Quan Môn

Chương 1114: Thất bại luận

Lúc Diệp Khai trở lại Đông Sơn đã là ngày hai ba tháng chín.

Theo thường lệ, hắn trao đổi một số công việc với bí thư Mộc Uyển Dung, sau đó gặp mặt đám thường vụ, tiếp đó sang bên chính quyền giải quyết những gì tồn đọng.

Thường vụ phó thị trưởng Giang Hiểu Mai tới, nói qua về công tác trùng kiến Đông Sơn tự.

“Bùi tổng gần đây làm rất nhiều công tác, khoản đầu tư hai triệu trước kia đã chứng thực đúng chỗ, cũng phong thuỷ đại sư bên cảng đảo tới làm kiến thiết quy hoạch bước đầu.” Giang Hiểu Mai nói với Diệp Khai.

“Nga.” Diệp Khai gật gật đầu nói,“Vất vả cho mọi người.”

Thái độ của Diệp Khai với những chuyện như phong thuỷ đại sư tương đối bình thản, vừa không cổ vũ, cũng không phản đối. Phong thuỷ học truyền lưu hơn một ngàn năm, tự nhiên cũng có không gian sinh tồn cùng đạo lý, trên thực tế một số quan điểm của phong thuỷ cũng có quan hệ tới khoa học quy hoạch.

Bởi vì liên quan đến chuyện vài thập niên trước mà phương diện này trong nước đã bị đả kích khá lớn, cho nên nội dung truyền thừa xuống cũng ít. Ngược lại là bên cảng đảo và Đài đảo truyền thừa tương đối đầy đủ, cho nên một khi gặp loại chuyện này, mọi người luôn thói quen mời người bên kia chỉ điểm bến mê.

Bất quá Diệp Khai cũng cố ý giao đãi,“Chuyện này nói bên trong là được, không cần phải ai cũng biết, vậy khó coi .”

“Chuyện này, Bùi tổng cũng có an bài chu đáo, bên ngoài nói là trường đại học kiến trúc của cảng đảo đến khảo sát công tác trùng kiến Đông Sơn tự, không ai nói được gì.” Giang Hiểu Mai giải thích nói.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Khai gật gật đầu.

Kỳ thật, theo như cảm giác của Diệp Khai thì ảnh hưởng công tác của hắn ở Đông Sơn thật sự không phải rất lớn, công tác Đảng cùng nhân sự có bí thư Mộc Uyển Dung cầm giữ đại cục. Công tác bên chính quyền có thường vụ phó thị trưởng Giang Hiểu Mai quản lý, trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

Duy nhất đáng giá chú ý chính là Giang Hiểu Mai không phải cùng một lòng với Diệp Khai.

Cho nên, Diệp Khai cũng không khả năng ra bên ngoài trong thời gian dài. Nếu không nhân mã bên chính quyền đều bị Giang Hiểu Mai an bài. Đến lúc đó hắn cho dù là trở về cũng sẽ thành tư lệnh không quân.

Diệp Khai ngồi trên ghế, lấy tay gõ nhẹ mặt bàn, có chút đăm chiêu.

Hắn phát hiện tinh thần của Giang Hiểu Mai gần đây dường như rất tốt, cũng không biết là dung nhập vào hoàn cảnh công tác của Đông Sơn hay là gặp chuyện vui. Thái độ vui vẻ của cô ta khi nói chuyện với hắn làm cho người ta cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“ Gần đây trong nhà Giang phó thị trưởng có hỉ sự sao?” Diệp Khai bỗng nhiên lại hỏi.

“Vì sao hỏi như vậy?” Giang Hiểu Mai hiển nhiên sửng sốt, không rõ ý của Diệp Khai.

“Thuận miệng hỏi một chút mà thôi, xem Giang phó thị trưởng ấn đường tỏa sáng, tử khí đề thăng, hẳn là có chuyện tốt.” Diệp Khai đáp bừa.

“Ha ha, Diệp thị trưởng còn có thể xem tướng a, ngạc nhiên quá.” Giang Hiểu Mai nở nụ cười, không trả lời câu hỏi của hắn mà nói,“ Tối hôm nay chính là thời điểm bỏ phiếu thành phố đăng cai thế vận hội Olimpic 2000. Có tổ chức truyền hình trực tiếp lễ bỏ phiếu, thành phố cũng tổ chức quan khán, Mộc bí thư và thường vụ đều tham gia. Nguyên nghĩ Diệp thị trưởng không về kịp, giờ thì người đủ hết.”

Giang Hiểu Mai vừa nói chuyện này thì Diệp Khai liền hiểu ngay.

Trên thực tế, chuyện vận động đăng cai thế vận hội là một chuyện lớn. Chẳng những kinh thành tích cực trù bị, tổ chức mà các nơi cũng đều phối hợp, tận lực biểu hiện đúng chuyện này càng tích cực. Nhất là vào đêm quyết định bỏ phiếu thành phố tổ chức thế vận hội Olimpic 2000, chắc chắn sẽ tổ chức một số hoạt động theo dõi.

“Chuyện này......” Diệp Khai sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu nói,“Ý tứ thật sự không lớn, dù sao đã không thắng được còn tổ chức nhiều người chứng kiến để chịu kích thích?”

Giang Hiểu Mai nghe Diệp Khai nói vậy, không khỏi ấm ức hỏi ngược lại,“Vì cái gì không thắng được, không phải nói hy vọng rất lớn sao? Đối thủ cạnh tranh của chúng ta đều yếu nhược, kinh thành trở thành thành phố tổ chức thế vận hội Olimpic 2000 trên cơ bản là chuyện ván đã đóng thuyền, truyền thông cũng vẫn nói như vậy.”

“Hoàn cảnh quốc tế gần đây không tốt, Âu Mĩ chèn ép nghiêm trọng.” Diệp Khai nói với Giang Hiểu Mai nói,“ Đầu tiên là nói về vấn đề nhân quyền, giờ lại là chuyện mua phiếu, đây đều là nhằm vào chúng ta. Trong tình thế này, chúng ta mặc dù có thể thắng được, cũng là ưu thế cực kỳ mỏng manh. Huống chi trước mắt tình thế càng thêm ác liệt, người anh em da đen kia cũng không quá đáng tin, vì bảy vạn đôla, có thể bán đi hai tấm phiếu bầu, giá rẻ cỡ nào?”

Lúc nói đến đây, Diệp Khai cũng hiểu được người Phi Châu thật sự quá nghèo. Trong mắt Diệp Khai, bảy vạn đôla không coi là cái gì, lại có thể mua được hai phiếu mấu chốt, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy không thể đánh giá.

“Đây đều là chuyện đồn đại của báo lá cải? Tinh thần trung tâm của thế vận hội chính là công bình cùng công chính, cách biệt với chính trị, sao có khả năng xuất hiện chuyện như vậy?” Giang Hiểu Mai có chút không quá tin tưởng, lắc đầu nói.

“Ha ha, công bình, công chính, công khai?” Diệp Khai nghe xong liền nở nụ cười,“ Sao không có khả năng? Mỗi thành viên của uy ban thế vận hội đều có quốc tịch của mình, bản thân đại biểu cho lợi ích các quốc gia. Tự thân họ cũng có lòng tham, không cần nghĩ về bọn họ tốt quá. Cô cảm thấy trước khi bỏ phiếu thì mọi người muốn gì, chẳng phải là lôi kéo phiếu. Cô muốn phiếu bầu thì phải cho người ta thứ gì chứ? Vì chuyện lần này mà chúng ta ra giá không nhỏ.”

Các quốc gia sau lưng uỷ viên đã sớm đem mỗi một đầu phiếu trở thành cơ hội cò kè mặc cả. Dù là trên kinh tế hay chính trị thì đều đưa ra đủ loại yêu cầu với quốc gia muốn dành quyền đăng cai, nói bọn họ là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng tốt, nguyện giả mắc câu cũng thế, dù sao sự tình chính là như vậy , ai cũng thay đổi không được.

“Vất đi tinh thần thể thao, tôi thấy chỉ là một đám chính khách và thương nhân trao đổi lợi ích mà thôi.” Nói đến chuyện này, Diệp Khai không khỏi mắng một câu.

Giang Hiểu Mai nghe xong, không khỏi bĩu môi, thầm nói Diệp thị trưởng nhà anh theo thuyết âm mưu và thị trường, sự thật không phải như thế.

“Hoạt động kia......” Giang Hiểu Mai hỏi.

“Tôi sẽ không tham gia quan sát, không có ý nghĩa.” Diệp Khai khoát tay, sau đó hảo tâm nhắc nhở,“ Nếu cô tham gia, tốt nhất trước tiên làm tốt chuẩn bị tâm lý nghênh đón thất bại, đỡ phải đến lúc đó không biết nên nói cái gì, vậy xấu hổ .”

Đồng dạng, một lát sau Diệp Khai lại nói như vậy với Mộc Uyển Dung.

“Như thế nào lại bi quan thế?” Mộc Uyển Dung đang ăn cơm trưa với Diệp Khai, nghe hắn nói vậy cũng không quá hoài nghi.

“Tin tức dồn dập báo về, xác định vững chắc là Sydney thắng được.” Diệp Khai gật đầu đáp lại nói,“Trong nước coi trọng mặt mũi, có một số việc không dám làm hơi quá đáng, nhưng người Australia không sợ. Bọn họ vốn không cần mặt mũi, mua chuộc để trúng cử tự nhiên là làm được thuận buồm xuôi gió.”

“Lại nói tiếp, vẫn là bởi vì trong nước có người lạc quan mù quáng với hoàn cảnh nước ngoài, nhìn đến trăng cũng thấy trăng nước ngoài tròn hơn.” Mộc Uyển Dung gật đầu nói.

Diệp Khai chậc lưỡi,“Người như vậy xác thực không ít, nếu chỉ ở trong nước thì có thể nói hắn là cô lậu quả văn, không có kiến thức, nhưng nếu từ hải ngoại trở về vẫn nói như vậy thì động cơ có vấn đề .”

“Đúng rồi, Bùi tổng lần trước gặp em liền đưa ra một số yêu cầu thay đổi phương án trùng kiến Đông Sơn tự.” Mộc Uyển Dung nói với Diệp Khai,“Em nói chuyện này là bên chính quyền toàn diện phụ trách, đổ lên đầu của anh.”

“Không phải đã sớm quy hoạch tốt lắm rồi, Bùi Quân Thu lại làm trò gì?” Diệp Khai nghe xong, nhất thời chau mày nói,“Chuyện như vậy, còn cần đổ lên anh?”

Hai cô gái Mộc Uyển Dung cùng Bùi Quân Thu gần đây trước mặt Diệp Khai có biểu hiện ghen tỵ. Điều này làm cho Diệp Khai cảm thấy rất khó xử, vẫn nghĩ rằng ở thời điểm thích hợp đem vấn đề này giải quyết triệt để.

Nhưng như thế nào làm tốt quan hệ hậu cung của các cô gái không hề là chuyện dễ dàng, cho nên Diệp Khai bây giờ còn chưa có cách gì thật tốt, chỉ có thể xem vào thời cơ thích hợp.

“Còn có một việc, chính là về vấn đề chọn người của Ủy ban mặt trận thống nhất.” Mộc Uyển Dung còn nói thêm,“Gần đây áp lực trong tỉnh khá lớn, tựa hồ tỉnh ủy Khâu phó bí thư có chấp nhất về vấn đề này, trong thường vụ cũng có ý kiến khác nhau, hay là mai chúng ta mở hội nghị?”

Diệp Khai vỗ trán, nghĩ rằng chuyện này trước khi hắn đi lo chuyện của Nam Cung thế gia cũng đã có một số cách nói. Khâu phó bí thư mới tới tỉnh muốn chỉ định một chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất nhưng bên cán bộ Đông Sơn thấy là nên cho cán bộ bản địa cơ hội, cho nên hình thành mâu thuẫn.

Đối với Diệp Khai mà nói, cán bộ chỉ định trong bộ máy thị ủy đã quá nhiều, tự nhiên là không hy vọng lại có thêm người xuống dưới. Cho nên thái độ của hắn về chuyện này là phi thường minh xác, kiên quyết phản đối.

Đồng thời hắn cũng bảo Mộc Uyển Dung biểu thị lập trường này của mình lên tỉnh, nhưng giờ xem ra cũng không có hiệu quả.

“Thoạt nhìn, quyền khống chế của bí thư Nhạc Sơn với tỉnh ủy đã giảm xuống một chút.” Diệp Khai phân tích nói,“ Khâu phó bí thư, tân quan tiền nhiệm đốt ba nắm lửa nguyên bản cũng là không gì đáng trách , nhưng ông ta đốt đến Đông Sơn thì không hay, chẳng lẽ ông ta cảm thấy Diệp Khai dễ bắt nạt như vậy?”

Nói đến chuyện này, Diệp Khai lại thấy bực mình. Thời gian này hắn đi lo toàn những chuyện đại sự quốc gia, vậy mà tại hậu viện lại có kẻ giở trò, thật không dễ dàng tha thứ.

“Nếu còn chưa có văn kiện chính thức thì chúng ta lấy danh nghĩa thị ủy đề cử một chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất đưa lên tỉnh ủy.” Diệp Khai rốt cục làm ra quyết định.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất