Quan Lộ Thương Đồ

Chương 768: Chuyến Đi Tới Nhật

Muốn để Địch Đan Thanh mau chóng hòa nhập vào vai trò của mình phải để cô hiểu nội tình của Cẩm Hồ.

Địch Đan Thanh một năm qua cũng biết thêm vài chuyện của Cẩm Hồ, nhưng chưa đủ sâu sắc, lúc này mới thực sự hiểu Cẩm Hồ còn hùng mạnh hơn cả tưởng tượng của người ngoài.

Rất nhiều sản nghiệp dễ dàng kiếm lợi Cẩm Hồ đều kiếm chế không dính líu tới, trừ Trương Khác có cái "tật xấu" giữ mình, thận trọng ra thì với doanh lợi lớn như thế của Cẩm Hồ, thực sự không cần vươn tay tới quá nhiều chỗ.

Bất kể thế nào Địch Đan Thanh đều phải nỗ lực tiêu hóa những thông tin kinh tế hãi tục, để thực sự dung hòa vào hạch tâm của hệ thống Cẩm Hồ.

Trương Khác cùng Đường Thanh ở trên núi một tuần, trong một tuần này Địch Đan Thanh do nhu cầu công tác quá nửa thời gian cô ở trên núi cùng bọn họ.

Ngày 15 tháng 1, cách Tết chỉ còn vài ngày, cứ mỗi khi tới cuối năm là thấy trên đường khắp nơi là những xe khách đường dài nhét đầy người, còn xe cộ khác thì ít hơn nhiều, Trương Khác đưa Đường Thanh, Địch Đan Thanh cùng mẹ ngồi xe về Kiến Nghiệp trước.

Lương Quân và Tôn Lệ qua Tết sẽ cửa hành hôn lễ ở Hải Châu, mẹ y và Đường Thanh sẽ về Hải Châu chuẩn bị ăn tết, chính phủ cứ cuối năm là cà đống công việc đổ tới, cha y chắc là phải tới đêm 30 mới thoát thân được.

Ăn trưa ở Kiến Nghiệp, nghỉ ngơi một chút rồi về Hải Châu, Lương Cách Trân còn không quên dặn Trương Khác nhớ về nước trước mùng 4 tết, đó là ngày tổ chức hôn lễ của Lương Quân và Tôn Lệ.

Trương Khác luôn mồm vâng dạ, nhưng bản thân y không chắc có thể về kịp không?

Trương Khác cũng từng mơ tưởng ngồi ở Hải Châu điều khiển đám Tiêu Tấn Thành dùng Iplayr công thành chiếm đất ở Nhật Bản.

Đáng tiếc mơ mãi chỉ là mơ thôi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng trận đầu chiến bại, Trương Khác chẳng biết mình đích thân tới Nhật Bản có giúp được nhiều không?

Đối với doanh nghiệp điện tử tiêu dùng ngoài Nhật Bản thì thị trường Nhật Bản là khúc xương khó gặp nhất, cho dù vất vả toát mồ hôi cũng chưa chắc đã thành công.

Tới cả Samsung có thành tựu huy hoàng ở thị trường thế giới, nhưng cuối cùng vẫn phải ủ rũ rút lui khỏi thị trường Nhật Bản.

Mọi người đều biết Nhật Bản là nước sản xuất sản phẩm điện tử tiêu dùng lớn thế giới, có doanh nghiệp hàng đầu thế giới như Sony, Toshiba, Panasonic.

Những doanh nghiệp này chiếm địa vị tuyệt đối ở thị trường Nhật Bản, doanh nghiệp ngoại lai cho dù sản phẩm mới mẻ, chất lượng hàng đầu cũng đối diện với sự khiêu chiến khó khăn về chấp nhận thương hiệu.

Đặc biệt là lĩnh vực nghe nhìn, doanh nghiệp Nhật trên thế giới cũng có địa vị tuyệt đối trên thế giới, sao có thể dễ dàng cho một doanh nghiệp Trung Quốc tới sân sau của bọn "giết người phóng hỏa".

Trừ máy nghe nhạc mang theo người truyền thống và máy CD ra, lúc này Sony, Panasonic, Sharp đang toàn lực chuẩn bị cho một sản phẩm âm nhạc được cho là có ý nghĩa vượt thời đại: Máy nghe nhạc MD.

Iplayer trừ có ưu thế kết nối chặt chẽ với máy tính ra thì chẳng có gì hơn MD.

Lần này Địch Đan Thanh không theo Trương Khác đi Nhật Bản, cô tới Kiến Nghiệp chỉ là để lấy thân phận mới tiếp xúc với mạng lưới quan hệ ở phương diện Kiến Nghiệp, tinh lực chủ yếu vẫn là ở sản nghiệp phụ trợ Tân Vu.

Trương Khác vốn không muốn phá hỏng đoàn tụ gia đình ngày Tết của Phó Tuấn, Phó Tuấn chỉ yêu cầu tới Nhật Bản cho hắn đủ thời gian mua đủ nhiều quà cho hai nha đầu Tích Dung, Tích Vũ là được.

Trương Khác thời học đại học năm thứ nhất chọn học tiếng Nhật để thưởng thức một thể loại phim ấy ấy của Nhật Bản, tốt nghiệp tới tập đoàn Long Dụ cũng phụ trách công tác mậu dịch với Nhật Bản, y tự tin mình nói tiếng Nhật còn lưu loát hơn một bộ phận người Nhật, nhưng y chưa bao giờ tới đảo quốc ở rất gần này.

Trừ Phó Tuấn thì Trương Khác không cho ai khác đi theo, cũng không cho người ở Nhật đón tiếp, mặc dù Tiêu Tấn Thành và công ty ở Nhật sẽ an bài tốt mọi việc, nhưng bất kể thế nào họ không phải người mà Trương Khác mong đợi --- Hứa Tư năm nay cũng vẫn về Hải Châu ăn Tết cùng Hứa Duy.

Trương Khác cảm thấy mình tới Nhật Bản đốc chiến có lẽ không có tác dụng gì lớn lắm, nhưng trong lòng y rất muốn tới đảo quốc này, nghe nói ở đó nữ sinh cao trung mùa đông cũng mặc váy, cho dù ngoài trời mưa băng bão tuyết vẫn để lộ cặp đùi trắng nón nà ra ngoài, khi ngồi xuống bậc thang còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót không bọc hết được cặp mông non tơ, hà, nghĩ thôi mà thú huyết sôi trào rồi.

Tất nhiên là không thể tiết lộ ra ngoài chút nào, nói chung là y biết mình không có dũng khí kiếm nữ sinh Nhật Bản chơi trò kích thích như trong phim...

Trương Khác ở lại Bắc Kinh một ngày gặp mặt Diệp Trăn Dân, Từ Học Bình, buổi tối còn đặc biệt tới thăm Cố gia.

Rạng sáng ngày 17, Trương Khác và Phó Tuấn đáp máy bay tới Tokyo.

Tới bầu trời quốc gia này, từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, thấy tuyết trắng phau phau bao phủ cánh rừng lớn, cảm thấy nơi đây hết sức sạch sẽ tinh khiết, cảm thấy thành phố phía dưới dù bao phủ bởi tuyết trắng cũng có sức sống hơn thành phố trong nước.

Nhật Bản từ thập niên 70 đã đã hạn chế phát triển của các sản nghiệp hao tốn tài nguyên, năng lượng trong nước, ra sức phát triển sản nghiệp kỹ thuật.

Chính nhờ sách lược hút máu tài nguyên năng lượng kiểu này, nhờ tài nguyên thiên nhiên quý giá không ngừng mang về từ Trung Quốc, Việt Nam, Thái Lan mới làm cho quốc gia phía dưới trong sạch tươi sáng như thế, bọn họ dùng nhân công giá rẻ, dùng tài nguyên các nước trên, sản xuất ra thứ hàng hóa bán lại chính các nước đó với giá cắt cổ, một kiểu hút máu kép, vậy mà vẫn được quan viên và một bộ phận người dân các nước đó mù quáng lấy lòng.

Nhưng trách người ta được sao? Chỉ có thể trách bản thân mình thôi.

Nhật Bản là quốc gia mật độ nhân khẩu cao nhất thế giới, vậy mà có 68% diện tích rừng. Còn quan viên trong nước thì hò hét: Không phá rừng, không ô nhiễm thì một số kẻ không có cơm mà ăn.

Lý trí nói thế, có điều Trương Khác chẳng có cái nhìn tốt đẹp gì về quốc gia này, nhưng phải thừa nhận nó có rất nhiều chỗ đáng học tập.

Tiêu Tấn Thành, Trần Tuấn Huy tới sân bay đón, trong số nhân viên công tác còn có cô gái người nhỏ nhắn nhưng dung mạo ngọt ngào rất bắt mắt, là phiên dịch tiếng Nhật mà Trần Tuấn Huy đặc biệt chuẩn bị cho Trương Khác.

Lâm Lệ Văn, người Hồ Châu Chiết Giang, năm ngoái mới tới Nhật Bản du học, sau khi công ty Nhật Bản thành lập, cô nộp đơn vào làm thêm.

Mặc dù Trương Khác dám khẳng định tiếng Nhật của mình tốt hơn Lâm Lệ Văn tới Nhật chưa bao lâu, nhưng y thích an bài của Trần Tuấn Huy, chỉ cần hắn không đem tất cả tâm tư dùng ở phương diện này là được.

Có điều qua giao tiếp đơn giản, trình độ tiếng Nhật của Lâm Lệ Văn không tệ như Trương Khác nghĩ, Lâm Lệ Văn thì nghi hoặc, anh ta có thể dùng tiếng Nhật kể chuyện cười, còn cần phiên dịch nữa hay sao? Cô chỉ biết Trương Khác là người từ tổng bộ tới.

Trên đường từ sân bay tới Shinkansen, Trương Khác rất chú ý quan sát những tấm biển quảng cáo, khác với ở trong nước, biển quảng cáo ở đây mang đậm chất manga.

Shinkansen nói trắng ra là tàu hỏa cao tốc, nhưng ở trong nước còn chưa có thứ tàu hòa nào ngồi thư thái như thế, không có đám đông chen chúc, lên tàu rồi Trương Khác không vội bàn bạc công việc mà lặng lẽ quan sát tất cả những điều có thể thấy được.

Trong khoang tàu rất yên tĩnh, mọi người không xem báo thì đọc manga, trong hai tiếng đồng hộ lộ trình, trừ nhà chỉ nhìn thấy nhà, mặc dù so với trong nước thì chỉnh tề hơn nhiều, nhưng vẫn còn có khoảng cách quá lớn so với các ngước Âu Mỹ, quan trọng vẫn tại đông người.

Nagoya chỉ là một thành phố tầm trung của Nhật, mùa đông trông có vẻ vắng lặng, khi cách Tokyo chừng nửa tiếng lộ trình mới cảm thấy hơi thở của thành phố lớn ập tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất