“Diệp Khai muốn làm cái gì?” Sau khi đọc bài xã luận đăng trên nhật báo Nhân Dân, rất nhiều người đều sinh ra nghi vấn sâu sắc.
Trong bài xã luận, Diệp Khai lấy thân phận thị trưởng Đông Sơn nói về tình hình phát triển sắp tới của Đông Sơn, thuyết minh xác thực về một số tiến bộ của các ngành sản xuất trọng điểm.
Theo các số liệu thì tình hình phát triển của Đông Sơn rất tốt, kinh tế sải bước tăng trưởng, cuộc sống nhân dân ngày càng đề cao, bảo đảm xã hội ổn định, các chỉ tiêu phát triển vững chắc, không thể nghi ngờ là vô cùng tốt .
Nhưng phần sau của bài xã luận thì Diệp Khai chuyển sang đề tài khác, trực tiếp nói tới một số vấn đề khó khăn sắp tới mà Đông Sơn gặp phải, ví dụ như vấn đề công nhân thất nghiệp, vấn đề nợ đọng.
Hơn nữa đáng giá nhắc tới, trong bài xã luận Diệp Khai có nhắc tới tình cảnh của mấy xí nghiệp quốc hữu ở Đông Sơn, ví như công ty than đá Đông Sơn, công ty chất đốt Đông Sơn và mấy xí nghiệp có liên quan.
Từ số liệu mà hắn đưa ra thì có thể thấy được, tình hình kinh doanh của mấy xí nghiệp này là không tệ, nhưng sau khi xuất hàng đi lại không thu được tiền về. Để đảm bảo vòng quay, bọn họ đành mượn tiền của ngân hàng, vòng tuần hoàn ác tính này tiếp diễn liên tục khiến kinh doanh lâm vào nguy hiểm.
Tuy rằng trong bài xã luận, Diệp Khai cũng nhắc tới là chính quyền Đông Sơn có nhúng tay giúp đỡ mấy xí nghiệp này nhưng vì nợ đọng quá lớn nên truyền máu xa không đủ. Cho nên nếu vấn đề nợ đọng không thể nhanh chóng giải quyết vậy mấy xí nghiệp này khẳng định sẽ phá sản .
“Hàng đã xuất đi nhưng tiền không thể thu trở lại, thiếu nợ đều là đại gia, lợi dụng tiền nợ trong tay áp chế, không ngừng hút máu xí nghiệp của Đông Sơn. Bản thân mình béo, gầy là chủ nợ, đây là hành vi gì?” Diệp Khai vạch rõ trong bài xã luận,“Đây là hành vi không thành tín, là hành vi trái pháp luật, là hành vi phải phỉ nhổ, là hành vi phải bị pháp luật nghiêm trị!”
Không chỉ như thế, Diệp Khai thậm chí còn nêu rõ tên mấy nhà thiếu nợ không trả trong bài báo.
Bài báo này vừa ra đời liền khiến cho sóng to gió lớn, các phương diện phản ứng cũng thực kịch liệt.
Đầu tiên mọi người nhìn cả vào nhật báo Nhân Dân, là công cụ truyền thông số một của Đảng trong nước, phân lượng tờ báo này rất nặng, đủ để nói rõ vấn đề.
Chẳng lẽ là hướng gió có một chút biến hóa ?
Mọi người nhạy cảm lập tức liền chú ý tới, mấy xí nghiệp mà Diệp Khai công khai khiển trách đều là trọng điểm của các tỉnh đông nam, cũng là trọng điểm bảo hộ. Xí nghiệp như vậy đều quỵt nợ không trả vậy bảo sao xí nghiệp còn có có thể thoát khỏi nợ đọng?
Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng không khỏi sinh ra các loại cảm xúc phức tạp.
Còn có một điểm là vì sao mà bài báo của Diệp Khai lại xuất hiện trên nhật báo Nhân Dân, còn công khai tên của mấy xí nghiệp bị khiển trách quỵt nợ không trả, chuyện này quả thật làm cho người ta một loại cảm giác thực bén nhọn.
Nhất là đám lãnh đạo các tỉnh đông nam càng cẩn thận hơn, cũng không công khai đáp lại như bình thường, hoặc là bác bỏ, hoặc là giải thích cái gì mà trầm mặc một thời gian. Hiển nhiên là bọn họ thấy không rõ hướng gió, cần lắng đọng lại một chút .
Nhưng hành động tiếp theo cũng có vẻ kịch liệt, có người lên tiếng đòi cách chức người biên tập bài báo này của Diệp Khai.
Tòa soạn báo cũng không có phản ứng gì, thuận theo yêu cầu người nọ, tạm thời cách chức người biên tập có trách nhiệm.
Nhưng phản ứng bên Diệp Khai càng nhanh chóng, trực tiếp đem biên tập tạm thời cách chức tới Đông Sơn nhận chức phó chủ nhiệm thị chính nhưng đãi ngộ cấp Sở khiến mọi người tròn mắt, không ngờ Diệp Khai lại làm ra thủ bút như vậy.
“Đây là công khai vẽ mặt a!” Đám lãnh đạo các tỉnh đông nam trong lòng biết rõ ràng chuyện này.
Thực hiển nhiên, không biết là lngười nào đắc tội Diệp nhị thiếu, trực tiếp làm cho Diệp nhị thiếu phát cuồng, trực tiếp chống lại mấy xí nghiệp trọng điểm này.
Càng đáng lưu ý là, Diệp Khai trong vấn đề này đứng về bên chính nghĩa, mặc kệ ngươi nói như thế nào, quỵt nợ không trả khẳng định không phải người tốt, xí nghiệp như vậy lại có thể trở thành xí nghiệp trọng điểm, còn được chính quyền địa phương trọng điểm giúp đỡ, này hiển nhiên là không bình thường .
Nhưng mọi người đối cũng không có phản ứng quá lớn với chuyện này, dù sao Diệp Khai khiển trách trên báo một phen, nhiều nhất là làm cho mọi người cảm thấy dị ứng trong lòng, coi như nuốt phải thuốc đắng nhưng không có tổn thương thực chất, chỉ cần cắn định rồi không trả tiền, như vậy ai cũng không thể làm thế nào.
Nhưng tình huống kế tiếp khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, bên Hà Đông cũng đăng lên bài báo phân tích tình thế kinh tế trong tỉnh, hiện trạng xí nghiệp quốc hữu cùng với vấn đề nợ đọng, trọng điểm vạch ra các tỉnh đông nam khất nợ than đá lớn không trả. Tỏ vẻ Hà Đông đã sắp không thể chống đỡ, kết quả kế tiếp rất khả năng chính là toàn diện đình chỉ xuất than đá ra ngoài.
Nói tóm lại một câu là kinh tế Hà Đông lâm phá sản, than đá trở thành gánh nặng lớn nhất của tỉnh.
Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, mua than đá giá thấp còn thiếu nợ không trả, thậm chí là quỵt nợ, đây khẳng định không phải chuyện tốt gì.
Bất quá chuyện này khiến cho người thấy rõ ràng, nguyên lai Diệp nhị thiếu cùng bí thư Nhạc Sơn là một, hai vị nhất hô nhất ứng chơi trò Song Hoàng. Kết hợp với một loạt chuyện gần đây, mọi người đều rất rõ ràng , Hà Đông không muốn tiếp tục làm đá kê chân cho mọi người.
Nếu Hà Đông có thể tự chủ thao tác tài nguyên than đá, như vậy tốc độ phát triển kinh tế toàn tỉnh sẽ đạt tới tốc độ khủng bố, đây là không hề nghi ngờ .
Cho dù bình thường thì tiền nợ các tỉnh cũng có thể làm cho Hà Đông tiến vào con đường phát triển, không như bây giờ độ nhật gian nan, còn mang danh phá hoại.
Không có tiền, như thế nào bảo hộ hoàn cảnh?
Đào than đá đã phá hủy môi trường, lại không thu được tiền, loại chuyện này nói ra không phải vô lý sao?
Ai ăn no rửng mỡ làm chuyện như vậy?
Nếu không lấy than đá, không ăn cơm tài nguyên, Hà Đông không thể nghi ngờ sẽ có tiền cảnh phát triển rất tốt.
Mọi người đến đây thì coi như thấy được ý tưởng chân thật của Diệp Khai. Hắn lấy chuyện các xí nghiệp quốc hữu của Đông Sơn bị nợ, tố cáo lên chính phủ.
Hơn nữa rất nhanh, bên pháp viện Đông Sơn ra phán quyết, lệnh cưỡng chế các xí nghiệp thiếu nợ phải trong thời gian hạn định trả xong, nếu không sẽ bị phạt gia tăng, đủ để làm bọn họ táng gia bại sản, bán toàn bộ công ty cũng không đủ bồi thường.
Bất quá cũng có người chú ý, mấy xí nghiệp bị cáo buộc không có quốc hữu. Thực hiển nhiên, Diệp Khai khi làm chuyện này vẫn còn bảo thủ, không trực tiếp đánh vào mặt xí nghiệp quốc hữu.
Nhưng chuyện này cũng không thể đủ cam đoan, nếu sau lần này không thu được hiệu quả mong muốn, Diệp Khai sẽ không làm ra hành động ác liệt hơn, khuếch đại trận chiến.
Kể từ đó, nguyên bản lực chú ý tập trung vào bí thư Nhạc sơn nhất thời đều chuyển dời đến Diệp Khai. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều suy đoán ý đồ chân thật của Diệp Khai là gì?
Theo đạo lý thì ảnh hưởng vấn đề này quá rộng, cũng không e ngại chuyện Diệp Khai làm?
Vào lúc văn kiện bên pháp viện Đông Sơn đưa đến xí nghiệp đối phương, rốt cục có một số người không thể ngồi yên. Bởi vì Diệp Khai có một chiêu ác hơn, trực tiếp làm cho truyền thông phong sát quảng cáo của bọn họ, lý do tự nhiên là phi thường nguyên vẹn, không chỉ vì bọn họ đang bị kiện mà còn vì bọn họ không thành tín.
Quảng cáo cho xí nghiệp không thành tín không khác là giúp người đi lừa a, nếu xuất hiện chuyện như vậy thì Diệp nhị thiếu cũng không để ý đem quảng cáo của công ty trên đài truyền hình hay radio nói rõ.
Đòi lấy giá bồi thường trên trời là đại sát khí của Diệp Khai dùng để áp chế mấy xí nghiệp có liên quan.
Công ty quảng cáo tư nhân đương nhiên sợ phạt tiền, về phần nói đài truyền hình chẳng lẽ không nhìn cảnh cáo của bộ tuyên truyền?
Lực ảnh hưởng của lão Diệp gia ở bộ tuyên truyền đủ để mọi người phải sợ hãi.
Sau một trận ép buộc, cao tầng cũng cảm thấy thực khó xử, vừa không hẳn là duy trì hành vi không thành tín, cũng không thể để Diệp Khai làm loạn, bởi vậy đồng chí Hồng Chính ra mặt, gọi hai bên vào nói chuyện để hiệp thương giải quyết mâu thuẫn.
Đại biểu đối phương có địa vị khá cao, là một phó bí thư tỉnh ủy dẫn đầu, đủ thấy lực ảnh hưởng chuyện này sâu xa thế nào, làm cho rất nhiều người coi trọng.
Diệp Khai chỉ một mình kinh thành, rất có cảm giác ngàn dặm bôn ba.
Ngay từ đầu tiếp xúc, vị phó bí thư kia còn có vẻ oán trách,“Diệp thị trưởng anh làm như vậy thật sự là rất không nói đạo lý, chuyện giữa xí nghiệp sao bên lãnh đạo chính quyền phải nhúng vào? Anh làm như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh doanh bình thường.”
“Trần bí thư nói như vậy không đúng rồi.” Diệp Khai liếc xéo, không hề coi quan to cấp phó tỉnh vào đâu, nói thẳng,“Chẳng lẽ nói quỵt nợ không trả cũng thuộc phạm vi kinh doanh bình thường của xí nghiệp các anh sao?”
“Anh?!” Trần phó bí thư nhất thời bị Diệp Khai chọc chỉ thiếu hộc máu.
Bất quá bình tĩnh mà xem xét, Diệp Khai nói dù gay gắt nhưng vấn đề là do bọn họ.
“Chuyện cũng không phải binh đao gì, sao không thể ngồi xuống hiệp thương?” Trần phó bí thư nghĩ tới thân phận của Diệp Khai, không khỏi đổi giọng nói,“Hơn nữa, loại chuyện này không có gì ảnh hưởng tới anh, chuyện của xí nghiệp vẫn nên do xí nghiệp giải quyết.”
“Như thế nào mà không ảnh hưởng đến cá nhân tôi?” Diệp Khai đúng lý hợp tình mà tỏ vẻ,“ Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến tích của tôi!”