Quan Môn

Chương 1171: Thủ phạm sau màn

Diệp Khai đứng trên cọc gỗ cao, ánh mắt như kiếm đảo qua, khí thế ngưng chú, không nói một lời.

Tướng quân Lâm Uy nhìn ra Diệp Khai tựa hồ ngưng tụ khí thế, giống như trước lúc khởi xướng công kích. Điều này khiến ông liên tưởng những người trước kia chắc là chết vào tay Diệp Khai.

“Sao có khả năng?!” Tướng quân Lâm Uy gãi đầu, không thể nghĩ thông.

Trong Mao gia đạo tràng đứng đầy các đệ tử của Mao thị Hình ý môn. Những người này đều là thủ hạ trung tâm của Mao Tổ, công phu đều không tệ, nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì những người này trên cơ bản đều nhập vào các nghành của thủ hạ dưới tay Ma Cửu, ví dụ như làm vệ sĩ.

Đại bộ phận nhân, đều trở thành quan to quý nhân bảo tiêu.

Mao Tổ đứng ở nơi đó, chỗ tay bị cụt vẫn rỉ máu. Ông ta chạy trốn Diệp Khai tới đây, trên cơ bản không có cơ hội để thở. Giờ tuy rằng được các đệ tử giúp đỡ, nhưng thể lực tiêu hao quá độ nên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Anh rốt cuộc là loại người nào?” Mao Tổ nhìn Diệp Khai đứng trên cọc gỗ, có chút tuyệt vọng hỏi.

Diệp Khai không trả lời, ánh mắt nhìn về giữa sân giống như đèn pha, đếm được tổng cộng ba mươi sáu người của Mao thị.

Nhìn ra được, công phu đám này không tệ, chỉ là biểu tình lúc này không phải căm phẫn mà là thất kinh, Mao Tổ trọng thương khiến bọn họ bị đả kích tương đối lớn.

Uy vọng của Mao Tổ trong môn rất cao, một thân võ học Hình ý môn đã tới đỉnh phong, là ngọn núi cao không thể vượt trong lòng các đệ tử. Nhưng hiện giờ thần tượng của bọn họ bị người đánh trọng thương, còn chặt đứt một tay, thật sự không ai có thể tiếp nhận.

“Ông không biết tôi là người như thế nào, lại dám mang một đám người tới giết tôi?” Diệp Khai bĩu môi nói.

Diệp Khai cũng không biết rõ Mao Tổ, hắn đuổi theo tới đây mới phát giác đối phương là chủ nhân một đạo tràng võ, trách không được có thể có nhiều cao thủ như vậy.

Diệp Khai cũng cảm thấy rất kỳ quái, mình kết oán thế nào mà Mao Tổ dẫn người phục kích hắn?

Nếu không phải Diệp Khai có bài tủ chưa lật, vạy thì đêm nay sẽ chết ở trong tay Mao Tổ.

Vốn hắn hoàn toàn có thể đem Mao Tổ đương trường chém giết, chỉ là vì muốn làm rõ ràng lai lịch đối phương nên chỉ bẻ gãy một tay Mao Tổ, sau đó một đường đuổi giết mà đến.

Hiện tại tuy rằng đã biết xuất xứ của đối phương nhưng lại không biết đến tột cùng là ai sai khiến ám sát. Theo như tình huống trước mắt thì phải có thâm cừu đại hận, ngoại trừ trước kia thì gần đây cũng chỉ có Liễu Ứng Long .

Chẳng lẽ nói, đám Mao Tổ chính là người bên Liễu Ứng Long?

“Nói ra người chủ phía sau màn của ông, có thể lưu ông toàn thi.” Diệp Khai trên cao nhìn xuống, nói với Mao Tổ.

“Toàn thi sao? Hắc.” Mao Tổ cũng kiên cường, cười lạnh một tiếng nhưng trong lòng sầu thảm.

Một cánh tay của ông ta đã bị kéo đứt, sao còn có thể lưu lại toàn thi?

Chỉ là Mao Tổ thật sự kinh hãi với một thân công phu của Diệp Khai. Không biết người này như thế nào liền luyện thành công phu siêu phàm nhập thánh như vậy. Nghĩ đến tình huống vừa rồi Diệp Khai ra tay chém giết thủ hạ của mình, Mao Tổ vẫn còn thấy sợ hãi.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Diệp Khai phất tay dấy lên một cơn gió lốc, kéo theo vô số lá khô khiến người ta trợn mắt. Đến khi ông ta khôi phục thị lực thì thấy thủ hạ của mình đã chết sạch sẽ, trên đầu mỗi người đều cắm một nhánh cây.

Kiểu chết yêu dị như vậy khiến Mao Tổ hoài nghi Diệp Khai không phải nhân loại, nếu không sao có công phu cao như vậy? Đây quả thật là tình tiết trong tiểu thuyết tiên hiệp.

“Nếu ông không thành thật nói ra thì những người này đều chôn cùng.” Diệp Khai lạnh nhạt nói, thật giống như những người bên dưới như gà đất chó sứ.

“Sư phụ, dài dòng với hắn làm gì, mọi người cùng tiến lên, không tin giết không được hắn!” Đệ tử đến đỡ Mao Tổ căm tức.

“Câm mồm, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!” Mao Tổ quát lớn, tiếp theo hạ giọng,“Cho dù lên cùng một chỗ cũng không phải đối thủ của hắn!”

Biết như vậy nhưng Mao Tổ cũng không dám nói ra thủ phạm sau màn.

Ma Cửu là hạng người nào, Mao Tổ theo ông ta lâu như vậy rất rõ ràng.

Nếu đắc tội Ma Cửu, kết cục của Mao thị Hình ý môn trên dưới chỉ có một kết cục chó gà không tha.

Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của Diệp Khai vậy thì bọn họ cũng có kết quả chó gà không tha, dù sao Mao Tổ đã lĩnh giáo đủ thủ đoạn vừa rồi của Diệp Khai.

Ngay lúc này, nhân mã bên tướng quân Lâm Uy chạy tới.

“Diệp phó cục trưởng không có việc gì chứ?” Tuy rằng nhìn Diệp Khai một bộ thần thanh khí sảng nhưng Lâm Uy vẫn quan tâm hỏi, dù sao đây là nhiệm vụ đồng chí Giang Thành giao cho, không thể sơ suất.

“Lâm cục trưởng lo lắng, không có việc gì.” Diệp Khai nhìn đám Lâm Uy vũ trang hạng nặng, dĩ nhiên có thể khẳng định là đồng chí Giang Thành phái ra .

Nếu không ai có thể khiến cho cục cảnh vệ trung ương dốc toàn bộ lực lượng?

Hơn nữa nhìn kỹ trong bọn họ có thể nhận ra một số khuôn mặt tràn đầy thần tinh khí, có phong phạm nhất phái cao thủ, chắc là những cao thủ do đại sư phụ đào tạo ra.

Nghe Diệp Khai khẳng định, Tướng quân Lâm Uy cuối cùng yên lòng, chuyện đêm nay cũng không để lỡ.

Ông nhìn sang đám người Mao Tổ, lớn tiếng quát hỏi ,“ Cục cảnh vệ trung ương làm việc, các anh muốn làm cái gì, tạo phản sao?!”

“Còn không buông hung khí trong tay , thúc thủ chịu trói?!”

“Nộp vũ khí đầu hàng, nếu không giết!”

“Nếu còn chống lại, chó gà không tha!”

Các thủ hạ của Tướng quân Lâm Uy đều đường dài bôn tập mà đến, lúc này cũng một bụng sát khí.

Đám Mao Tổ nhìn bên Lâm Uy mang theo vũ khí hạng nặng đều hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới những người này chẳng những tự xưng là cục cảnh vệ trung ương mà còn mang theo vũ khí sát thương đại quy mô như vậy, thật sự muốn tàn sát bọn họ!

Tướng quân Lâm Uy cũng có chút lo lắng, người trong Mao gia đạo tràng không ít, hơn nữa nơi này gần với khu dân cư, vạn nhất đã xảy ra sống mái đại quy mô sẽ tạo ra ảnh hưởng bất lợi. Vì thế ông vẫn hy vọng có thể hòa bình giải quyết việc này, bởi vậy hắn cũng không cản đám thủ hạ gây áp lực với bên Mao Tổ.

Mao Tổ nhìn về phía Diệp Khai, hiển nhiên ông ta tối kiêng kị không phải người của cục cảnh vệ trung ương mà là sát tinh Diệp Khai này.

“Nói vậy ông đã thấy được, Lâm cục trưởng của cục cảnh vệ trung ương đều đến đây, chắc biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu nghĩ cho môn hạ vậy thì nói ra người chủ phía sau màn là ai, chuyện sau này tôi không hề quản tới.” Diệp Khai nhìn Mao Tổ nói.

Mao Tổ tự nhiên rõ ràng, cục trưởng cục cảnh vệ trung ương xuất hiện có ý gì, điều này biểu hiện đồng chí Giang Thành tự mình chú ý chuyện này, hơn nữa phái ra lực lượng tối cường trong kinh thành đến xử lý.

Tuy rằng về giá trị vũ lực thì những người này chưa chắc có thể gây ra uy hiếp quá lớn cho ông ta. Nhưng tính chất chuyện này hoàn toàn khác, ông ta phải suy nghĩ cho con cháu đệ tử.

Trong tình huống đối phương chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, ông ta sao phải bảo đám đệ tử chôn cùng?

Thực sự vừa rồi Mao Tổ cũng không chiếm tiện nghi gì, tuy rằng bọn họ sát thương hai cảnh vệ của Diệp Khai nhưng trong trận chiến cuối cùng bị Diệp Khai gió thu cuốn hết lá vàng chém giết sạch sẽ.

Nếu không phải Diệp Khai vì lưu mạng để tìm ra người làm chủ phía sau thì chắc là Mao Tổ cũng đã bị chém giết đương trường.

Lần này Ma Cửu đún là chọ phải tổ ong vò vẽ lớn.

“Chuyện này là Ma Thái Hướng sai sử .” Mao Tổ suy nghĩ một hồi, rốt cục chịu thua .

Ông ta rõ ràng, trước hết qua cửa này rồi nói sau, nếu không cả nhà cao thấp khẳng định là chó gà không tha, một khi người của cục cảnh vệ trung ương nổi sát tâm thì không cần quá nhiều cố kỵ.

“Ma Thái Hướng là người nào?” Diệp Khai đối với cái tên này là hoàn toàn xa lạ .

Với tuổi của hắn, dĩ nhiên sẽ không biết Ma Cửu Ma Thái Hướng không có thanh danh đời trước, cũng không biết lai lịch của ông ta.

Mao Tổ nghe Diệp Khai nói vậy thì lặng ngắt.

Chuyện lần này thật sự Ma Cửu Ma Thái Hướng nổi cơn, không duyên cớ trêu chọc một sát tinh như vậy.

Người của Mao thị đàn tràng buông vũ khí xuống theo lệnh của Mao Tổ, sau đó được người của cục cảnh vệ trung ương bao vây, lấy danh sách, người nào nghi vấn thì để riêng, xung quanh dăng giới tuyến.

Diệp Khai cũng nghe đủ tin tức từ miệng Mao Tổ.

“Lão thất phu, dám thiết kế ám sát mình?!” Nghe được Ma Cửu chính là ngọn núi mà Liễu Ứng Long dựa vào, Diệp Khai liền giận tím mặt, đồng thời hắn cũng rõ ràng Mao Tổ vì sao đáp ứng Ma Cửu đến giết hắn, dù sao em trai Mao Tông của ông ta chết ở trong tay hắn.

“Đừng nóng, chuyện này phải cẩn thận điều tra rõ rồi nói sau.” Tướng quân Lâm Uy nghe xong, liền khuyên can.

Tướng quân Lâm Uy cũng không phải rất rõ ràng tình huống bên trong, nhưng nếu chuyện đã kinh động đồng chí Giang Thành vậy thì chắc sẽ dấy phong ba. Dù Ma Cửu tư lịch đủ lão cũng không thoát khỏi liên quan, xử lý cuối cùng thế nàobây giờ còn rất khó nói.

Nhưng Tướng quân Lâm Uy có quan hệ tốt với lão Diệp gia, dĩ nhiên không hy vọng Diệp Khai quá mức xúc động, lại sinh ra chuyện gì.

Bất quá ông vừa nói chưa dứt thì đã phát hiện Diệp Khai không còn ở bên người.

“Di, người đi nơi nào ?” Tướng quân Lâm Uy không khỏi sửng sốt, tuy rằng ông chấp chưởng cục cảnh vệ trung ương nhưng một thân công phu chỉ có thể nói là bình thường, tự nhiên nhìn không ra Diệp Khai rời đi vào lúc nào.

“Vừa mới bay đi ......” Có người há to miệng, chỉ vào không trung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất