- Cậu đổi đồng hồ với họ chẳng qua là sợ quá không dám từ chối chứ gì? Trên đường về, Địch Đan Thanh nhìn thấy Trương Khác cứ mân mê cái vòng tay làm bằng xương có vẻ thích thú, không khỏi buồn cười:
- Cái thứ đồ công nghiệp hóa cho dù có đắt đến mấy cũng là thứ do máy móc sản xuất, từ góc độ độ nào đó mà nói, chỉ có thứ thuần thiên nhiên mới phù hợp với đạo tự nhiên, bất kỳ thứ đồ máy móc công nghệ nào, dù có nói sản phẩm xanh, bảo vệ môi trường tới đâu, cũng là thứ phá hoại thiên nhiên. Thấy Địch Đan Thanh bĩu môi, Trương Khác nhe răng cười vỗ má cô: - Đúng là không bệnh tự rên rồi.
Về tới Perth, Địch Đan Thanh vào biệt thự lấy tài liệu, thấy Vệ Lan đứng ở cửa sổ, nhìn Trương Khác và Lý Hinh Dư đi trên bãi biển.
- Sao không ra đi dạo cùng họ.
- Từ xa nhìn thế này không tốt sao? Nhìn thấy Địch Đan Thanh đi tới bên cạnh, Vệ Lan nhoẻn miệng cười: - Em cũng không muốn đi tới gần cậu ấy, nhìn từ xa thế này cảm giác đủ rồi.
- Nha đầu ngốc, chị đúng là không nên giữ em ở lại Perth, năm xưa cũng không nên ủng hộ em thi vào Đh Đông Hải, nếu em thi vào trường khác thành phố khác, tránh xa cái tên hại người ấy ra, có lẽ em đã tìm được hạnh phúc trọn vẹn thuộc về mình rồi. Địch Đan Thanh sao chẳng hiểu tâm tư của Vệ Lan, nhìn thấy Trương Khác đang cẩn thận đỡ Lý Hinh Dư nhảy qua một tảng đá, thầm mắng tên lưu manh khốn kiếp này quá dịu dàng chu đáo, làm mỗi nữ nhân tiếp xúc với y quá gần đều bị lún vào không thoát ra được.
- Chị Đan Thanh, kiếp này em có thể quên cậu ấy được không? Vệ Lan xoay người lại, mắt long lánh nước:
Địch Đan Thanh đi tới ôm lấy vai Vệ Lan, an ủi: - Tên khốn kiếp đó đúng là hạng ăn thịt người không nhả xương, trước kia suốt ngày ba hoa mồm mép với em, giờ em mở lòng với y, y làm làm chính nhân quân tử, cả cái đèn ô tô bị y lừa tới Perth lâu như thế cũng không thấy y làm gì. Em nói xem, trước kia hai bọn chúng bị người ta bắt tận giường, có phải là chúng cũng trách nhầm không?
- Khi đó em chẳng suy nghĩ gì, ngược lại chị và Tĩnh Mông lại làm đổ mấy bình dâm chua. Nhớ lại hôm đó Trương Khác và Lý Hinh Dư quần áo xộc xệch trở về, Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông mặt đầy ghen tuông nhưng phải cố sức che dấu, Vệ Lan thiếu chút nữa bật cười, chút thương cảm liền nhạt đi.
Địch Đan Thanh và Vệ Lan rất thân nhau, cho nên thường lấy chủ đề riêng tư ra đùa giỡn: - Con nha đầu dám nói chị à, thế ai nhìn một cái nhận ra Hinh Dư không mặc đồ lót hả?
Mặc dù quan hệ giữa mình và Trương Khác chẳng cần che dấu gì với Vệ Lan, nhưng bị Vệ Lan lấy chuyện cũ ra trêu, vẫn có chút lúng túng, miệng phản kích, tay cũng chọc nách Vệ Lan: - Dám lấy nói chị ghen à, chị thấy mồm miệng em mới đang chua lè ấy, hay là tối nay chúng ta cho tên khốn kiếp đó uống ít thuốc, để em động phòng hoa chúc luôn.
- Đừng, em không thèm làm thế.
Mặc dù Vệ Lan đã cười tới đứng không vững, Địch Đan Thanh vẫn nghe ra quyết tâm trong đó, con bé này vẫn có kiêu ngạo của mình, không biết sau này cùng tên nhóc kia phải làm sao.
Địch Đan Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Khác và Lý Hinh Dư đã dần dần đi xa, lo lắng cho Vệ Lan: Cho dù không nhìn đèn ô tô này rồi ghen tị thì ở Hong Kong còn có hai cái mầm họa Trần Phi Dung và Hà Huyền, nếu tên nhóc Trương Khác với mỗi cô gái đều chọn ngày lành tháng tốt mới ra tay, không biết bao giờ mới tới lượt Vệ Lan, hay mình cứ cho hai đứa nó ít thuốc đẩy vào cùng một phòng cho xong, tiếp đó tên nhóc phong lưu đó thừa thủ đoạn vỗ về Vệ Lan.
Tựa hồ cảm giác được có người đang oán trách mình, Trương Khác quay đầu lại nhìn biệt thự bên hồ, chỉ thấy hai bóng người mơ hồ ở cửa sổ, quay đầu lại nhìn Lý Hinh Dư đi chân đất chạy tung tăng trên bãi biển, từng cơn gió mang đậm hơi mặt của biển thổi tung mái tóc dài đen nhánh của cô, xuyên qua sợi tóc là dung nhan thuần khiết như thiên sứ.
Thời tiết nóng bức làm Lý Hinh Dư mặc hết sức mỏng manh, trên người chỉ có chiếc áo ba lỗ sáng màu, lộ ra hai cánh tay sáng bóng và chiếc cổ cao thon thả, thấp thoáng nhìn thấy cả đường nét áo lót đen bên trong, chiếc áo bó ép khe vú sâu hun hút, làm ánh mắt bất cứ ai cũng bị hút chặt vào đó. Vòng eo thon nhỏ càng làm nổi bật lên đồi ngực lớn tới mức phải dùng từ độ sộ để hình dung, phía dưới mặc quấn short, lộ hết cặp đùi thon dài, chiếc dép xăng đan được cô cầm trên tay, hai bàn chân trắng trẻo để lại vết chân dài trên bãi cát mềm.
Khuôn mặt thiên thần thuần khiết, phối hợp cơ thể ma quỷ nóng bỏng, làm toàn thân Trương Khác sôi lên.
Gần đây phơi nắng thời dan dài, làn da vốn trắng hơn tuyết của Lý Hinh Dư biến thành làn da rám nắng khỏe khoắn, Trương Khác đoán ra được nguyên nhân sâu xa hơn trong đó.
Mặc dù Địch Đan Thanh và Vệ Lan không kể, nhưng y hiểu Địch Đan Thanh dù sao cũng sẽ cố kỵ thân phận đặc thù của Lý Hinh Dư, những công việc của Cẩm Hồ ở Tây Úc, cô chỉ để Vệ Lan giúp, tuyệt đối không cho Lý Hinh Dư tham dự, cho nên mặc dù ở Perth không có gì ràng buộc, nhưng Lý Hinh Dư lại thành chẳng có việc gì để lại, đa phần thời gian một mình đi trên bãi cát.
- Trước kia ăn Tết ở nhà, em thường làm gì? Nghĩ tới cảnh Lý Hinh Dư lẻ loi một mình đi trên bãi cát này hết ngày này sang ngày khác, có lẽ còn nhìn về phía Hàn Quốc, nhớ người thân trong nhà, Trương Khác cảm thấy trong lòng nhói đau, liền nói tới chủ đề hi vọng cô hứng thú.
- Đêm ba mươi Tết trẻ con không được ra khỏi nhà chơi, cũng không được đi ngủ, cùng người trong nhà đón mùng 1, sau đó cúng tế tổ tiên, rồi ăn bữa cơm đầu tiên của năm mới. Quả nhiên nói tới Tết ở quê nhà, mặt Lý Hinh Dư hưng phấn không nói lên lời.
- Món Hàn Quốc thì anh chỉ biết có kim chi thôi, đêm giao thừa có phải chỉ ăn kim chi không? Trương Khác mấy lần tới quán ăn Hàn Quốc, ấn tượng sâu nhất trừ các món nướng là các loại kim chi, kim chi cải thảo, kim chi củ cải, kim chi xu hào...
- Sao chỉ ăn kim chi được, đêm giao thừa mọi người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm ngũ cốc, có tới mười mấy món ăn truyền thống bắt buộc phải có, kim chi là món ăn kìm không tính vào đó. Kiến thức thô thiển về ẩm thực Hàn Quốc của Trương Khác làm Lý Hinh Dư không nhịn được cười, thấy y chẳng hiểu cơm ngũ cốc là gì, lại giải thích: - Dùng đỗ tương, đỗ lửa, đỗ đen, đỗ đỏ nấu với gạo, gọi là cơm ngũ cốc, khi em còn nhỏ, ông nội còn làm bánh bao... Chỉ là sau khi ông nội mất rồi, trong nhà không làm nữa.
- Vậy trong dịp Tết ở Hàn Quốc có phong tục tập quán gì thú vị không? Nghe giọng Lý Hinh Dư chuyền sang buồn buồn, Trương Khác vội chuyển đề tài.
- Năm mới vui nhất là đuổi quỷ dạ quang. Nhắc tới đuổi quỷ dạ quang, mặt Lý Hinh Dư tỏ ra hưng phấn vô cùng: - Vào buổi tối mùng 1 tháng Giêng, quỷ Dạ Quang sẽ lượn qua từng nhà một, thử đi giày của mọi người, nếu như nó tìm được cái giày vừa chân sẽ mang đi, người nào mất giày sẽ đen đủi trong cả năm. Cho nên tối hôm đó, mọi người đều cất giày vào trong nhà sớm tắt đèn đi ngủ, vì đề phòng giày bị quỷ Dạ Quang mang giày đi, còn dựng gậy chống rổ hoặc là sọt ở cửa. Vì quỷ Dạ Quang có thói quen thấy cái gì cũng đếm, cho nên khi nó đếm hết lỗ ở sàng hoặc rổ thì trời đã sáng, nó không có thời gian thử giày nữa, đành bỏ trốn.
Trương Khác gãi đầu, phong tục thì thú vị, nhưng tắt đèn đi ngủ sớm thì có gì vui, Lý Hinh Dư đúng là trẻ con, lại hỏi: - Rằm nguyên tiêu với người Trung Quốc rất quan trọng vậy ở Hàn Quốc có rằm nguyên tiêu không?
- Ở Hàn Quốc gọi là Jeongwol Daeboreum, còn vui hơn nữa. Lý Hinh Dư mặt bừng sáng: - Trong suốt ngày Tết có rất nhiều nghi lễ phải làm, đôi khi thật là mệt, còn Jeongwol Daeboreum là ngày mọi người tụ tập với người thân, láng giếng dưới ánh trăng, vui chơi xua đi hết ưu phiền rủi ro năm cũ...
Nhìn Lý Hinh Dư hưng phấn như đứa trẻ kể chuyện thú vị về năm mới ở Hàn Quốc, gò má ửng hồng, Trương Khác đi tới trước mặt cô, để mái tóc tung bay phất lên mặt, khẽ ôm lấy khuôn mặt Lý Hinh Dư, dịu dàng nói: - Tết năm nay không kịp rồi, để anh đưa em về Hàn Quốc tham gia Jeongwol Daeboreum nhé?