Đối với cô gái trong mục tiêu, nhất định phải có món quà khác biệt, mới bắn đi được ám thị rõ ràng, đương nhiên ngươi có thể phủ nhận dụng y đó, nhưng trong lòng cô gái đó sẽ hình thành cảm giác khác biệt.
Giang Đại Nhi do dự, chiếc khăn này hơi đắt, Lệnh Tiểu Yến nhìn thấy cũng rất thích, thốt lên:
- Sao mình không thấy cái khăn này nhỉ, mua nó đi.
- Đắt quá...
Giang Đại Nhi không nói là không thích.
Chỉ 200 mà thôi, Trương Khác bĩu môi, không nói gì, nhưng nhìn Giang Đại Nhi khích lệ.
Lệnh Tiểu Yến cười vang:
- Không đắt, không đắt, không thể cho cậu ta nhìn miễn phí được...
Câu này làm Giang Đại Nhi khó khăn lắm mới khôi phục được bình tĩnh mặt lại đỏ dừ, vẻ thẹn thùng đó thực đẹp đẽ vô cùng, làm Trương Khác và Chu Tiểu Quân trố mắt nhìn.
Trương Khác luôn cho rằng phụ nữ mê người nhất là tích tắc bẽn lẽn đó, thần thái Giang Đại Nhi lúc này thậm chí khiến Hứa Tư cũng phải thua kém một chút.
Lệnh Tiểu Yến tự quyết mua chiếc khăn kia, Giang Đại Nhi không từ chối.
Trương Khác hỏi:
- Chị Hứa Duy còn chưa chọn quà.
- Thèm vào.
Hứa Duy trừng mắt lên nhìn y, dung nhan mỹ lệ nhìn thế nào cũng chẳng hung ác lên nổi, cô quay sang nói với Hứa Tư:
- Tí tuổi đầu đã biết mua quà lấy lòng các cô gái, lớn lên một chút còn tới mức nào?
Hứa Tư hé miệng cười:
- Quan trọng còn đẹp trai như thế, mê chết con gái nhà người ta không đền mạng...
"Lại còn nấu ăn rất khéo", nhưng không biết vì sao, dù nói đùa câu cuối đó Hứa Tư không nói ra.
- Hiện giờ sơ trung yêu đương cũng không phải ít, mấy ngày trước xem TV, thấy cô bé 14 tuổi đã có thai, điên cả rồi, bọn trẻ bây giờ làm sao thế? Đám xử nữ già chúng ta lạc hậu rồi.
Lệnh Tiểu Yến coi Trương Khác như em trai, nói chuyện chẳng cố kỵ gì:
- Trương Khác nhất định rất được hoan nghênh ở trường phải không, có lừa gạt bạn nữ chưa?
Lâm Băng cười ngặt nghẽo:
- Bọn mình là xử nữ là đương nhiên, còn bạn mấy lần sau 12 giờ đêm mới lẻn về túc xá, cái đó khó nói lắm nhé.
Khi các cô gái thản nhiên nói đề tài ám muội trước mặt người thì hoặc là quan hệ với ngươi đã thân mật tới một mức đó nhất định, hoặc là không coi ngươi là người khác giới.
Trương Khác ủ rũ, bản thân tất nhiên là cái đằng sau, nhưng Giang Đại Nhi chỉ đứng một bên mím môi cười không nói, làm lòng y an ủi một chút.
Hứa Duy còn nhớ Hứa Tư kể chuyện về Trần Phi Dung, lúc này tất nhiên không quên bêu xấu Trương Khác:
- Cậu ta à, vừa mới vào cao trung đã nhìn trúng cô bé hàng xóm nhà mình, cô bé đó hơn cậu ta một khóa, đáng thương người ta chẳng thèm để ý, đang đau lòng đó, mọi người đừng nhắc tới chuyện khiến cậu ta thương tâm nữa...
- Sao có thể thế được?
Lệnh Tiểu Yến thấy khó tin, nhìn Trương Khác đang làm bộ bi thương, kéo Giang Đại Nhi tới, nói:
- Hay là chúng tôi đem Đại Nhi muội muội cho cậu làm bạn gái, chuyện buổi sáng coi như là ăn cơm trước...
Giang Đại Nhi đỏ mặt xoay người sang đánh Lệnh Tiểu Yến.
Lệnh Tiểu Yến vừa tránh vừa quay sang hỏi Trương Khác:
- Thế nào, thế nào, Đại Nhi muội muội chỉ hơn cậu có ba tuổi thôi.
Trương Khác tròn 7 tuổi mới đi học, so với những người khác 6 tuổi đi học thì lớn hơn một chút, về sau mới biết ở quê Giang Đại Nhi đi học tiểu học lúc 5 tuổi, cho nên tuổi tác chênh lệch còn ít hơn, dù là đại học năm thứ 2 cũng chỉ mới 18 tuổi.
Trương Khác cười khờ khạo không nói, cảm giác giả ngốc này không tệ, nếu Giang Đại Nhi không phải là bạn cùng phòng với Hứa Duy, y hoàn toàn tự tin có thể chinh phục được, hiện giờ chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm thôi.
Cảm giác đi dạo với mỹ nữ thật thoải mái, đặc biệt khi họ không hề cảnh giác với ngươi. Giang Đại Nhi bị Lệnh Tiểu Yến trêu ghẹo cũng chẳng phải không có sức phản khác, làm bộ tự nhiên khoác tay Trương Khác, gây hấn:
- Có bạn trai thế này hơn Chu Tiểu Quân nhà bạn nhiều.
Lâm Băng cũng chạy tới khoác tay kia của Trương Khác, muốn làm trâu già gặm cỏ non, đùa chán chê một hồi, mua được cho Đường Thanh một đống quà, từ đồ trang sức, giày dép, y phục cái gì cũng có, mặc dù trên đời mỹ nữ có ngàn ngàn vạn vạng, nhưng thực sự làm Trương Khác yên thương chiều chuộng chỉ có Hứa Tư, Đường Thanh.
Thời đó còn chưa có thể tín dụng, Lệnh Tiểu Yến nhìn Trương Khác tiêu tiền như nước mà chẳng hề xót của, cảm khái trẻ con nhà quyền quý thật hào phòng, tất nhiên cũng hoài nghi Trương Khác còn có bạn gái, vì thứ y chọn không hợp phụ nữ có tuổi, liền bức cung:
- Có phải cậu còn giấu bạn gái nhỏ khác không? Đừng có tới lừa trái tim của Đại Nhi muội muội của chúng tôi đấy nhé.
Trương Khác cười không nói, Hứa Tư tất nhiên không nói tới con gái Đường Học Khiêm trước mặt Hứa Duy.
Mọi người ăn cơm trưa luôn ở tầng thượng của trung tâm mua sắm Đông Phương, tránh cho em gái liên tưởng không hay, Hứa Tư để Trương Khác làm công tử nhà giàu một phen, đó cũng là dụng ý của Trương Khác.
Trương Khác biết buổi chiều tiếp tục đi dạo là hành vi ngu xuẩn, ăn cơm xong đề nghị tới quán cà phê nghỉ ngơi, cũng để mọi người hưởng thụ chút phong cách quỷ tộc.
Phong cách quý tộc chưa phải là từ ngữ lưu hành vào năm 94, tới mưới mấy năm sau mới có quán cà phê đều thuộc chốn cao cấp bình dân chớ tới gần, năm 94 càng là chỗ chém người không thương tiếc, ngay cả Lệnh Tiểu Yến cũng oán trách Chu Tiểu Quân chỉ đưa cô tới được một lần ngày bày tỏ, nhưng Hứa Duy có chút băn khoăn, Trương Khác tiêu tiền không chớp mắt mà Hứa Tư lại chẳng hề có ý ngăn cản.
Định nghỉ ngơi một lúc ở quán cà phê xong, sẽ rời khỏi tỉnh thành, Hứa Tư liền kéo em gái sang một bên, đưa cho ít tiền cải thiện cuộc sống, khỏi đi làm quá vất vả.
Hứa Duy sống chết không chịu nhận, Trương Khác thầm nghĩ Hứa Duy nhất định biết chút gì đó về chuyện trước kia của Hứa Tư, đại khái có liên tưởng xấu về Hứa Tư hiện nay.
Hứa Tư và Hứa Duy đùn đẩy làm không khí như đông cứng lại, mọi người đều không nói chuyện nữa, cảm thấy rất lạ, chị đi làm cho em gái học đại học tiền sinh hoạt là chuyện quá bình thường cơ mà.
Thấy Hứa Tư tủi thân sắp bật khóc tới nơi, trong lòng Trương Khác rất đau xót, gượng cười nói:
- 1000 đồng còn chưa đủ uống một bữa cà phê, chị Hứa Duy lại coi như to lắm.
- Chúng tôi là thế đấy, 1000 đồng với người bình thường mà nói, là ba bốn tháng tiền lương, đương nhiên là to rồi.
Hứa Duy mặt lạnh lùng, cô không thuyết phục được mình nhận tiền của chị, mọi người đều bối rối.
Trương Khác chẳng phật lòng, nhìn khuôn mặt thừa kiên cường thiếu quyến rũ của Hứa Duy, cảm thụ được tâm tình của cô, nói:
- Chị Hứa Duy đang đi làm thêm phải không? Em có thể giới thiệu giúp chị một việc, có tiền lương tốt.
Thấy Hứa Duy quay mặt đi không để ý tới mình, Trương Khác vẫn ôn hòa nói:
- Em muốn mời chị giúp chiếu cố một cô bé mới bốn tuổi, hè vừa rồi gặp tai nạn xe, bị sợ hãi, tới giờ không chịu nói chuyện...
Cảnh ngộ của Chỉ Đồng làm Hứa Duy mềm lòng, quay đầu lại, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều:
- Tôi có thể làm gì?
- Mẹ của cô bé là tổng giám đốc công ty chị Hứa Tư làm việc, công việc bận rộn, vất vả, chị ấy muốn kiếm một người có thể tín nhiệm, có kiên nhân chăm sóc cô bé, đương nhiên phải có chút tri thức ở phương diện giáo dục trẻ nhỏ.
Trương Khác đếm tiền, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Hứa Duy:
- Nếu chị có thể nhận công việc này, thì phải tiếp nhận chút huấn luyện chuyên môn. Hi vọng chị tự liên hệ cơ cấu bồi dưỡng liên quan, hoặc để chị Hứa Tư liên hệ xong sẽ thông báo với chị, đây là chi phí bồi dưỡng, chịu giữ lại trước, các công việc khác, hãy xin nghỉ từ ngày hôm nay...
Trương Khác đột nhiên dùng ngữ điệu chững chác nói chuyện, làm Hứa Duy không thích ứng được, đâu chỉ cô trừ Hứa Tư tất cả người còn lại đều không ngờ một thiếu niên 16 tuổi lại có thể nói chuyện công việc nghiêm túc như thế, đều nín thở không nói, nhìn Hứa Duy khích lệ cô nhận lời.
Bất kể từ sức hút của công việc hay là từ việc hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của chị, Hứa Duy đều khó từ chối được, chỉ là không quen ngữ khí nói chuyện của Trương Khác, nhìn xấp tiền trước mặt, không biết phải làm sao.