Đàm Thiên không có tâm trạng nghe bạn nói dông nói dài, qua loa vài câu rồi cúp máy, mặc dù còn chưa biết thân phận cụ thể của Trương Khác, nhưng đoán quá nửa rồi, buổi trưa Lương Vĩ Pháp xuất hiện ở đây, rồi Diệp Kiến Bân lại lấy thân phận BQT Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất mua Tẩm Viên cũng quen biết với Trương Khác, Đàm Thiên đương nhiên có thể móc nối lại với nhau.
Hiện giờ Đàm Thiên đối diện với rất nhiều lựa chọn, là cắn răng cầm cự tới khi đổi vận, lúc đó hắn sẽ giành lại những gì đã mất, đương nhiên nếu phương án thu mua trở ngại, hoặc Tân Quang không giải quyết ô nhiễm Ẩm Mã Hà, thì hắn mất luôn những gì đã có.
Nhưng tâm huyết dồn vào đây, hắn không cam tâm bán đi, đặc biệt sau khi trả nợ ngân hàng, hắn sẽ chẳng còn bao tiền, phải khởi đầu lại.
Đàm Thiên kiểm tra qua thức ăn buổi tối rồi chạy lên đê thông báo với đoàn người Trương Khác, từ xa nghe thấy Diệp Kiến Bân nói:
- Lĩnh vực quân sự cao cấp trong nước hiện có cơ sở rất kém, ngay cả hệ thống tên lửa đạn đạo trước khi xuất khẩu sang Pakistan phải thay bằng toàn bộ hệ thống điện tử của Âu Mỹ...
Rồi thấy hắn tới liền không nói nữa.
Đàm Thiên chỉ coi bọn họ đang thảo luận vui vậy thôi, không nghĩ nhiều:
- Tiệc chuẩn bị xong, vừa rồi có chút đường đột, bữa tiệc này coi như để tôi biểu đạt xin lỗi..
Đi vào trong phòng tiệc của Tẩm Viên đóng chặt các cánh cửa sổ lại, hô hấp thoải mái hơn nhiều.
Sau bữa tiệc Diệp Kiến Bân tìm Trương Khác, Hứa Hồng Bá tiếp tục đề tài trên đê:
- Trong nước lấy đâu ra công ty nào chịu bỏ đầu tư lớn vào lĩnh vực nghiên cứu như Cẩm Hồ? Cho dù trong nước muốn đưa các nhân tài du học nước ngoài về thì cái thể chế hiện tại cũng hạn chế bọn họ phát huy, tôi thấy bộ tổng trang bị chưa chắc không có chút quan tâm nào tớ Cẩm Hồ. Nếu không tin chúng ta lập tức gọi điện cho ba Tiểu Đồng, xem quân đội có chú ý đặc biệt tới Cẩm Hồ không? Sở dĩ bọn họ chưa tỏ thái độ tôi thấy do các phương diện đang đợi nhà máy tinh viên được xây dựng lên?
Trương Khác trầm ngâm:
- Thầy, đây là phúc hay họa?
- Chuyện gì cũng có hai mặt, chẳng qua cần cân nhắc thiệt hơn cho kỹ thôi.
Hứa Hồng Bá bình đạm nói:
- Người ta không vội tới cảm tạ ơn đức của cậu cũng là có suy tính đấy, đó là sợ chúng ta thuận thế bò lên. Hoa rơi có ý, nhưng nước chảy chưa chắc có tình, với bọn họ mà nói, dẫn tiến một xí nghiệp dân doanh vào lĩnh vực nghiên cứu quân sự là bước đột phá chẳng nhỏ hơn thu mua Thần Hi.
Trương Khác lúc ở bệnh viện đã báo danh rồi, chẳng lẽ Thôi Văn Nghị tới giờ còn chưa liên hệ với người nhà? Hơn nữa phó xã trưởng Thái Vân Phi đần độn tới mức không biết thân phận của Trương Khác?
Nghe Hứa Hồng Bá phân tích như thế Trương Khác không sốt ruột nữa, chuyện gì cũng phải làm từng bước.
Giản Chí Khang tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện thoại tới, thông báo lý do Thái Vân Phi tìm hắn, không chỉ có Thái Vân Phi còn có Lương Vĩ Pháp cùng người phụ trách của chính pháp ủy, kỷ ủy Giang Nam đều có mặt.
Thái Vân Phi hạ quyết tâm bóc trần chuyện ở Chương Châu, nên mời những ban nghành liên quan tới nghe Giản Chí Khang, Thôi Úc Hằng báo cáo hiện trạng của việc khai thác mỏ ở Chương Châu, còn nói sẽ dùng thời gian nhanh nhất và cấp bậc cao nhất đưa báo cáo nội bộ lên lãnh đạo chủ yếu của TW.
Thái Vân Phi tỏ thái độ cực kỳ cứng rắn, biểu thị không cho phép lấy tôm tép ra làm dê thế tội đối phó cho qua, Lương Vĩ Pháp thừa cơ yêu cầu sở công an ngay trong đêm tăng cường thẩm vấn nghi phạm tìm chỗ đột phá, chỉ cần đem lửa mau chóng đốt lên người anh em Đường Anh Dục ở Kiến Nghiệp, là vụ án này có thể đào sâu thêm.
- Khả năng tướng quân Thôi cũng quan tâm tới hiện trạng tài nguyên đất hiếm.
Trương Khác không tin thái độ cứng rắn của Thái Vân Phi chỉ là vì muốn đòi lại công đạo cho ba phóng viên Tân Hoa Xã, mà ắt có cân nhắc khác.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Thôi Úc Hằng bị đánh cho xương mũi, má đều bị rạn, còn vết thâm tín trên người không đáng lo, qua xử lý, dù phải ở bệnh viện quan sát, song không có gì bất tiện tới sinh hoạt nữa, cũng không ảnh hưởng hắn sửa soạn tài liệu.
Khi bị giam thì phần lớn tài liệu đã bị hủy, không muốn trở lại Chương Châu điều tra, đành mượn tài liệu của báo sáng Kiến Nghiệp.
Thôi Úc Hằng còn tưởng bọn họ điều tra tỉ mỉ lắm rồi, đến khi xem tài liệu của Giản Chí Khang mới biết báo sáng Kiến Nghiệp có chuẩn bị kỹ càng hơn họ nhiều, cơ bản hơn trăm điểm khai thác trộm ở Chương Châu đều được tra ra, con đường tài nguyên chảy ra nước ngoài cũng làm rõ, thậm chí còn điều tra rõ cả tình trạng ô nhiễm xung quanh.
Thật khó tưởng tượng được số tài liệu này được hai phóng viên tra ra trong nửa tháng, nếu chẳng phải đa phần nội dung trùng hợp với điều tra của Tân Hoa Xã, Thôi Úc Hằng còn nghi ngờ bọn họ làm giả.
Làm hắn càng bất ngờ là Lương Vĩ Pháp, Thái Vân Phi chẳng hề tỏ ra nghi ngờ về tính chân thật của tài liệu này.
Lương Vĩ Pháp là tỉnh trưởng chắc biết phần nào, Thái Vân Phi làm phóng viên mấy chục năm, phải biết năng lực điều tra hai phóng viên rất có hạn, vén được một góc tảng băng chìm đã không tệ, sao có thể chuẩn xác như thế?
Thái Vân Phi ở nhà khách chính phủ, Thôi Úc Hằng ở phòng bệnh chẳng kém gì biệt thự nghỉ dưỡng, Thôi Úc Mạn cùng mẹ và chị dâu cũng ở trong bệnh viện.
Thôi Úc Mạn thương lượng với mẹ và chị dâu khi nào chính thức cám ơn Trương Khác và phóng viên Nhật báo Kiến Nghiệp:
- Tối ngày hôm qua đều là ba và cậu học sinh của con trao đổi điện thoại, nếu cám ơn cũng phải do ba bỏ thời gian ra chứ.
- Nói tới cậu học sinh của em, anh có chuyện muốn hỏi đây.
Thôi Úc Hằng gõ cửa phòng, ý bảo em gái ra ngoài nói chuyện.
Mẹ hắn không vui:
- Có chuyện gì mà phải tránh mẹ và Tiểu Cẩm, năm xưa Tiểu Mạn xảy ra chuyện ở Hải Châu, không ngờ hai đứa giấu nửa năm trời mới nói, thật không biết hai anh em các con còn dấu diếm cái gì, đang nghĩ cái gì trong đầu.
- Con sợ mẹ và ba lo thôi mà.
Thôi Úc Mạn năm xưa kiên trì về quê làm giáo viên, sợ gia đình lấy cớ hạn chế tự do của mình nên mới dấu:
- Chuyện cũ xì mẹ con nói làm gì?
Thôi Úc Hằng đau đầu, khi đó hắn chiều em gái nên dấu trong nhà, chuyện lộ ra bị mắng cho thối mặt, đành hỏi Tiểu Mạn:
- Cậu Trương Khác đó là sinh viên năm thứ nhất hả, sao lại biết chuyện phóng viên báo Kiến Nghiệp ngầm điều tra? Anh thấy tài liệu của cọn họ rất đầy đủ, chắc chắn phải chuẩn bị kỹ càng, cũng hiểu tầm nguy hiểm của việc này, sao có thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài?
Càng nghĩ càng thấy có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt là phản ứng từ Tân Hoa Xã và tỉnh Giang Nam, hắn là phóng viên, không quen dấu nghi vấn trong lòng.
- Em cũng không rõ, cảm giác rất loạn.
Thôi Úc Mạng muốn miêu tả lợi ấn tượng về Trương Khác, nhưng thấy rất khó:
- Anh cũng biết bốn học sinh kia của Nhất Trung, Đỗ Phi và Trương Khác rất đặc biệt, Đỗ Phi vào đại học đã sáng lập công ty, Trương Khác em còn thấy đặc biệt hơn. Anh không biết tối qua em đi xe gì tới đâu, chính là chiếc Mercedes đắt nhất anh chỉ cho em ở triển lãm xe Bắc Kinh, còn nữa, cậu ta liên hệ với phóng viên báo Kiến Nghiệp ở Chương Châu mà không hề thông qua ai cả, sáng nay cứu anh ra rồi, hình như cậu ấy gọi điện cho tỉnh trưởng Lương... Em cảm giác ba biết gì đó, nhưng ba cứ hay lấy cơ mật quốc gia ra làm cớ, chuyện này liên quan gì tới cơ mật quốc gia? Anh có nghi vấn gì chẳng bằng gọi thẳng cho ba.
Thôi Úc Hằng nghĩ cũng phải, về phòng làm việc tạm thời gọi điện.