“Kỳ thật em vẫn thấy quan tâm về chuyện anh nói nhưng áp dụng vào xí nghiệp chúng ta có thể làm cái gì?” Chung Ly Dư là rất muốn làm điều gì để giúp Diệp Khai.
Nhất là hiện tại quy mô của căn cứ Hoa Đông thần vận đã càng lúc càng lớn, lực ảnh hưởng ở trong nước cũng càng lúc càng lớn. Với địa vị và lực kêu gọi của Chung Ly Dư lúc này, muốn thôi động một chuyện gì đó không khó.
Nghiêm khắc mà nói, căn cứ Hoa Đông thần vận hiện giờ đã thành một cây chong chóng đo chiều gió, nhất cử nhất động của Chung Ly Dư sẽ sinh ra tác dụng làm mẫu rất lớn trong giới công nghiệp.
“Em giờ đã là đại biểu hội đồng nhân dân cả nước?” Diệp Khai bỗng nhiên hỏi Chung Ly Dư.
“Ân, đúng vậy.” Chung Ly Dư lấy tay vuốt tóc, gật đầu khẳng định điểm này.
Trên thực tế, hội đồng nhân dân cả nước thậm chí còn hy vọng Chung Ly Dư có thể đảm nhiệm một chức vụ ủy viên phó chủ nhiệm, bất quá Chung Ly Dư lo lắng đến sự phức tạp của chính trị, bản thân còn phải chủ trì đại cục bên Hoa Đông thần vận, không rảnh phân thân nên từ chối.
Nhưng từ điểm này cũng có thể nhìn ra được lực ảnh hưởng của căn cứ Hoa Đông thần vận rất lớn, đến mức cao tầng nhìn vào cũng phải coi trọng.
“Nếu em đã là đại biểu hội đồng nhân dân cả nước vậy thì giờ làm chuyện này cũng có vẻ thích hợp.” Diệp Khai vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Chung Ly Dư nhìn Diệp Khai đang suy nghĩ, trong lòng cũng thấy hiếu kỳ không biết hắn sẽ bắt đầu từ đâu để thôi động sự tiến bộ đạo đức của xã hội?
Đối với vấn đề đạo đức băng hoại, Chung Ly Dư hiểu biết không nhiều lắm, nhưng cô vẫn rất rõ ràng đối với một số thay đổi của xã hội, nhất là cuộc sống sa đọa của một số con cháu cao tầng, hoàn toàn vất bỏ mọi quy tắc đạo đức đang dần lan tràn trong xã hội.
Về phần nói Diệp Khai, hắn nhận thức sẽ càng sâu hơn về phương diện này.
Trên thực tế, theo như cái nhìn của Diệp Khai, tốc độ phát triển kinh tế không ngừng tăng lên, cùng với điểm mấu chốt đạo đức xã hội rất nhanh giảm xuống cũng không có quan hệ trực tiếp. Sở dĩ xuất hiện vấn đề, đại để vẫn là do thời Văn cách phủ định quá phận những tư tưởng của Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, khiến lớp người trẻ tuổi không được tiếp thu tư tưởng văn hóa truyền thống.
Sau này tuy rằng kết thúc Văn cách nhưng di chứng của nó vẫn còn hết sức nặng nề. Nhất là những năm gần đây, nọc độc của nó lại trỗi dậy khiến những tư tưởng quá khích lại có không gian phát triển.
Trong chính sách tập trung phát triển kinh tế, chính phủ cũng có một phần trách nhiệm không chú ý đúng mức về phát triển văn hóa khiến tư tưởng nhận thức của mọi người lạc hậu với sự phát triển kinh tế.
Ngoại trừ việc vứt bỏ những giá trị văn hóa truyền thống thì sau khi cải cách với việc nhấn mạnh quá nhiều vào khẩu hiệu “Phát gia trí phú”, cùng với thương gia mở rộng kinh nghiệm lừa gạt ở địa phương, không nghĩ đến liêm sỉ mà chỉ nghĩ đến lợi, sự tồn tại của chủ nghĩa bảo hộ khiến tà khí này không thể trừ tận gốc. Đủ loại nguyên nhân cuối cùng làm cho quan niệm giá trị truyền thống dao động.
Ngoài ra, phạm vi hoạt động thương nghiệp ngày xưa tương đối nhỏ, không quá ỷ lại vào hàng hóa, mọi người chủ yếu là tự cấp tự túc, thương nhân và khách hàng thường quen biết nhau.
Nhưng trong cuộc sống hiện đại thì mọi người ỷ lại rất lớn vào thương nghiệp, phạm vi thương nghiệp cũng cực kỳ rộng lớn. Giao dịch thường là hai bên xa lạ, không quá quen thuộc, hầu hết là tiền trao cháo múc nên cũng là một nguyên nhân quan trọng tạo nên tình trạng băng hoại đạo đức.
Mà thể chế hiện tại cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu tạo ra sự băng hoại về đạo đức. Rất nhiều quy phạm trong nước trước mắt đều là trên ban hành dưới thực thi, thanh âm quan phương che lấp tiếng nói nhân dân. Trong hoàn cảnh chung, vấn đề đạo đức thường thường bị mọi người xem nhẹ .
Dù sao, nước miếng không thể nhổ chết người, mọi người đều ôm ý nghĩ vượt rào, ngươi không thể làm thế nào, pháp luật lại không có khả năng giải quyết mọi vấn đề nhỏ nhặt.
“Nghiêm khắc mà nói, kỳ thật hành vi không đạo đức cũng không phải riêng chỉ quốc gia chúng ta mà là hiện tượng phổ biến của các quốc gia.” Diệp Khai vừa nghĩ vừa nói với Chung Ly Dư,“Kỳ thật Mĩ quốc sau thế chiến thứ nhất, Nhật Bản sau thế chiến thứ hai cũng từng xuất hiện qua thời kỳ đạo đức băng hoại, cũng có hiện tượng hàng giả bay đầy trời. Nhưng theo quy phạm dần dần xác lập, vào thập niên sáu mươi liền dần dần được cải thiện. Chúng ta đề phòng cẩn thận, tự nhiên không thể bỏ mặc, dù sao một khi lòng người tan rã thì việc chỉnh đốn khó khăn hơn.”
“Vậy ý anh là như thế nào ?” Chung Ly Dư hỏi.
“Ý nghĩ của anh là bên em sẽ khởi xướng một liên minh thành tín nhân dân, không chỉ khen ngợi và khuyến khích xí nghiệp cùng cá nhân thành tín mà đồng thời còn cảnh báo và răn đen xí nghiệp cùng cá nhân không thành tín.” Diệp Khai nói với Chung Ly Dư,“Đương nhiên, đây là một chuyện đắc tội với người nên sau anh đề nghị em khởi xướng tài trợ, sau đó có thể chỉ đạo, còn chuyện cụ thể thì có thể buông tay cho người dưới đi làm. Nhưng với phương hướng trước mắt thì em nhất định phải làm tốt bước đầu tiên, tranh thủ làm ra án lệ điển hình có thể phục chúng, làm cho mọi người không thể chỉ trích.”
“Hiểu rồi.” Chung Ly Dư nghe xong, gật đầu đáp ứng.
An bài như vậy, đối với cô thật sự là chuyện dễ dàng.
Dựa theo ý tưởng của Diệp Khai, cùng lúc sẽ nghiêm khắc phê phán đối với hành vi trái pháp luật không đạo đức, đồng thời cũng chú trọng giáo dục đạo đức, thành lập một cơ chế có tác dụng lâu dài, chú trọng tuyên dương cần lao làm giàu, quy phạm làm giàu, cường điệu tầm quan trọng điểm mấu chốt đạo đức, ảnh hưởng đến quan niệm đạo đức của mọi người.
“Kỳ thật anh cũng biết, đạo đức buôn bán hiện đại có quan hệ chặt chẽ với hoàn cảnh xã hội hiện đại.” Diệp Khai nói với Chung Ly Dư,“Nếu quan viên chính phủ tham ô thành phong trào, tiêu chuẩn đạo đức quan viên thấp thì cũng không thể đối với thương nhân quá nhiều nghiêm khắc, dù sao tấm gương quan viên tác dụng càng mạnh, ảnh hưởng cũng lớn hơn nữa.”
Chung Ly Dư gật đầu,“Anh nói đúng vậy, cho dù là với xí nghiệp siêu cấp như Hoa Đông thần vận của chúng ta, đôi khi giao tiếp với chính quyền địa phương cũng sẽ bị gây khó dễ, thậm chí bố trí chướng ngại, lại càng không muốn nói xí nghiệp nhỏ và hộ cá thể, với tình huống này em vốn định làm một đề án.”
Là đại biểu hội đồng nhân dân, Chung Ly Dư tính toán một chuyện làm thí điểm. Cô cũng không nguyện ý làm một đại biểu chỉ biết giơ tay. Vốn hội đồng nhân dân chỉ là tham chính thảo luận chính sự địa phương, không có quyền lực thực sự.
Có một số đại biểu vì thế chỉ biết giơ tay, trên thực tế là biểu hiện của sự thiếu trách nhiệm. Đại biểu như vậy thật sự là một loại sỉ nhục chế độ.
Bất quá Diệp Khai cũng rõ ràng, đây là tệ nạn kéo dài lâu ngày. Dù sao về mặt chế độ đã tiên thiên bất túc, trong thời gian ngắn không thể bù lại , chỉ có thể chậm rãi giải quyết.
Đối với chuyện Chung Ly Dư nói, Diệp Khai rất coi trọng. Thực sự muốn giải quyết vấn đề đạo đức thương nhân thì đầu tiên phải hạn chế quyền lực chính quyền, ước thúc quan viên, tăng cường sự trong sạch của chính quyền, tăng cường quyền tự do của truyền thông công cộng, thiết thực bảo đảm quyền tự do ngôn luận của công dân. Đây mới là biện pháp căn bản đề cao trình độ đạo đức của xã hội.
Vì sao hiện tại các quy tắc ngầm trong xã hội có ảnh hưởng thật lớn? Nguyên nhân trọng yếu trong đó chính là chủ nghĩa bảo hộ rất lớn của địa phương trong quá trình chấp hành nên lực độ chấp hành bị hạn chế rất lớn.
Cho nên Diệp Khai cảm thấy, muốn ngăn chặn những chuyện không đạo đức thì đầu tiên phải kiện toàn pháp luật hiện có, pháp quy cùng với quy phạm căn bản của xã hội, cộng thêm gia tăng mức độ chấp hành.
Ngoài ra, còn phải không ngừng hoàn thiện và tuyên truyền hệ thống đạo đức hiện có.
Trong câu cách ngôn “ Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” thì đạo là vấn đề mấu chốt. Nhưng hiện tại thì chính phủ thật sự khuyết thiếu lý niệm dẫn đường.
ở vấn đề giáo dục, trong nước có khuynh hướng bồi dưỡng kỹ năng, mà bỏ qua tố chất cơ bản nhất của quốc dân tố, tiến tới làm cho xã hội quốc dân nhận thức đồng cảm cùng ý thức công cộng thấp. Xét từ góc độ này thì chính phủ quả thật thiếu trách nhiệm.
Lấy Tùng Hoa thực nghiệp của thành phố Vân Thu tỉnh Giang Hoài mà nói thì ngươi có thể nói nghành giám sát địa phương không biết tình huống của Tùng Hoa thực nghiệp? Trừ phi là bọn hắn không làm tròn trách nhiệm!
Nhưng một xí nghiệp thiếu nợ mấy triệu không trả vẫn có thể thao tác lên sàn tiếp tục lừa tiền, cái này rất vấn đề, này trừ bỏ ảnh hưởng chủ nghĩa bảo hộ địa phương thì đồng thời còn có nhân tố nghiệp quan cấu kết. Nếu không Tùng Hoa thực nghiệp tuyệt đối không có khả năng đi đến quy mô này.
Diệp Khai cùng Chung Ly Dư hai người nói chuyện thật lâu, trao đổi đầy đủ về ý tưởng thành lập liên minh thành tín của xí nghiệp dân doanh, cuối cùng quyết định sẽ bắt tay vào tiến hành ngay. Về phần nói Tùng Hoa thực nghiệp sẽ là đá kê chân do liên minh thành tín của Chung Ly Dư đề xuất.
Dù sao này tân cơ cấu thành lập, luôn cần tìm một ví dụ phản diện để biểu hiện một chút cảm giác tồn tại.
“Kỳ thật anh hiện tại mới cảm giác được, quyền lực của ủy ban kỷ luật vẫn còn yếu, nếu pháp luật và kỷ luật nghiêm minh, có thể đúng lúc đem mấy vấn đề này giải quyết vậy làm sao cần anh phí sức lao động a?” Diệp Khai nhịn không được càu nhàu với Chung Ly Dư.
Không kể là vấn đề nợ nần của Hà Đông hay Đông Sơn, xét đến cùng vẫn là một vấn đề. Nếu đám quan viên Giang Hoài không âm thầm duy trì Tùng Hoa thực nghiệp thì chuyện này đã sớm giải quyết, làm sao còn phải để Diệp Khai hao tổn tâm cơ đi vận tác?
“Hy vọng chúng ta thành lập liên minh này có thể tận một phần tâm lực đi.” Đối với tương lai, Chung Ly Dư hiện tại cũng thấy không rõ lắm, chỉ biết hy vọng mà thôi.