Cho tới bây giờ, Diệp Khai mới là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Sở Tĩnh Huyên.
Tuy lần trước có chuyện ở quán coffe nhưng vì chuyện đột ngột nên Diệp Khai cũng không rõ lai lịch đối phương. Sở Tĩnh Huyên lại ra sức gây bất ngờ nên cố ý nhăn mặt cho Diệp Khai xem nên cả hai chia tay trong không vui.
Trải qua một đoạn thời gian, chuyện lại có chuyển cơ.
Sở Tĩnh Huyên nghe người trong nhà nói không ít chuyện xảy ra gần đây cũng thấy hiếu kỳ với Diệp Khai, cảm thấy hắn có một mị lực đặc biệt, thỉnh thoảng lại nghĩ tới.
Nhất là khi nghe nói tới chuyện Diệp Khai cứu Bùi Quân Thu và chuyện giữa lão Diệp gia cùng lão Trần gia sau này, Sở Tĩnh Huyên chợt thấy Diệp Khai so với đám con cháu thế gia trong kinh thành coi như không tệ.
Chí ít có chút tinh thần trọng nghĩa, đẹp trai, cũng chưa có tiếng xấu gì, lúc đánh nhau cũng một mình thắng cả hai đứa cháu của lão Trần gia. Chuyện này không phải người bình thường có thể làm được, dù sao hai đứa cháu kia cũng là có nghề.
Nếu như con cháu thế gia không thể tránh né quah hệ hôn nhân gia tộc thì sao không tìm một đối tượng tốt hơn một chút?
Bên phía Diệp Khai, trải qua nhiều chuyện như vậy, lão Diệp gia cũng hi vọng hắn có thể lắng xuống, hảo hảo học tập, thuận tiện đem quan hệ thông gia định xuống.
Cho nên Diệp Khai lúc này mới có mặt ở Vân Hải cư.
Lúc Diệp Khai nhìn sang thì thấy Sở gia đại tiểu thư quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, mĩ mạo vô song, mặc dù nhìn bên ngoài thì Chung Ly Dư cũng có thể cùng Sở Tĩnh Huyên phân cao thấp, Ninh Sương cũng không kém chút nào nhưng theo khí chất thì hiển nhiên Sở Tĩnh Huyên càng tốt hơn.
Khí chất của Chung Ly Dư là nho nhã, tràn đầy nữ tính. Ai vừa thấy nàng sẽ liên tưởng ngay đến một nữ trí thức thời đại mới, dùng tri thức để thay đổi số mệnh.
Khí chất trên người Ninh Sương là hương vị thiếu nữ, nhã nhặn lịch sự, cảm giác như em gái trong nhà.
Về phần Sở Tĩnh Huyên Sở đại tiểu thư thì lúc vừa xuất hiện đã khiến Diệp Khai tựa hồ thấy được một vị công chúa chân chánh, không phải loại cách cách não tàn như thời Đại Thanh mà thực sự là một công chúa có tu dưỡng.
- Thấy được lão Sở gia dưỡng thành giáo dục rất có bản sắc.
Diệp Khai vừa nhìn Sở Tĩnh Huyên xuống lầu vừa tán thưởng:
- Bất quá bồi dưỡng ra một nhan sắc như vậy lại tiện nghi cho Diệp mỗ ta.
Mọi người đều nói bồi dưỡng ra một quý tộc đời thứ ba phải theo "Cư di khí, dưỡng di thể", ý nói công phu cỡ nào, hơn nữa nội tình phải tốt. Giờ trông Sở Tĩnh Huyên quả nhiên là thế.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, đời thứ hai của lão Sở gia không ít nhân vật nhưng trong đời thứ ba không có mấy ai, đều là nam nhân bình phàm, không thể nói nhân kiệt.
Diệp Khai nghĩ, chẳng phải là toàn bộ linh khí Sở gia đều tập trung vào Sở Tĩnh Huyên?
Diệp Khai dò xét Sở Tĩnh Huyên, Sở Tĩnh Huyên cũng nhìn hắn, chỉ là trùng kích mà Diệp Khai gây cho nàng không mạnh mẽ như bên Diệp Khai, nhưng tổng thể mà nói thì bên ngoài Diệp Khai cũng rất được.
Điều duy nhất làm Sở tĩnh Huyên cảm thấy phân vân là tuổi. Nói ra sẽ có người cười bảo nàng là trâu già gặm cỏ non nhưng kỳ thật nàng chỉ lớn hơn Diệp Khai một tuổi mà thôi.
- Nha đầu Tiểu Tĩnh, tới gặp cháu của chú Diệp một lần đi, Diệp Khai.
Đồng chí Sở Phong dường như tương đối hài lòng đối với Diệp Khai, cười vẫy vẫy Sở Tĩnh Huyên, ý bảo nàng tới ngồi ở bên cạnh của mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
- Chào Diệp Nhị thiếu.
Sở Tĩnh Huyên nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh đồng chí Sở Phong, sau đó ưu nhã chào Diệp Khai.
- Chào Sở đại tiểu thư.
Diệp Khai cũng khẽ gật đầu, biểu hiện như một thân sĩ.
Sau đó, tẻ ngắt rồi.
Đồng chí Sở Phong thấy tình huống này, liền nói với Sở Vân Tùng:
- Vân Tùng, con đỡ cha lên lầu, mấy ngày này cha vẽ mấy bức cũng được.
Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đứng lên, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới xem như tự do một chút.
- Ngồi đi, Diệp Nhị thiếu.
Sở Tĩnh Huyên lập tức khống chế nói quyền chủ động nói chuyện, không biết từ chỗ nào cầm ra hai cái đĩa, đưa cho Diệp Khai một cái:
- Vừa có hai trái đào mật, đang còn tươi.
- Cảm ơn.
Diệp Khai nhận lấy, đang định nói một hai câu thì thấy Sở Tĩnh Huyên đã cầm ống hút chọc vào trong quả đào mật, sau đó mím môi hút nhưng mắt lại nhìn mình.
Diệp Khai lập tức cảm giác năng lực khống chế tiết tấu của Sở Tĩnh Huyên là trời sinh, chỉ mượn một quả đào mật đã có thể ngăn hắn lên tiếng. Nhưng hắn nghĩ lại cái này cũng được, ít nhất lấy một cô gái thông minh làm vơ thì ít có khả năng sinh ra con cái ngu ngốc.
Hắn tưởng tượng như vậy, cười khẽ, cũng dứt khoát chọc ống hút vào trong quả đào mật thưởng thức chất lỏng ngọt ngào trong đó.
Quả đào mật rất đẹp, chất thịt nhiều nước, có vị ngọt ngào, hương khí nồng đậm, da mỏng dễ dàng bóc, vừa vào miệng liền tan ngay, để lại dư vị vô cùng. Đào mật có thể dùng ống hút để hút rất hiếm có, nghe nói chỉ có ở một vài nơi, sản lượng có hạn chỉ dùng cung cấp cho trung ương, cũng chỉ có một vài đại lão mới có thể nhấm nháp.
Đồng chí Sở Phong có địa vị cao trong đảng, dĩ nhiên hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Nhìn ra có thể thấy hơn phân nửa những thứ này đều vào trong bụng Sở đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên trong bụng, nếu không da thịt của nàng sẽ không trổ mã được như thế.
Diệp Khai vừa hút nước đào vừa nhìn sang Sở Tĩnh Huyên, tựa hồ có chút ý tứ đối chọi gay gắt. Chỉ có điều ánh mắt Sở Tĩnh Huyên trong trẻo mà sắc bén, nhưng đối chọi lâu cũng không chịu được.
Vì vậy Diệp Khai liền nhìn sang chỗ khác của Sở đại tiểu thư. Hắn thấy cô môi hồng răng trắng, cái cổ thon dài ưu mỹ, nâng cổ áo sơ mi lên, đôi vai thuôn, trước ngực mở hé, vòng eo thon. Nhìn xuống dưới thấy Sở đại tiểu thư mặc váy dài, chỉ có thấy đôi bắp chân thon dài, làn da trắng nõn, móng chân tô hồng lóng lánh.
Diệp Khai nhìn từ trên xuống dưới, quả thực là hưởng thụ cả vị giác lẫn thị giác, không khỏi tâm tình khoan khoái dễ chịu.
- Diệp Nhị thiếu, anh nhìn lung tung vậy không phải là người tốt, không tôn trọng chị hai sao?
Tuy Sở Tĩnh Huyên bình tĩnh nhưng bị Diệp Khai nhìn một vòng như vậy cũng thấy mất tự nhiên, không khỏi có chút xấu hổ nói.
- Lão bà của mình, nhìn thì có gì quan trọng sao?
Diệp Khai đáp.
- Ai là lão bà của anh, tôi đã đáp ứng gì sao?
Sở Tĩnh Huyên nghe Diệp Khai nói đến chuyện này liền phản kích:
- Giờ là thời đại nào rồi còn có kiểu quan hệ hôn nhân gia tộc. Bọn họ già nên hồ đồ rồi, anh cũng đi theo hồ đồ sao? Anh có biết bao nhiêu trai gái trẻ đều vì quan hệ thông gia gia tộc mà hủy hoại hạnh phúc cả đời sao?
- Sở đại tiểu thư nói cũng không hoàn toàn chính xác, trong quan hệ hôn nhân gia tộc cũng có hạnh phúc mỹ mãn đấy.
Diệp Khai phản bác.
- Hạnh phúc chỉ là số rất ít, đại đa số đều là bất hạnh, chúng ta không cần phải vì truy cầu khả năng chưa tới một phần vạn này mà mạo hiểm? Tỷ lệ giữa đầu tư và tiền lời rất chênh lệch.
Sở Tĩnh Huyên tựa hồ đang khích lệ Diệp Khai tự động buông bỏ chuyện quan hệ thông gia.
Diệp Khai khẽ mĩm cười nói:
- Tôi là người ưa thích khiêu chiến khó khăn. Hạnh phúc đã khó khăn như vậy thì sao chúng ta không chung tay xây đắp?
- Đứa nhỏ này sao không thông suốt vậy?
Sở Tĩnh Huyên một tay vuốt trán, hai mắt nhìn lên nói:
- Chẳng lẽ cần phải lại để cho bổn đại tiểu thư nói với cậu là hai người chúng ta không thích hợp sao? Đây sẽ là chuyện xấu hổ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà đấy.
- Phù hợp hay không nói suông là được sao?
Diệp Khai phản đối:
- Giống như là Sở đại tiểu thư lấy ra quả đào mật, nhìn ngoài mượt mà nhưng nếu cô không tự tay xé lớp vỏ, chính miệng đi nhấm nháp chất lỏng của nó thì làm sao có thể biết rõ ngọt nào thế nào? Chuyện hôn nhân cũng đồng dạng, nếu không tự mình thử một lần, làm sao biết đối phương không thích hợp? Đúng rồi, cám ơn nước đào của cô, thật sự rất ngọt.
- Anh...Nói linh tinh.
Sở Tĩnh Huyên nghe xong, lại không nghĩ rằng hắn ngụy biện ra nhiều như vậy, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, nhưng chuyện hôn nhân có thể tùy tiện đi thử thử một lần sao?
Nếu là hôn nhân cũng có thể thử thì người chịu thiệt tuyệt đối không phải là Diệp Khai, mà là Sở Tĩnh Huyên nàng.
- Sở đại tiểu thư, vừa thấy đã yêu cố nhiên là có, nhưng kết quả cuối cùng phải chăng có thể mỹ mãn, kỳ thật hơn phân nửa đều là trách nhiệm của đàn ông.
Diệp Khai bỗng nhiên mở miệng, chân thành nói với Sở Tĩnh Huyên:
- Là một người đàn ông, phải gánh nặng trách nhiệm hơn nhiều so với phụ nữ. Cô cảm thấy đàn ông xuất thân thế nào mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô?
Sở Tĩnh Huyên nghe xong, cũng không mở miệng phản bác, mà ra vẻ suy nghĩ sâu xa.