Quan Lộ Thương Đồ

Chương 908: Nốt ruồi nửa thân dưới

- Cậu có tin hay không không quan trọng, người coi tướng mệnh tin là được.

Thầy tướng số dùng ngữ khí thần bí nói, mắt chẳng nhìn Trương Khác một cái, tiếp tục nói với Địch Đan Thanh:

- Nửa thân dưới của cô có nốt ruồi, cái nốt ruồi này không phải người thân mật nhất tuyệt đối không nhìn thấy, tôi nói có đúng không?

Mẹ! Bố láo, ai chẳng có nốt ruồi trên người, Trương Khác ngứa mồm xen vào:

- Nửa người dưới của tôi cũng có nốt ruồi, cái nốt ruồi này không phải người thân mật nhất tuyệt đối không nhìn thấy được, ông nói trúng rồi đấy.

- Đừng quấy rối...

Địch Đan Thanh quay sang mắng nhẹ, giọng êm hết sức.

Trương Khác ngơ ngẩn, chưa bao giờ được nghe Địch Đan Thanh nói chuyện với ngữ khí như thế, nhìn mặt cô hơi nhợt nhạt, mang vẻ đẹp yếu mềm hết sức, ánh mắt nhìn thầy tướng số chăm chú, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ cô ấy có nốt ruồi phải người thân mật nhất mới thấy? Nó ở đây chỉ, nếu nó ở chỗ riêng tư đó thì đi tắm ở nhà tắm công cộng người khác cũng thấy được mà."

Cho dù trong lòng không tin, nhưng ngồi xuống nghe thầy tướng số lảm nhảm thì quá nửa cũng xảy ra chuyện, Trương Khác thấy hôm nay Địch Đan Thanh yếu đuối khác thường, không biết gần đây cô gặp phải chuyện gì, có lẽ trong nhà cô ấy có biến cố.

Thầy tướng số không hỏi nhiều, chỉ nhìn tướng đoán mệnh nói những câu đại loại như nửa đời đầu của Địch Đan Thanh gập ghềnh nhiều hoạn nạn, Địch Đan Thanh lại hỏi cuộc đời cô về sau sẽ ra sao, thầy tướng số chỉ thở dài lắc đầu:

- Cô sẽ gặp được quý nhân, nhưng quy nhân này chẳng giúp cô cởi bỏ được tâm kết nửa sau cuộc đời.

Trương Khác lấy trong vi ra 10 đồng trả cho thầy tướng số, cùng Địch Đan Thanh sóng vai đi về khách sạn.

- Tôi không nên ở bên quấy rối, nếu không cô thế nào cũng được nghe một vài câu tốt đẹp.

Trương Khác thấy Địch Đan Thanh tâm tình sa sút, cười giải tỏa cho cô.

- Đương nhiên là tôi không tin.

Địch Đan Thanh cười có hơi miễn cưỡng:

- Khi tâm tình tốt, nghe thầy tướng số nói thế có lẽ đỡ hơn, họ dựa vào quan sát mặt người ta kiếm sống mà lại. Nghĩ người khác phải nhìn sắc mặt mình, mà mình không cần nhìn sắc mặt người khác, tâm tình thế nào cũng dễ chịu hơn.

- Vậy tôi có cần quan sát đoán ý chị không?

Trương Khác đẩy cửa để Địch Đan Thanh vào đại sảnh khách sạn, đám Mã Hải Long không theo sát bên cạnh, đều về phòng nghỉ trước rồi.

- Không cần đâu, thầy tướng số không phải nói cậu là quý nhân của tôi sao.

Địch Đan Thanh vỗ trán, thở dài:

- Hôm nay tôi làm sao thế nhỉ, toàn nói lung tung, tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.

- Chị thả lỏng đi, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể nói với tôi.

Trương Khác nắm hai bờ vai mềm của Địch Đan Thanh, đẩy nhẹ cô vào phòng:

- Tôi đi lấy thuốc cho chị uống, uống thuốc xong ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại sẽ khỏe thôi.

Đưa cô ngồi xuống ghế sô pha, đi lấy thuốc, nước ấm, đưa cho cô, cười nói:

- Tôi lại thích chị như thế này, có thể chiếu cô cho chị, thường ngày cứ cảm giác chị không cần ai quan tâm, nữ nhân khiến người ta thấy quá kiên cường không hay lắm...

- Thật à?

Đôi mắt đẹp của Địch Đan Thanh lim dim khép hờ, đột nhiên nói một câu bản thân cô cũng giật mình:

- Cậu đút cho tôi.

Trương Khác cười nhẹ:

- Chị há mồm ra nào.

Địch Đan Thanh nhìn ngón tay Trương Khác kẹp viên thuốc đặt bên môi, bất giác há miệng ra, cảm giác ngón tay y chạm vào môi mình, tâm hồn rung rinh, uống ngụm nước, nhưng thuốc dính ở cổ không trôi xuống được, phải uống mấy ngụm nước liền, miệng đắng nghét, nhíu mày lại:

- Tôi ghét uống thuốc lắm, toàn không nuốt được, làm miệng đắng rất lâu.

Lúc này Địch Đan Thanh mới cúi xuống cởi giày, đầu hơi choáng váng, phải dừng lại một chút.

- Tôi giúp chị nhé?

Địch Đan Thanh không cảm thấy có chút ý muốn từ chối nào, đưa chân duỗi về phía Trương Khác, nhìn y quỳ xuống, nắm lấy gót chân, nhẹ nhàng cởi giầy cao gót đặt qua một bên, động tác hết sức ôn nhu chu đáo, như có mật ngọt thấm đãm trái tim, Địch Đan Thanh nghĩ, để y cởi luôn tất vậy, nên không rút chân về.

Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn Địch Đan Thanh, khuôn mặt kiều diễm vô song phơn phớt áng hồng, có lẽ vì cảm, có lẽ vì nguyên nhân khác, đôi mắt tỏa ra ánh sáng mê ly, không có vẻ gì muốn bảo y ngừng lại.

Đưa tay vào dưới mép váy của Địch Đan Thanh, chạm vào da thịt trơn mịn kinh người của cô, làm tâm hồn chao đảo, tay run run sờ tới bên mép tất, nhẹ lách ngón tay vào trong tất, từ từ kéo xuống, chậm rất chậm, kiềm chế lắm mới không đưa tay sờ lên trên, bàn chân rất đẹp, nắm nhẹ lấy nó, hơi lành lạnh.

Trương Khác hít sâu một hơi đặt chiếc tất lụa màu đen được cởi xuống sang một bên ghế sô pha, chiếc chân nhỏ nhắn xinh xinh như tác phẩm điêu khắc công phu nhất, Địch Đan Thanh ngồi dựa vào ghế mép váy đen hớt lên, nhịp thở Trương Khác tăng vọt, đầu không kìm được một ý nghĩ:" Liệu cô ấy có mặc quần lót màu đen không nhỉ?"

Tà niệm một khi sinh ra là không thể kiềm lại, Trương Khác chuyển sang nắm lấy chiếc chân còn lại, do y đang quỳ nên dễ dàng nhìn thấy chiếc quần lót của cô màu tím, chẳng phải do đầu óc xấu xa chỉ huy không, Trương Khác như nhìn thấy mấy sợi lông quăn thò ra ngoài mép quần lót.

Nhưng cho dù trong lòng bị vẻ đẹp tuyệt mỹ yếu mềm của Địch Đan Thanh đánh động, cho dù hạ thân bị lửa dục thiêu đốt, nhưng không muốn lợi dụng lúc cô tinh thần sa sút yêu cầu gì, như thế thành không đủ chân thành săn sóc rồi.

Tất được cởi ra hết Địch Đan Thanh co chân lại ngồi trên ghế sô pha, trong lòng có cảm giác êm dịu lan tỏa:

- Mấy ngày trước tôi nhận được điện thoại trong nhà...

Trương Khác nhìn khuôn mặt Địch Đan Thanh không có vẻ bi thương đặc biệt lắm, chắc trong nhà không xảy ra việc gì nhưng khóe mặt hơi ướt, chẳng hiểu đầu óc nghĩ gì, ngồi xuống ôm chân cô đặt lên đùi mình.

- Mười năm rồi, mỗi năm tôi về nhà ăn tết đều vô cùng cẩn thận sợ sệt, chẳng biết ba tôi tức giận cầm chén bát ném cho lúc nào, tính tôi giống ba tôi, người ta tính cách này dù chịu thua thiệt lớn cũng chẳng quay đầu.

Địch Đan Thanh hai tay ôm mặt, giọng nhẹ như nói trong cơn mơ:

- Mấy năm qua, người nhà, thân thích, hàng xóm tới xin xỏ tôi giúp đỡ không ít, nhưng sau lưng chẳng mấy ai nói câu nào tốt đẹp, có khi còn ác độc hơn cả tưởng tượng. Ba tôi vì thế mà không thèm qua lại với bọn họ nữa, đương nhiên càng không muốn nhìn đưa con gái làm ông mất mặt... Đột nhiên hôm trước gọi điện tới.

Giọt nướt mắt từ khẽ ngón tay cô chảy ra, giọng cô nghẹn lại:

- Chẳng có chuyện gì, chỉ nói mẹ tôi uống thuốc cái chân bị viêm khớp đỡ hơn rồi, còn lên đê đi dạo, trên đê có người đoán số, mẹ tôi liền nhờ coi cho tôi, nói là nửa đời đầu tôi gập ghềnh, nửa sau hưởng phúc, tóm lại toàn là lời tốt đẹp, hơn ông thầy lúc nãy nhiều...

Địch Đan Thanh nói tới đó im lặng, Trương Khác không lên tiếng, biết cô còn chưa nói hết.

- Chỉ thế thôi, nói chuyện chưa tới ba phút, tôi chẳng biết nói gì cứ ngơ ngẩn để ba tôi cúp điện thoại, cậu nói xem ba tôi liệu có nghĩ tôi có bất mãn gì không, tôi luôn muốn nói chuyện này ra, nếu không để trong lòng rất khó chịu.

Đúng là không có gì, một chuyện nhỏ, nhưng nó giống như một cọng cỏ đặt lên con lừa mệt mỏi đang gắng gượng chống đỡ, làm nó ngã quỵ, không biết cô ấy phải gánh chịu áp lực thế nào suốt bao năm qua?

Trương Khác nhẹ nhàng tách bàn tay của Địch Đan Thanh ra, một giọt nước mắt long lanh đọng trên gò má trơn bóng, hàng mi dài ướt mềm càng thêm muôn phần quyến rũ, ôm lấy mặt cô, hôn nhẹ lên má, hút lấy giọt nước mắt ấy:

- Hơi mặn.

- Nước mắt đương nhiên là mặt rồi.

Địch Đan Thanh bật cười:

- Ba tôi còn nói tôi cuối cùng cũng vào được một đơn vị chính quy rồi, ông ấy không biết cậu là một tên khốn kiếp... Khốn kiếp.

Từ "khốn kiếp" cuối cùng cực nhỏ, nếu chẳng phải Trương Khác đang áp môi hôn lên má cô đã chẳng nghe thấy.

Hơi thở đầy vị nữ nhân thành thục phả vào trên mặt làm Trương Khác mỗi lúc một mê đắm ngất ngây, cởi cặp tóc để suối tóc dài suôn mềm óng ả sõa xuống, tung bay theo làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, vòng tay ôm eo cô, nhắm mắt lại ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len lỏi vào mũi:

- Vừa rồi thấy tướng số có nói nửa dưới người chị có nốt ruồi phải người thân mật nhất mới có thể thấy được, có thật vậy không?

- Cậu muốn xem à?

Địch Đan Thanh đặt tay lên vai Trương Khác, cảm giác được hơi thở mỗi lúc một nóng bỏng của y phả lên mặt mang theo sợi tơ tình dục một lúc một đậm, thẽ thọt nói:

- Chỉ hôm nay thôi nhé, coi như tôi bệnh nặng nằm mơ, qua hôm nay coi như chưa chuyện gì xảy ra được không?

Trương Khác bế Địch Đan Thanh lên, cơ thể cô trông đầy đặn, thành thục, gợi cảm nhưng chẳng nặng chút nào, đặt cô ngồi lên đùi mình, bốn mắt nhìn nhau, đưa tay lên vuốt gò má non mịn, nhìn đôi môi kiều diễm đầy ham muốn, từ từ áp môi tới, trong miệng lập tức cảm nhận tinh tế được mùi vị thơm ngát giống như bánh kem, tách hàm răng cô ra, mút lấy chiếc lưỡi thơm cực trơn mềm.

Địch Đan Thanh cứng người mất một giây, làm Trương Khác không kìm được suy nghĩ, cô ấy rất lâu rồi chưa hôn ai thì phải, Địch Đan Thanh ban đầu có chút lóng ngóng, dần dần được Trương Khác dẫn dắt bắt đầu biết hưởng ứng lại, mỗi lúc một nhiệt tình, đồng thời nhích người ra để đôi tay Trương Khác chui vào y phục, nắm lấy bầu vú lớn của cô nghịch ngợm.

Trương Khác bế Địch Đan Thanh vào phòng ngủ, lướt tay lên bờ vai tròn trịa của Địch Đan Thanh, dùng hai ngón tay móc quai váy chậm rãi kéo xuống, cơ thể cô hoàn toàn phơi bày trước mắt, Trương Khác nín thở nhìn cô gái xinh đẹp chỉ còn chiếc quần lót tím che thân.

Đôi mắt mê man tỏa ánh sáng dụ hoặc, làn da trắng mịn màng như tơ lụa, đẹp một cách hoa lệ, Địch Đan Thanh xấu hổ đưa hai tay lên che ngực, nhưng chính vì thế, đôi bầu vú đầy đặn cao vút không cách nào che chắn hết được đó vì bị đè ép xuống, mà khiến cho cặp vú trắng nõn lộ khỏi khe hở của cánh tay, tạo nên một lực hấp dẫn đến mê người.

Trương Khác đưa tay vuốt ve cặp đùi vừa tròn vừa dài lại trơn mịn, khẽ vỗ lên người giai nhân, bảo cô quay người lại.

Địch Đan Thanh nhìn Trương Khác đẩy cảnh giác, sống trong loại hoàn cảnh đó, cô biết nhiều chuyện nam nữ, không ngờ lần đầu tiên tên chết tiệt này chẳng thương hương tiếc ngọc, muốn người ta bày ra tư thế xấu hổ chết người đó sao?

- Sao thế, không phải muốn cho tôi nhìn nốt ruồi ở nửa dưới người sao?

Trương Khác ghé vào tai Địch Đan Thanh hỏi nhỏ:

Trong lòng Địch Đan Thanh trào dâng thẹn thùng vô hạn, hận không thể chui vào cơ thể y, ôm lấy đầu vai Trương Khác, áp mặt vào lồng ngực nghe tiếng tim đập thình thịch của y, lí nhí nói:

- Ở đằng sau cũng không nhìn thấy đâu.

Trương Khác đưa tay ra cởi quần lót của Địch Đan Thanh, cô nhỏng mông lên phối hợp với y, Trương Khác trượt người xuống muốn nhìn nốt ruồi đó, Địch Đan Thanh ôm chặt lấy lưng y, nhất quyết không cho y nhìn chỗ riêng tư của mình, hai tay chẳng còn sắc, lấy chân kẹp lấy mông y, nhưng làm hạ thể Trương Khác càng thoải mái áp vào giữa hai đùi cô.

Địch Đan Thanh lúc này mới nhận ra cơ thể mình ướt tới mức nào, chiếc gậy chắc khỏe tiến vào dễ dàng lấp đầy khoảng trống cuộc đời cô, làm chút u ẩn lẩn khuất dưới đày lòng biến mất hết.

Hai chân hai tay Địch Đan Thanh cuốn chặt lấy Trương Khác như con bạch tuộc, như hận cái khúc cây kia không mọc rễ trong cơ thể mình, để hai người từ nay mãi gắn liền với nhau, để cảm giác mỹ diệu này mãi mãi không tan đi, cảm giác này khiến cô thấy rất an tâm, phảng phất trong lòng trống rỗng không phải lo lắng điều gì.

Trương Khác ôm Địch Đan Thanh trong lòng, cảm thụ rõ ràng hai bầu ngực lớn của cô áp lên người, tay nâng mông cô lên, săn chắc non mềm trơn mịn, nhẹ giọng nói vào tai cô:

- Chị ôm nhẹ thôi...

Thấy Địch Đan Thanh không hiểu, tiếp tục nói:

- Ôm chặt thế này làm sao tôi cử động được?

- Á...

Địch Đan Thanh buông tay ra, thấy mình giống như cô bé vô tri cam tâm tình nguyện để đại sắc lang lừa gạt, ôm lấy khuôn mặt nóng như lửa, qua kẽ ngón tay khẩn trương nhìn Trương Khác hạ người xuống.

Mưa xuân liên tiếp, cơ thể mềm mại của Địch Đan Thanh lên xuống như sóng cồn, mỗi lần lên đỉnh cơn sóng lại bấu chặt lưng Trương Khác, miệng phát ra tiếng rên dài, buông thả trong hoan ái, cảm sốt chẳng chữa cũng khỏi, mồ hôi ướt đẫm người, ôm nhau vào phòng tắm, cuộc chiến tiếp tục ở đó, tắm xong bò lên giường, hai cơ thể trần truồng vẫn quấn lấy nhau.

Ban ngày trời nhiều mây âm u, lúc này ánh trăng trong mát chiếu xuống, xuyên qua rèm cửa, rải lên chiếc chăn lụa, Trương Khác ngây ngất nhìn cơ thể ngọc ngà hoàn mỹ, Địch Đan Thanh thấy y nhúc nhích ánh mắt chiếu xuống dưới cơ thể mình, ôm lấy mặt y:

- Muốn nhìn cái gì?

- Nốt ruồi ấy...

- Cậu là đồ khốn.

Địch Đan Thanh khẽ mắng một câu, hai tay che lấy khuôn mặt thẹn đỏ dừa, người nằm lên đệm, hai chân hơi có lại, cơ thể hình thành chữ Y, miệng lại nói câu đó:

- Chỉ đêm nay thôi, cậu nhớ kỹ đó, chỉ đêm nay thôi..

Trương Khác chống người dậy, nhìn cơ thể trắng sáng như ngọc phía dưới, tựa như được ánh trăng ngưng đọng thành, trắng như tuyết mịn như tơ, hai bầu vú tròn trịa giống như hai giọt nước nén xuống bởi trọng lực, hai núm vú lại non nớt nhỏ xinh đáng yêu, tươi non như núm vú thiếu nữ, giống như hai đóa hồng mai đang nở e ấp trước tuyết sớm, vươn thẳng như khiêu khích với gió xuân. lung linh đến mê hồn.

Chiếc bụng trơn mịn bằng phẳng khảm vào lỗ rốn nho nhỏ, cặp đùi thon thả dạng ra, dũng cảm khoe chốn riêng tư mỹ lệ nhất cho nam nhân của cô chiêm ngưỡng, trong lớp lông đen bóng là hai mép thịt hồng hào hơi phồng như che dấu khe sâu đỏ tươi xuân sắc giấy bên trong, lại thẹn thùng lên mời gọi, ngọc thể vì căng thẳng ngượng ngùng rịn mồ hôi lấm tấm, phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh, quả thực là kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa.

- Xong chưa?

Địch Đan Thanh có thể cảm thụ ánh ánh của Trương Khác đang tập trung vào chỗ này, muốn khép chân lại.

- Thật đẹp … còn chưa nhìn thấy.

Trương Khác vội nắm lấy hai đầu gối Địch Đan Thanh, không cho cô khép chân lại, cơ thịt vừa mới co lại một chút, con lạch nhỏ giữa hai chân đã rịn ra một giọt ngọc lộ trong suốt.

Đại khái Địch Đan Thanh cũng nhận ra, xoay người lại lăm sang mép giường, không cho Trương Khác nhìn nữa:

- Xương cốt tôi tan chảy hết rồi, cậu còn muốn làm gì nữa...

Vùi đầu vào trong chăn, không dám nhìn Trương Khác.

Cặp mông mẩy tròn trịa, trắng, mịn, đầy sắc đàn hồi, cảnh tượng dụ hoặc như vậy bày trước mắt Trương Khác sao chỉ có thể nhìn thôi được, đưa tay lớn ve vuốt, vẫn không đủ chuyển sang nắm bóp, nuốt ực một ngụm nươc bọt rồi vỗ một cái lên đó, để lại dấu ấn hồng hồng, làm Địch Đan Thanh rên lên một tiếng.

Tiếng rên của cô kích thích thú tính của Trương Khác sôi lên sùng sục, nâng cặp mông của cô lên cao, con lạch phấn hồng giữa lớp lông mượt như nhung thấm đẫm sương mai ướt át bày ra hoàn toàn trước cặp mắt sói của y, Trương Khác tim đập như trống trận, đỡ lấy mông cô tiến vào.

Địch Đan Thanh một rút lui, nhưng bị Trương Khác ôm lấy eo giữ lại, cặp mông ngúng ngẩy chỉ càng làm Trương Khác thêm kích thích, y đứng hẳn xuống giường tiến vào càng mạnh mẽ, cánh môi quyến rũ của Địch Đan Thanh theo từng nhịp ra vào của Trương Khác mà phát ra tiếng rên xiết như nức nở, cuối cùng biến thành tiếng rên kéo dài đầy nhục dục.

Mông Địch Đan Thanh chổng cao, có nhìn rõ ràng chỗ riêng tư của cô, phát hiện ra giữa hai lớp da mềm là một cái nốt ruồi to bằng hạt gạo, đúng là không phải người thân mật nhất không thể nhìn thấy được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất