Hai năm qua xảy ra rất nhiều việc, đặc biệt là chuyện của Lý Chi Phương tác động sâu tới hắn, mối tình đầu của thiếu niên dễ bị tổn thương, Đỗ Phi không còn là thiếu niên ngây thơ rảnh rỗi đánh cầu, chơi game, trêu ghẹo nữ sinh nữa rồi.
Song so với Trương Khác thì trên người trên người Đỗ Phi vẫn giữ được ít nhiều sự hồn nhiên của thiếu niên, hắn thấy Vệ Lan, câu đầu tiên không khác lắm với đám hoàn khố thông thường:
- Chị ơi, chị xinh đẹp thật đấy.
Nhưng lại không khiến người ta ghét.
Vệ Lan ban đầu không để ý tới hắn, nhưng Đỗ Phi hoàn toàn coi mình tới Tân Vu nghỉ hè rồi, lạc thú lớn nhất kỳ nghỉ có gì hơn tán tỉnh các cô gái, nên hắn dành phần lớn thời gian quanh quẩn bên các cô.
Hắn hoàn toàn không ngờ ở đây tập trung nhiều cô gái xinh đẹp đến thế, hơn nữa còn xinh đẹp trong trắng hơn đám con gái ở chỗ giải trí nhiều, cảm thấy đây chẳng khác nào thiên đường.
Trương Khác thì chẳng rảnh rỗi được như vậy, dù ở nhà khách cũng có cả đống báo cáo từ Hải Châu, Hong Kong, Huệ Sơn, tỉnh thành đổ tới cần y xử lý.
Đỗ Phi ngoại hình tuấn lãng, tính cách cũng không xấu, miệng ngọt hơn Trương Khác, gặp ai cũng gọi chị ngọt sớt, ánh mắt không có vẻ xâm lược cố ý tạo ra của Trương Khác, qua vài ba ngày, Địch Đan Thanh cũng thấy hắn dễ tiếp xúc hơn Trương Khác nhiều.
Tận mắt nhìn thấy Trương Khác gây chuyện ở hộp đêm Hoàng Hậu, La Văn hiểu ra, Trương Khác mặc dù rất ngông, không coi ai ra gì, nhưng không phải là không biết giữ quy củ.
Không giống những thành phố lớn, nơi giải trí cao cấp ở Tân Vu vào ban đêm chỉ có bốn năm cái. La Văn gặp Trương Khác mấy lần, mỗi lần y đều đi cùng với một cô gái khác nhau, không phải đặc biệt bám lấy Vệ Lan, nên hắn nghĩ có khả năng đoạt được đêm đầu của Vệ Lan trước Trương Khác.
Vệ Lan như hạt sen mới bóc vỏ, thơm mát tươi non, nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng, lại còn chim non chưa nếm mùi đời, có ai nỡ nhường ra?
La Văn vài ngày qua chăm chỉ chạy tới nhà khách, hắn lấy danh nghĩa cha hắn có gian phòng ở đây, chỉ cần Vệ Lan đi làm là hắn chuẩn giờ tới nơi, khi đi một mình, lúc cùng đám bạn đầu trâu mặt ngựa, thái độ Vệ Lan vẫn lãnh đạm như cũ.
La Văn nếm thử chuyện nam nữ lần đầu vào năm thứ hai sơ trung, từ đó trở đi hắn chưa bao giờ giữ quan hệ với một cô gái nào một tháng. Kinh nghiệm tán gái vô số, một số cô chủ động, một số cô cần ngươi chủ động, một số cố nhất định phải dùng thủ đoạn đắc biệt, tóm lại chỉ cần là cô gái hắn thấy hứng thú thì chưa ai thoát được khỏi lòng bàn tay của hắn.
Cũng có lẽ là vì vẻ đẹp của Vệ Lan làm hắn yên thích, cho nên mới muốn thử một cách chơi đùa mới mẻ hơn, trước sau hắn tốn bốn tháng đeo bám cô, mặc dù thái độ Vệ Lan không thay đổi, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Thậm chí trong một bữa cơm do thường ủy thành phố tổ chức, hắn công khai biểu lộ tình cảm với Vệ Lan, tránh cho mấy lão già đốn mạt cướp mất, nhưng sự xuất hiện của Trương Khác là điều hắn không ngờ tới, lần đầu tiên hắn nhận ra Vệ Lan có thể vuột khỏi lòng bàn tay mình.
La Văn càng đeo bám, Vệ Lan càng đề phòng cẩn thận, chưa bao giờ cùng theo La Văn vào phòng một mình, có tránh không được cũng kéo Đỗ Phi đi cùng.
Hôm đó Trương Khác tới Huệ Sơn.
Chu Cẩn Du điều tới tỉnh Giang Nam làm phó tỉnh trưởng, phó thị trưởng thường vụTriệu Kinh thuận theo trình tự lên làm thị trường, ông ta luôn giữ lập trường trung lập ở Huệ Sơn, còn ghế phó thị trưởng thường vụ để trống được ủy ban kế hoạch quốc gia phải người xuống, đó là Lục Văn Minh.
Ông ta chủ quản sự vụ ở phương diện công nghiệp điện tử thời gian dài, hết sức ủng hộ chuyện liên doanh giữa Hương Tuyết Hải và thực nghiệp Gia Tín, đây là tin tức rất tốt.
Qua hơn một tháng chuẩn bị, hơn 300 triệu lục tục được gửi tới, công ty liên doanh tới lúc thực sự nhân ga phóng về phía trước rồi, Trương Khác lần này tới Huệ Sơn là để thẩm duyệt quy hoạch phát triển công ty.
Trương Khác ở lại Huệ Sơn tới ngày 22 mới về Tân Vu.
Tân Vu gần sông dựa núi, trong địa phận có rất nhiều hồ nhỏ, thời tiết ôn hòa hơn Hải Châu nhiều, giữa hè nhiệt độ không quá 30 độ.
Ngồi trên xe vào Tân Vu, trong lòng Trương Khác nghĩ Tân Vu phát triển du lịch là lựa chọn không tồi tí nào, điều kiện tự nhiên và nhân văn của Tân Vu đều rất đáng khai thác, chỉ tiếc cha hắn hoàn toàn không thể ảnh hưởng trực tiếp tới quyết sách của Tân Vu.
Trương Khác về tới nhà khách thì đã là hoàng hôn, đẩy cửa vào tòa nhà, Vệ Lan vẫn đứng ở sau quầy phục vụ nở nụ cười quen thuộc đón chào, nhưng nụ cười đó đa phần mang tính nghề nghiệp, Trương Khác chỉ gần đầu một cái.
Thời gian qua Trương Khác thường xuyên ra ngoài với các cô gái khác nhau làm Vệ Lan rất thất vọng, cho rằng mình nhìn nhầm y. Trương Khác thì nghĩ cô có quan hệ với Lưu Bân nên cũng giữ khoảng cách, hai người trở nên khách sáo với nhau.
Trương Khác vừa định lên cầu thang thì nhìn thấy La Văn từ hành lang đi ra, y liền quay lại quầy phục vụ, chưa kịp nói gì thì La Văn ở đằng sau tranh trước nói:
- Khác thiếu gia ở Tân Vu cũng được xem là danh nhân rồi, mấy người bạn của tôi đều rất muốn gặp cậu, ngày mai tôi tổ chức sinh nhật ở đây, Khác thiếu gia sẽ nể mặt mà tới chứ?
Trương Khác không để ý tới hắn, liếc mắt nhìn Lan Hồ Điệp đặt góc quầy phục vụ, sắc hoa diễm lệ cùng bình hoa màu màu tím làm tôn nên vẻ đẹp của nhau, trong phòng không gió, cánh hoa lại rung rinh.
Hoa này Trương Khác mua trước khi tới Tân Vu, đã lâu mà sắc hoa chưa giảm, đại khái có cô gái nào đó trong tòa nhà này dày công chăm sóc, Trương Khác mỉm cười nói với Vệ Lan:
- Vẻ đẹp luôn dày vò người khác, Lan Hồ Điệp được dịch từ văn học Anh dịch ra, tên là "giống như bươm bướm", thường chỉ có con bướm độc nhất mới có đôi cánh đẹp nhất, nó không giống với hoa hồng và đinh hương tầm thường có thể mua bất kỳ hàng hoa nào ở Tân Vu, tôi nhớ người mang từ tỉnh thành tới, thấy nó rất hợp với chị.
Vệ Lan cũng rất thích loại hoa trang nhã này, Lan Hồ Điệp hoa to sắc đậm, giống như cô gái thôn quên chưa hiểu chuyện đời vừa nở rộ liền khoe hết tất cả vẻ đẹp của bản thân, chỉ là trong sắc màu lộng lẫy lại có chút rụt rè, khiến người ta sinh ra suy tưởng vô hạn, ngay cả bình hoa cũng hết sức đặc biệt.
Khi Trương Khác mang hoa và bình hoa tới không nói tên hoa, mọi người đều đoán rất lâu, tới giờ vẫn không biết nó là hoa gì, nghe Trương Khác nói thế, khóe miệng Vệ Lan hé lộ nụ cười dịu dàng, dưới ánh tà dương vàng chói, làm cô trông vô cùng động lòng người.
La Văn đứng ở bên nhìn hai người họ nhìn nhau, vừa ghen vừa hận, không chịu nổi ở đây thêm chút nào nữa, dặn Vệ Lan:
- Ngày mai đừng quên nhé.
Vệ Lan mỉm cười tiêu chuẩn:
- Ngày mai tôi trực ban.
- Bất kể thế nào chỉ cần em có mặt là được.
La Văn không mặt mũi nào mời lại Trương Khác lần nữa, cùng hai tên bạn bỏ đi.
Trưa ngày hôm sau khi Trương Khác xuống lầu thì thấy La Văn dẫn bảy tám thanh niên nam nữ vào, Vệ Lan và hai cô gái trực ban khác bị bọn họ sai như con ở, Trương Khác cau mày, không hiểu đám người này muốn đập phá tới chừng nào mới thôi.
Thịnh Thanh ở Tân Vu được Lưu Bân chiêu đãi vài ngày rồi, ngoài ra còn đám phán với Đại Hưng mấy vụ làm ăn, tới lúc giúp ông ta và Trương Khác hòa giải rồi, buổi chiều đặc biệt mời Trương Khác lên Thiên Vân Sơn trò chuyện.
Trương Khác cùng Đỗ Phi lên Thiên Vân Sơn gặp mặt Lưu Bân, tạm coi chấp nhận Thịnh Thanh hòa giải đôi bên, nhưng không muốn Lưu Bân biết mình và Thịnh Thanh có quan hệ thân mật, nên không ở lại trên núi ăn cơm, quay về nhà khách, vẫn nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
- Đm, thế này quá bằng đuổi khách, không phải bọn chúng định chơi cả đêm chứ?
Đỗ Phi chửi một tiếng:
- Tao với mày đi đâu đốt thời gian đi.
Trương Khác cau mày, cảm thấy chuyện này không phù hợp, tòa nhà này chuyên dành cho lãnh đạo thành phố sử dụng, cho dù các vị lãnh đạo thường ngày rất ít khí tới đây, nhưng La Vân không thể tùy ý phá phách như thế này được, mở cửa xe ra đi xuống:
- Đi vào xem sao.
Đi vào trong cảm thấy không khí có chút khác thường, tiếng nhạc trong lầu càng ầm ĩ, có cô gái đang đứng ở quầy phục vụ đang gọi điện thoại, giọng run rẩy:
- Giám đốc Địch, Vệ Lan bị bọn họ nhốt trong phòng rồi...
Trương Khác vội xông vào, thấy trước gian phòng của La Văn, Tần Dụ Cầm và mấy cô bạn đang tụ tập ở đó, có vẻ như muốn mở cửa vào, nhưng cửa bị khóa từ bên trong.
Trương Khác chạy tới kéo Tần Dụ Cầm ra hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Vệ Lan hết giờ làm muốn về nhưng La Văn không cho, nói qua nói lại rồi thành cãi cãi.. Nhau.. La Văn và.. Và đám bạn của hắn, kéo Vệ Lan... Vào.. Chúng tôi không cản được.. chúng... Chúng...đuổi tất cả mọi người ra...
Tần Dụ Cầm sợ tới nói lộn xộn cả:
Trương Khác đẩy cửa thì thấy bị từ bên trong, y dùng vai húc nhưng cửa không hề lay động, quay lại bảo Phó Tuấn:
- Đá văng cho tôi.
Phó Tuấn tung chân đá thủng một lỗ trên cửa, thò tay vào tháo chốt ra.
Đây là một gian phòng khá xa hoa, vốn chuẩn bị cho cha của La Văn ở, trong phòng ánh sáng rất tối, có mấy đôi nam nữ nằm ngổn ngang trên ghế sô pha, trên bàn có mấy ống tiêm rỗng, có thể bọn chúng dùng thuốc phiện, La Văn không có ở trong phòng khách.
Trên mặt đất là những chai rượu vứt chỏng gọng, vừa mở cửa ra là hơi rượu sộc thẳng vào mũi khiến người ta ngạt thả, không biết đám người này nốc bao nhiêu rượu rồi.
Mấy tên thanh niên hùng hồ quát thảo bọn họ, nhạc quá lớn, không nghe thấy bọn chúng đang nói cái gì, Đỗ Phi đá văng dàn loa, không chị tiếng nhạc ngưng bặt mà đám thanh niên ngồi trên ghế cũng câm nín luôn.
- Ở đây! xem tại TruyenFull.com
Phó Tuấn không dừng lại, liên tiếp đã văng mấy cánh cửa.
Trương Khác nhào vào.
La Văn lúc này đang đè Vệ Lan dưới người, quỳ gối kẹp chặt lấy nửa dưới của Vệ Lan không cho cô giãy dụa, hắn đang cởi quần của mình, chính lúc gay cấn không ngờ có kẻ thô bạo phá hỏng chuyện hay ho của mình, sững sờ quay đầu lại, tay vẫn còn đặt trên thắt lưng chưa bỏ xuống, bên giường còn có một tên thanh niên khác dùng y phục của Vệ Lan trói tay cô kéo lên đầu.
- Bọn mày là ai?
La Văn chưa kịp phản ứng thì tên thanh niên kia đã xông ra, mở miệng định chửi...
Trương Khác không cho hắn cơ hội mở miệng, đá một phá vào đũng quần hắn, tên thanh niên đó rống lên thảm thiết, còn chưa kịp ôm hạ bộ quỵ xuống thì bị Trương Khác tóm lấy tóc đập đầu vào cửa sổ bằng kính.
La Văn lồm cồm bò dậy, đang định đánh bài chuồn thì Phó Tuấn túm lấy cổ áo, kéo xềnh xệch hắn ra cửa phòng rồi ném xuống đất.
Lúc này mấy tên thanh niên trong phòng khách mới kịp phản ứng, bọn chúng đều là hạng tàn bạo ham đánh lộn ở Tân Vu, chưa bao giờ chịu thua ai ở Tân Vu, thấy La Văn bị Phó Tuấn ném ngã lăn quay thì đồng loạt chửi bới cầm chi rượu đập vỡ một nửa, lao vào liều mạng.
La Văn thì bò dậy bỏ chạy, Đỗ Phi đưa tay ra tóm lấy hắn thì bị một tên cầm chai rượu vỡ đâm sượt qua tay, đau đớn rụt tay lại.
Phó Tuấn lùi về cửa phòng, kéo Đỗ Phi ra đằng sau, đứng gác không cho mấy tên lưu manh này xông vào phòng đối phó với Trương Khác, nên chỉ đành trơ mắt nhìn La Văn chạy mất, Tần Dụ Cầm và mấy cô phục vụ viên thì sớm hoảng hết lên, không ai nghĩ tới việc giữ La Văn lại.
Đám mèo mả gà đồng khác thấy La Văn chạy rồi, bỏ mặc mấy tên còn lại, như bày ong vỡ tổ chạy hết cả.
Trương Khác cởi áo ra, bọc lấy người Vệ Lan đã bị La Văn kéo quần lót tới tận đầu gối, nhìn Vệ Lan mắt mở to, nước mắt lặng lẽ chảy ra, nhưng không có động tĩnh gì, cơ thể hơi co giật, Trương Khác nắm tay cô, thấy nó mềm oặt...
- Bọn mày cho cô ấy uống cái gì?
Trương Khác tóm lấy tên thanh niên bị y đập đầu vào cửa kính, mặt hắn be bét máu, nửa cái tai trái của hắn bị kính vỡ cắt đứt, bóp hàm hắn quát:
- Bọn mày cho cô ấy uống cái gì, nói mau!
Thằng đó rống trả:
- Mày biết ba tao là ai không hả?
Trương Khác tóm lấy nửa cái tai bị kính cắt đứt của hắn, lửa giận ngùn ngụt, đám súc sinh này chỉ biết lấy mỗi câu đó dọa người ta:
- Nói mau lên, không tao giết mày.
- Á á..
Thằng đó gào đau đớn, nhìn thấy Trương Khác mắt long sòng sọc như con thú dữ, nắm đấm siết chặt, tưởng chừng nói chậm một giây thôi, nắm đấm kia sẽ không ngần ngại lấy mạng mình, không dám kêu nữa, run rẩy nói:
- Thuốc mê, cho cô ta uống có một nửa, về sau thấy cô ta còn vùng vẫy, lại cho cô ta thêm một chút xíu nữa, La Văn nói phải để cô ta tỉnh táo nhìn bản thân bị cưỡng hiếp mới thích... Á..
Chưa đợi hắn nói hết, Trương Khác đã đạp một cú không nương tình lên lên hắn, thứ thuốc mê này quá nửa dùng thứ thuốc kích dục chế thành, nạn nhân dùng quá lượng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, ai mà biết được đám lang băm giang hồ có khống chế chuẩn mực lượng thuốc không?
- Lái xe tới bệnh viện...
Trương Khác bế xốc Vệ Lan lên, chiếc áo sơ mi chỉ có thể bao bọc được phần nào cơ thể của Vệ Lan, đôi chân trắng nõn lõa lộ bên ngoài.
Trương Khác vừa đi ra phòng khách thì thấy Địch Đan Thanh lao vào như điên, chưa kịp nói gì thì cô ta như một con chó điên nhào bổ vào Trương Khác, vươn mười móng tay sắc nhọn cáo vào mặt Trương Khác, miệng gào lên chửi:
- Thằng chó má, thằng chó má, tao giết mày...
Trương Khác lách mình tránh, nhưng chỉ tránh được cú đầu không tránh được cái thứ hai, lại không thể bỏ Vệ Lan xuống mà tránh, đồng thời bị vẻ mặt như mụ điên của Địch Đan Thanh làm ngây ra...
Địch Đan Thanh hung dữ cào Trương Khác mấy cái mới bị Phó Tuấn tóm lấy tay, cô ta vẫn không chịu thôi vung chân đá loạn, Trương Khác nhìn mũi giày cao gót nhọn hoắt cứ nhắm vào háng đá thì rùng mình, may mà là Phó Tuấn, đổi lại là mình hoặc Đỗ Phi thì hạnh phúc cuộc đời sau này bị hủy hết trong tay cô ta rồi.
- Không phải là Trương Khác, mà là đám La Văn, hắn vừa chạy mất rồi...
Tần Dụ Cầm hét lớn:
- Còn một tên nữa bị nhốt trong phòng.
Địch Đan Thanh dừng tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh, thấy mọi người gật đầu xác nhận, trong lúc nóng lòng cô ta cao nhầm người, nhìn lại trên khuôn mặt điển trai của Trương Khác bị móng tay của cô ta cào thành mấy vệt máu dài.
Trương Khác thấy mặt vừa tê vừa đau, trong lòng cực giận, nhưng không tiện nổi điên với cô ta, cố áp lửa giận xuống:
- La Văn cưỡng ép Vệ Lan uống thuốc.
- Tên kia nhảy cửa sổ trốn rồi.
Cô gái ở cửa kêu to.
Phó Tuấn muốn đuổi theo, Trương Khác gọi lại:
- Trước tiên lái xe đưa Vệ Lan vào bệnh viện đã, chỗ này báo cảnh sát đi, bọn chúng chỉ chạy được hôm nay thôi.
Đám Trương Khác đưa Vệ Lan vào bệnh viện, cô được đưa tới phòng quan sát, xe cảnh sát gần một tiếng sau mới tới nơi, cơ thể của Vệ Lan lúc này mới động đậy được.
Ở phía nhà khách đã có cảnh sát tới, còn nơi này lề mề mãi đến tận lúc này, do một nữ cảnh sát trung niên dẫn đội, bà ta không báo danh, chỉ nói đưa Vệ Lan về hiệp trợ điều tra.
- Đặng Quân, bà không phải là chó săn của Mạnh Hạo, có cần thay hắn đỡ việc này không?
Địch Đan Thanh chỉ mặt bà ta chửi ngay:
Ở trên xe Tần Dụ Cầm đã báo tên mấy thanh niên tham gia sinh nhật của La Văn, toàn là hạng gia đình phú quý ở Tân Vu, không coi ai ra gì quen rồi, tên thanh niên bị Trương Khác đá vào hạ bộ, đập đầu vào cửa kính, cuối cùng bỏ chạy kia là Mạnh Minh con trai của phó cục trưởng cục công an Mạnh Hạo.
- Bác sĩ nói thế nào, có nói có nói Vệ Lan đã bị cưỡng bức không? Vì tránh các vị hiểu lầm, La Văn và Mạnh Minh đã trình bày rõ ràng tình hình với chúng tôi rồi, chỉ là sinh nhật tụ hội uống hơi nhiều rượu, hiện giờ thanh niên thích uống rượu dùng thuốc trợ hứng, chơi vài trò hơi quá đáng một chút. Sức khỏe của Vệ Lan nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi phải đưa cô ấy về xác thực tình hình, giám đốc Địch kiên trì thế thì hỏi ở đây cũng được thôi...
Nữ cảnh sát đó bày ra bộ mặt nghiêm túc:
- Chúng tôi chỉ làm theo trình tự thông thường, mới các vị phối hợp.