vân Tùng, Liễu Chí Thành, Hàn Cách tới nơi, trông dáng vẻ phấn khởi của của bọn họ là Trương Khác biết tám chín phần có thành quả mới rồi.
Trần Tín Sinh vừa thấy Trương Khác liền xòe tay ra: - Cậu xem cái gì đây?
Trương Khác nhìn cái chip trong tay hắn, cầm lấy lật đi lật lại vài lần, giọng không chắc lắp: - Bộ vi xử lý?
Hàn Cách gật mạnh đầu: - Không sai, chính là vi xử lý, CPU đơn vị xử lý trung tâm.
Trương Khác kích động đứng bật dậy: - Hay, hay, quá hay! Xung nhịp bao nhiêu nói nhanh.
Hàn Cách thấy Trương Khác kích động cũng mặt đỏ bừng, từ năm 98, Hàn Cách dần đầu một đội ngũ 30 người, vừa nghiên cứu vừa nghiên cứu chip video vừa nghiên cứu đơn vị xử lý trung tâm này. Tháng 10 năm ngoái, Hàn Cách đã làm ra nói trong phòng thí nghiệm, may mắn lần đầu tiên thành công hoàn chỉnh thì Trương Khác về.
Hàn Cách hít sâu một hơi, giới thiệu: - Xung nhịp 200 Mhz, chỉ cần 1.5v, tiêu hao 256 mw...
Hàn Cách thao thao bất tuyệt, hoa chân múa tay nói nửa tiếng đồng hồ, Trương Khác ngoại trừ mấy thông số cơ bản ra thì chẳng hiểu lắm, nhưng kiên nhẫn lắng nghe không cắt ngang lời hắn, đợi hắn nói xong mới hỏi: - Xem ra chiếc CPU này là bộ xử lý thiết bị di động tốt nhất hiện nay rồi.
Hán Cách hưng phấn nói: - Đúng thế, mặc dù so Veosis SA1110 của DEC xung nhịp thấp hơn 6hz, nhưng cùng xung nhịp thì hiệu xuất cao hơn 10%, đợi công nghệ hoàn thiện hơn, Trung Tinh Vi Tâm hoàn toàn có thể sản xuất loại 400mhz, chúng tôi còn cường hóa rất nhiều chỗ tích hợp...
Thay bệnh nghề nghiệp của Hàn Cách lại bắt đầu tái phát, Trần Tín Sinh cắt ngang lời hắn: - Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ra nhà ăn vừa ăn vừa nói vậy. Khác thiếu gia và trợ lý Trần ở trên máy bay chắc chắn không được ăn đàng hoàng, buổi trưa chúng tôi cũng chẳng có tâm tư ăn cơm, chắc mọi người đói cả rồi.
Nhìn vẻ mặt Hàn Cách như đứa bé bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, Trương Khác mỉm cười kéo hắn đi: - Nào, chúng ta vừa đi vừa nói, khi nào mới ra được CPU 400 mhz?
Liễu Chí Thành trả lời: - Ít nhất phải mất nửa năm, hiện này tỉ lệ thành công cũng không cao.
Cả nhóm người vừa đi vừa nói xuống lầu, không ai để ý có hai nghiên cứu viên ở bên cạnh mắt trố ra, một người nói với người còn lại: - Cái tên đi ở giữa không phải là tên ngốc lúc nãy hỏi lung ta lung tung à? Sao y lại đi cùng với các đại lão?
Người còn lại đáp: - Làm sao tôi biết, chắc là đám làm phần mềm ứng dụng, lũ đó đa phần là bọn ngu ngốc. Lúc nãy tôi bảo anh trước mặt cô bé xinh đẹp phải giữ phong độ, giờ hối hận chưa?
- Thôi đi, vừa rồi anh khá hơn tôi lắm đấy.
Đợi rời Vườn Sồi thì đã là 10 giờ, đó là do Trương Khác nhớ Đường Thanh cho nên mới miễn cưỡng thoát thân, trên đường đi vẫn chưa hết hưng phấn, cuối cùng đám chuyên gia đã rời đi, không cần sợ múa rìu qua mắt thợ nữa, phấn khích nói với Trần Phi Dung: - Chú Bill nói, sau này mỗi người có một thiết bị cầm tay, ở trong thiết bị này, chúng ta có thể xem sách, xem phim, xem TV, check mail, thanh toán tiền, tất cả những chuyện bạn nghĩ ra đều có thể làm được.
- Sao nghe giống như bạn bịa ra thế? Trần Phi Dung hỏi: - Mình có đọc sách nói về chú Bill có thấy nói thế đâu.
Trương Khác gãi đầu, y cũng chẳng nhớ là Bill Gates nói câu tương tự bao giờ, chắc là sau này, vội lảng đi: - Hôm nay toàn phải nghe những thứ kỹ thuật khô khan, bạn có cảm thấy chán không?