Trương Khác và Đỗ Phi phải đứng bên cạnh mòn mỏi chờ Đường Thanh và Trần Phi Dung ghé tai thì thầm với nhau một lúc lâu, lúc ra khỏi trường học thấy Lý Chi Phương đi xe đạp chở Chu Hiểu Lộ về.
Chu Hiểu Lộ từ rất xa đã vẫy tay với bọn họ, Chu Hiểu Lộ hết năm nay mới tròn 13 tuổi, vậy mà nhìn cái biến ngay thuộc hàng mầm họa rồi, khuôn mặt trái xoan thanh tú, chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, cặp môi dầy, đôi mắt đen lay láy, trắng trẻo non nớt, cực kỳ đáng yêu, chỉ là còn chưa có vẻ diễm lệ sau khi trưởng thành.
Lý Chi Phương thấy Đỗ Phi sắp ngồi vào ghế lái, không nhịn được, dặn một tiếng:
- Đường đông người, em lái xe cẩn thận đấy...
Đỗ Phi vội ném ngay chìa khóa cho Trương Khác, cười ngượng:
- Em chỉ sờ vô lăng thôi, Trương Khác nó mới lái xe.
Mẹ, thằng này vẫn còn đóng giả học sinh ngoan trước mặt Lý Chi Phương, mỗi tội thằng học sinh ngoan toàn mơ đưa cô giáo lên giường, Trương Khác tức tối vô cùng cầm lấy chía khóa.
- Hiểu Lộ, để bọn chị đưa em về.
Đường Thanh rủ Chu Hiểu Lộ lên xe.
Chu Hiểu Lộ lắc đầu:
- Em còn phải đi chợ mua rau với mẹ nữa.
Đỗ Phi cũng nói:
- Cô giáo Lý, còn có một ngày cuối nữa thôi, trừ Trương Khác ra thì chẳng ai phải học thêm cả, để Hiểu Lộ đi chơi với bọn em đi, trước tám giờ bọn em sẽ đưa Hiểu Lộ về.
Trương Khác không ngờ Đỗ Phi giả học sinh ngoan nửa năm quan hệ với Lý Chi Phương đã bình thường lại, còn danh chính ngôn thuận rủ rê con gái nhà người ta đi chơi, nhìn đôi mắt tiểu nha đầu có vẻ rất mong mỏi, xem ra khá thân thiết với Đỗ Phi và Đường Thanh.
Đỗ Phi là đứa bé ngoan, bất kể là các giáo viên và học sinh khác trong trường có nghĩ thế nào về hắn thì Lý Chi Phương không bị ảnh hưởng, chút xấu hổ giữa hai bên bị thời gian xóa nhòa, khôi phục lại quan hệ bình thường giữa giáo viên và học sinh, hẳn là còn thân thiết hơn giáo viên và học sinh bình thường một chút.
Lý Chi Phương đồng ý, việc học tập của Chu Hiểu Lệ hoàn toàn không cần cô lo, vỗ má con gái dặn:
- Đừng nghịch quá đấy.
Chu Hiểu Lộ vừa thấy mẹ đồng ý, chạy tót lên xe, vào xe rồi rất lễ phép chào:
- Chào anh Trương Khác, chào anh Đỗ Phi.
Trương Khác quay đầu lại, nói với Chu Hiểu Lộ rất nghiêm trang:
- Hiểu Lộ, em nhớ ký nhé, anh Đỗ Phi là con chó sói đội lốt người...
Nói xong đắc ý cười phá lên, có lẽ lúc này Đỗ Phi còn chưa có cảm giác, nói không chừng thời gian trôi đi theo sự trưởng thành của Chu Hiểu Lộ, hắn dần chuyển tình cảm với Lý Chi Phương lên người cô bé.
Đỗ Phi cười mắng Trương Khác nói lung tung bôi nhọ hắn, hắn giống tất cả thiếu niên, thế giới tình cảm rất thuần khiết, hiện Đỗ Phi đang cặp đôi với Thịnh Hạ, tình cảm kia với Lý Chi Phương cũng nhạt đi, với Chu Hiểu Lộ chỉ có sự thân thiết khó nói lên lời.
Tình cảm của thiếu niên thực sự đâu có phức tạp như như kẻ trải qua hai kiếp người như Trương Khác.
Đợi xe đi một quãng, không còn nhìn thấy Lý Chi Phương nữa, vỗ vai Trương Khác giục:
- Cho lái cái nào nào.
Trương Khác lừ mắt nhìn hắn một cái:
- Vừa rồi ai bảo mày vờ vịt, vờ mày nghĩ có khả năng được sờ vào tay lái nữa không?
Thấy hắn trông rất tội nghiệp, Trương Khác lái xe tới chỗ đường vắng liền đổi cho Đỗ Phi lái xe.
Trương Khác gọi điện về nhà, không có ai nghe máy, gọi tới nhà mới, quả nhiên mẹ ở đó, nói tối Tạ Vãn Tình tối tới ăn cơm, Trương Khác không chần chừ lệnh Đỗ Phi lái ngay tới Tân Cẩm Viên, rồi bảo Đường Thanh gọi cả mẹ sang ăn cơm cho thêm phần náo nhiệt.
Gần tết, Đường Học Khiêm và cha y thì gần như không có khả năng ăn tối ở nhà.
Đột nhiên tăng lên nhiều người như vậy làm ở nhà trở tay không kịp, Lương Cách Trân vội vàng đi mua thêm thức ăn, Tạ Vãn Tình làm việc ở công ty, đợi một lát nữa mới về.
Trương Khác và Đường Thanh, Đỗ Phi, Chu Hiểu Lộ học số học trong nhà mới.
Môn số học này phải làm rất nhiều bài tập thì mới nâng cao trình độ được, buối tối chỉ có thể học thuộc các công thức, định lý một lượt là giỏi lắm rồi, nhưng nền tảng số học của Trương Khác không tệ, đừng quên nhờ món này mà y được đề bạt ở tập đoàn Long Dụ, nghe Đường Thanh giải giảng đơn giản là giải được dễ dàng đề luyện tập, không cần tốn công.
Nhưng đối phó với kỳ thi ngày mai vẫn còn lỗ hỗng kiến thức rất lớn, chỉ hi vọng không quá tệ, lấy lời Lý Chi Phương mà nói thì tranh thủ đừng để bị đội sổ.
Tạ Vãn Tình đi làm về, sang nhà Trương Khác, bị y lấy sách số học ra hỏi:
- Chị Vãn Tình biết bài này giải ra sao không?
Tạ Vãn Tình cầm lấy sách, cắn môi nghĩ một hồi hoàn toàn không có đầu mối, vài công thức toán học xoay chuyển trong đầu nhưng không xác định lắm, cuối cùng từ bỏ, tức giận nói:
- Ngày mai em thi mà, liên quan gì tới chị?
Trương Khác cầm lấy sách loáng cái đã giải xong, cười rất đắc ý, bị Đường Thanh cầm sách đập vào đầu:
- Mới học chưa được một phần tư, đắc ý cái gì?
Chu Hiểu Lộ ở bên cạnh lắc đầu, cũng cảm thấy Trương Khác chẳng có gì đáng đắc ý cả.
Ăn cơm xong, Đỗ Phi lái xe bảo đi đón Thịnh Hạ, thực ra là hắn muốn lái xe cho đã thèm, Thịnh Hạ và Trần Phi Dung học năm cuối rồi, áp lực học tập hơn bọn họ nhiều, tối nay chưa chắc thèm để ý tới hắn.
Nhưng Trương Khác mặc xác, chỉ dặn nhớ phải quay lại đưa Chu Hiểu Lộ về trước tám giờ. Trương Khác và Đường Thanh, Chu Hiểu Lộ vào thư phòng học bài, Đường Thanh giảng bài, Chu Hiểu Lộ chống má ngồi bên nghe, cô bé có vẻ cũng hiểu được lời Đường Thanh giảng, điều này làm Trương Khác xấu hổ hết sức, thi thoảng có chỗ nghe không hiểu, cũng ngượng không bảo Đường Thanh giảng lại.
Gần tới tám giờ, cơ bản đã ôn tập được một nửa công thức, Đỗ Phi cũng về đúng giờ, cùng đưa Chu Hiểu Lộ về nhà.
Xuống tầng dưới, ba phụ nữ đang ngồi quanh ghế sô pha trò chuyện, thấy con, Lương Cách Trân dặn thêm một câu:
- Tối này đừng có ra ngoài chơi đấy nhé.
Cứ như tối nào Trương Khác cũng ra ngoài chơi vậy.
Lý Chi Phương đã chuyển về khu tập thể giáo viên Nhất Trung, trước đó cô điều tới sơ trung Tượng Sơn, từng bị đuổi khỏi nơi này.
Đêm đông gió thổi ù ù, vừa đi lên cầu thang đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nam nhân quát chửi, Trương Khác lúc đầu không để y lắm, tới khi thấy Chu Hiểu Lộ đứng lại không chịu đi lên mới ý thức được là tiếng động phát ra từ nhà Lý Chi Phương.
Nhìn khuôn mặt non nớt nhưng kiên cường của Chu Hiểu Lộ, hẳn cô bé không muốn để chuyện trong nhà lộ ra ngoài.
Đám Trương Khác quay xuống, nhưng giỏng tai lên nghe, nhận ra tiếng quát tháo lè nhè của người say, tựa hồ hàng xóm xung quanh đã quen với chuyện này rồi, nên không có phản ứng gì.
Chu Hiểu Lộ tỏ ra bình tĩnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, dùng giọng nói mà ai nghe cũng phải xót xa trong lòng:
- Ba em bị thôi việc lâu rồi, suốt ngày chỉ biết uống rượu, mẹ em tìm việc giúp ba em lại bị ba em đánh cho, nói là làm mất mặt ông ấy... Em lớn lên rồi nhất định đưa mẹ rời khỏi cái nhà này.
Đỗ Phi cũng đã trưởng thành hơn, ít nhất không nổi khủng xông vào làm cho Lý Chi Phương thêm khó xử.
Trương Khác lái xe vào chỗ tối, nhặt một viên gạch vỡ bên bồn hoa, đưa cho Chu Hiểu Lộ:
- Ném vỡ cửa kính nhà em đi, thích lắm...
Đường Thanh lên tiếng trách:
- Sao bạn dạy Hiểu Lộ làm chuyện này?
Chu Hiểu Lộ lại tỏ ra rất kiên quyết, cầm viên gạch ném thẳng vào cửa sổ nhà mình, "choang" kính vỡ tan tành, kèm theo đó là tiếng nam nhân la hoảng. Trương Khác kéo vội Chu Hiểu Lộ đang định nhặt gạch ném thêm vào trong xe.
Một nam nhân tóc tai bù xù từ cái cửa sổ vỡ kích thò đầu ra, nhìn biết ngay là hạng ná rượu, đang lờ đờ say làm người ta cho rằng hắn ta sắp ngã ngay khỏi cửa sổ.
Trương Khác còn tưởng hắn ta sẽ chửi bới vài tiếng, ai ngờ hắn ngó nghiêng một hồi rồi rụt đầu về, trong nhà im ắng hẳn.
Trương Khác nhếch mép cười, hóa ra là thằng hèn chỉ biết bắt nạt vợ, liền vỗ vai Chu Hiểu Lộ:
- Nếu lần sau còn ầm ĩ như thế, em cứ lén ném vỡ cửa kính nhà em, nếu em không tiện làm thì gọi Đỗ Phi tới, nhớ đừng để ba mẹ em biết, đập vài lần là nhà em được yên tĩnh.