Quan Môn

Chương 177: Vấn đề khó khăn của Diệp Tử Bình không nhỏ

Hôm nay Diệp Tử Bình rốt cục đã cảm nhận được áp lực chân chính của một vị đại tướng biên cương.

Trước kia khi còn ở thủ đô, tuy trong Bộ tuyên truyền thường xuyên có lục đục với nhau, đả kích ngấm ngầm hay công khai, thế nhưng dù sao cũng không gặp phải áp lực công trạng, muốn có chiến tích khó khăn không nhỏ, nhưng chỉ cần vận tác thỏa đáng thì bên mặt chính trị vẫn luôn tương đối đơn giản một chút, giống như hắn được trợ giúp của con trai đi một chuyến qua Xô Viết, không chỉ không bị biên giới hóa, ngược lại còn thành tựu danh vọng hôm nay, cho nên mới đạt được cơ hội chủ chính thành phố Minh Châu.

Nhưng sau khi đi vào thành phố Minh Châu, ấn tượng đầu tiên của Diệp Tử Bình không khác với Diệp Khai bao nhiêu, tình huống nơi này không tốt như trong suy nghĩ của hắn, ở đằng sau phù hoa bề ngoài, là nguy cơ trùng trùng điệp điệp, nếu như xử lý không tốt thành phố Minh Châu sẽ biến thành một tòa thành cản trở thật lớn trên con đường chính trị của Diệp Tử Bình.

Ủy ban thành phố đưa ra báo cáo tài chính những năm nay chỉ lỗ lã không hề có chút lợi nhuận.

Mặc dù là thành phố đệ nhất trong cả nước, cho dù từng có dưng xưng trung tâm tài chính Đông Á trước kia, nhưng loại tình huống này để cho Diệp Tử Bình cảm thấy phi thường lo lắng, lúc trước hai vị tiền nhiệm của hắn vô luận là đồng chí Giang Thành hay là đồng chí Hồng Chính đều là người có tư thế oai hùng thần võ, năng lực làm cho người nhìn thấy mà thuyết phục, nhưng mặc dù là vậy tình huống thành phố Minh Châu vẫn luôn như thế, điều này thật sự không thể không làm cho người sợ hãi, muốn làm tốt công tác tại thành phố Minh Châu, thật sự là không chút dễ dàng.

Thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm, đang ngồi đối diện với Diệp Tử Bình, cùng hắn giải thích một ít sự việc trong công tác.

- Mấy năm trước tình huống tại Minh Châu càng không thể nhắc tới, lúc ấy đồng chí Giang Thành vội vàng nắm bắt công trình Thái Lam Tử, toàn bộ Minh Châu có hơn mười hai triệu nhân khẩu, lượng nhu cầu lớn như vậy có thể cung cấp thực vật cho toàn bộ thành thị mà không thiếu thốn là một chính sách thật quan trọng, nhưng đây đúng là công trình dân tâm hạng nhất, dân lấy ăn là đầu thôi.

Hà Thiên Lâm giới thiệu với Diệp Tử Bình:

- Năng lực kinh tế của đồng chí Hồng Chính thật sự là đáng tin, nhưng tài giỏi mà không có nguyên liệu cũng khó thể làm được gì, tuy đồng chí ấy muốn làm nhưng nguyên liệu lại không có, bởi vì có câu nói một đồng tiền làm khó anh hùng hán, nhắc tới cũng cảm thấy vô cùng thổn thức.

- Thời điểm đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính chủ chính Minh Châu, xác thực từng làm ra thật nhiều cố gắng.

Diệp Tử Bình nói.

- Xác thực như thế.

Thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm gật nhẹ đầu.

Đây cũng không phải hai người cố ý vỗ mông ngựa hai vị lãnh đạo mà tâng bốc họ, mà tình hình thực tế đúng là như vậy, không ai có thể phủ nhận.

Năm đó đồng chí Hồng Chính trong hội nghị chủ tịch từng nói, thành phố Minh Châu được xưng là Bất Dạ Thành, nhưng khi hắn ở trên không trung nhìn xuống, chỉ mới tới tám chín giờ tối thì toàn bộ thành thị đã đen kịt một mảnh, con đường Nam Kinh vốn thuộc khu buôn bán phồn hoa thậm chí cũng không còn mở chợ đêm, hắn quyết tâm phải làm cho đèn đường Nam Kinh sáng rực lên.

Lúc ấy thật nhiều cán bộ cũ trong Minh Châu đều cười hắn không biết nặng nhẹ, thuận miệng khoe khoang, coi chừng tương lai không thể thu xếp.

- Phương tiện công cộng cơ sở của Minh Châu suốt ba mươi năm không hề được thay đổi, nguyên khu vực đường Nam Kinh thuộc tô giới công cộng toàn bộ hệ thống phương tiện cơ sở đều được kéo dài sử dụng mãi cho tới nay, hệ thống cung cấp điện đã không còn không gian tăng lên, cả đường Nam Kinh ngoại trừ Hoa Liên thương hạ cải biến sau đó sử dụng điều hòa, không còn chút dư lực cung ứng cho toàn bộ điện lực điều hòa của những cao ốc thương nghiệp bách hóa khác. Mà cửa hàng bên đường cũng không còn lòng tin mở cửa chợ đêm, không có khách hàng, còn phải trả tiền mở cửa tiệm lại thuê nhân công, lại phí tổn đèn tủ quầy, số tiền này ai ra, cứ một sự kiện nhỏ nhặt như vậy dù là đồng chí Hồng Chính cũng phải hao tổn thật nhiều tâm sức để làm ra biến thành chuyện đại sự.

Hà Thiên Lâm có chút cảm khái nói:

- Đồng chí Hồng Chính thật không tin vấn đề khó khăn này, đơn giản chỉ cần thay đổi trạm phát điện cùng cam đoan điện lực cho đường Nam Kinh cùng khuyên nhủ các thương gia trên đường, nói trước tiên cứ bật đèn buôn bán, chiếu sáng tủ kính, cho dù không mở cửa hàng cũng được, thị trường luôn cần phải được bồi dưỡng, cuối cùng đèn trên đường Nam Kinh tốt xấu cũng được sáng lên…

- Chuyện này tôi cũng đã được nghe nói…

Diệp Tử Bình tỏ vẻ:

- Lúc ấy tôi đang nhậm chức trong Bộ tuyên truyền, có không ít người đã chỉ trích việc này, nói là không duyên cớ phí rất nhiều điện, nhưng bọn họ thật sự không thể ngờ muốn trở thành một tòa đại đô thị quốc tế hóa trên ý nghĩa chính thức, nếu tối như bưng thì làm thế nào phát triển? Cách làm của đồng chí Hồng Chính lại từ căn bản thay đổi quan niệm của mọi người, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là có dự kiến trước, hiện tại cuộc sống về đêm của thành phố Minh Châu đã được phong phú nhiều hơn.

Theo lúc đồng chí Hồng Chính làm đèn đường Nam Kinh sáng lên, đến hiện tại toàn bộ những công trình đèn điện của khu thương nghiệp Minh Châu, chợ đêm của khu thương nghiệp dần dần biến thành phồn hoa, từ lúc chỉ có sáng đèn trong ngày lễ tới lúc mỗi ngày đều có đèn sáng, sau lưng đều có chính phủ đứng ra trợ cấp.

Ánh đèn sáng lên rực rỡ phải có tài chính đứng sau lưng chống đỡ, phương tiện phần cứng đạt được cải thiện bản thân, tất nhiên ẩn hàm phục vụ được thăng cấp, điểm này là điều đương nhiên mà thôi.

Nếu như nói lúc trước không có công trình đèn sáng, hôm nay thành phố Minh Châu muốn phát triển phục vụ nghiệp tuyệt đối không được nhanh chóng như hiện tại.

Diệp Tử Bình cùng Hà Thiên Lâm hàn huyên thật lâu, người này là thân tín của đồng chí Hồng Chính, năng lực xem như không tệ.

Trước khi Diệp Tử Bình đến Minh Châu, cùng đồng chí Hồng Chính giao lưu lẫn nhau, đồng chí Hồng Chính cũng cố ý nhắc tới Hà Thiên Lâm, đối với năng lực làm việc của hắn luôn biểu thị khẳng định.

Đương nhiên, đồng chí Hồng Chính với tư cách là người lãnh đạo tiền nhiệm của Minh Châu, hướng Diệp Tử Bình long trọng đề cử là một phương diện, Hà Thiên Lâm có khả năng đạt được tán thành của Diệp Tử Bình hay không, còn là một sự việc khác.

Bản thân Hà Thiên Lâm cũng biết rõ là chuyện gì xảy ra, đương nhiên muốn ở trước mặt Diệp Tử Bình tận lực biểu hiện tác dụng của mình.

- Lúc đồng chí Hồng Chính còn tại nhiệm, thành phố Minh Châu vẫn ăn cơm tài chính, bởi vậy đều tận sức mượn ngoại lực mà phát triển, muốn làm bất luận sự kiện gì, trước tiên đều cảm thấy sầu muộn trong vấn đề tìm tài chính. Đồng chí không ngại trong việc đi bàn chuyện, không ngại trong việc kinh thương, hơn nữa càng có ý nghĩ buôn bán, cảnh giới rất cao. Lúc trước nhà máy ô tô Đại Chúng khai mở đại hội động viên kiến thiết, vốn tuyên thệ trung quy trung củ nhưng lại để đồng chí Hồng Chính kéo trở về đây.

- Chuyện này tôi cũng có nghe qua, chỉ là không biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, không ngại nói thử nghe một chút.

Diệp Tử Bình thật sự cảm thấy rất hứng thú đối với tiền nhiệm của mình.

Khỏi cần phải nói, tuy hiện tại đồng chí Hồng Chính cùng hắn đều là ủy viên Cục chính trị trung ương, nhưng còn được cao tầng nhất trí xem trọng, cho là hắn sẽ trở thành nhân tuyển tiếp nhận vị trí của Vân tổng lý, mà căn cứ theo chế độ ủy viên thường ủy Cục trung ương sẽ có chín người, không lâu sau, chức phó tổng lý thường vụ của hắn nhất định sẽ nhập thường, lúc đó địa vị của hắn sẽ nằm trên Diệp Tử Bình, trở thành người lãnh đạo quốc gia chân chính, mà không phải như bây giờ, chỉ là vị trí phó quốc cấp.

Từ ánh sáng trên người kẻ khác mà học hỏi kinh nghiệm về cho mình, cũng là một ưu điểm lớn của Diệp Tử Bình.

- Ha ha, chuyện này tôi nhớ được khá rõ ràng.

Hà Thiên Lâm bật cười:

- Lúc ấy đồng chí Hồng Chính đã nói với các công nhân, các anh phải tranh thủ thời gian xây dựng nhanh hơn, nhà xưởng sớm hoàn thành một ngày, ô tô có thể nhanh chóng được sản xuất một ngày, như vậy các anh sẽ sớm kiếm tiền được một ngày. Quốc gia chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phát triển mạnh, số tiền như vậy sẽ ngày càng khó kiếm được, chỉ có vài năm tốt lành như bây giờ, các anh nhất định phải tranh thủ thời gian mà phát tài đi, cố gắng lên ah.

- Đồng chí Hồng Chính nói chuyện quả nhiên khôi hài…

Diệp Tử Bình nghe xong cũng bật cười một tiếng.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đồng chí trong Đảng đem đồng chí Hồng Chính xưng là người lãnh đạo dám nói thật nói thẳng, xác thực là rất có đạo lý.

- Đồng chí Hồng Chính nói chuyện khôi hài, nhưng thủ đoạn lại phi thường quyết đoán cứng rắn.

Hà Thiên Lâm lại nói:

- Lúc trước ngành cho thuê lái xe được liệt là một trong những ngành sản xuất kiếm lợi nhiều nhất trong mười ngành, lái xe lấn át khách, toàn bộ ngành thuê xe hỗn loạn, không ai có biện pháp làm gì ai, một cây định hải thần châm của đồng chí ấy vừa ra tay lập tức liền sóng yên gió lặng, chỉ cần hiện giờ nhìn lại, thật sự làm người thán phục.

Diệp Tử Bình gật gật đầu, chuyện này hắn cũng chú ý qua.

Về thủ đoạn sửa trị ngành thuê xe taxi, phương pháp xử lý của đồng chí Hồng Chính là nặng tay trấn nhiếp cục diện hỗn loạn, loại cách làm này cũng phù hợp với mạch suy nghĩ trước nay của hắn, hôm nay trung ương điều đồng chí Hồng Chính vào thủ đô, cũng hi vọng nhờ thủ đoạn lôi đình của hắn đến thúc đẩy việc cải cách xí nghiệp nhà nước đã đình trệ nhiều năm không chút hiệu quả.

- Muốn phát triển thành phố Minh Châu, gánh nặng đường xa ah…

Diệp Tử Bình bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, thở dài nói:

- Một tòa thành thị phần cứng có tiên tiến hay không, không thể chỉ xem lúc bình thường, phải đợi một trận mưa to đi qua, mới là thời điểm nó bị lộ nguyên hình.

Thành phố Minh Châu xác thực có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, tựa như Ủy ban thành phố Minh Châu, bình thường thì thấy không được gì, nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một trận mưa to, như vậy vấn đề gì cũng sẽ bị bại lộ không thể bỏ sót.

Hà Thiên Lâm nghe xong những lời này của Diệp Tử Bình, cẩn thận suy nghĩ một phen, lập tức cảm thấy rất có đạo lý.

Theo trong lời nói của Diệp Tử Bình, Hà Thiên Lâm đã hiểu, hắn có ý định lập tức đem việc kiến thiết thành thị đăng lên nhật báo, nếu như không có được hoàn cảnh thành thị tốt đẹp, còn nói gì tới kiến thiết thành thị?

Xuất phát như vậy đương nhiên là tốt, nhưng trong lòng Hà Thiên Lâm tràn đầy nghi kỵ, phải biết rằng cho tới bây giờ quá trình sinh máu tạo máu cho việc kiến thiết thành phố Minh Châu còn chưa được hình thành, muốn làm sự tình gì đều phải ngửa tay hỏi tiền người khác, đau khổ chèo chống, hạng mục kiến thiết thành thị lớn như vậy, đào tiền từ đâu ra đây?

Mặc dù nói Diệp Tử Bình là công tử của Diệp lão gia tử, bản thân là ủy viên Cục chính trị trung ương trẻ tuổi nhất, là người lãnh đạo trẻ tuổi nhất của Đảng cùng quốc gia, sau lưng có thế lực của Diệp gia chèo chống, thế nhưng cho dù có tài giỏi mà không có tài chính thì cũng không làm được gì, ngươi không có tiền lại có biện pháp nào đây?

Tuy Diệp gia là chính trị thế gia, trong quân đội có lực ảnh hưởng thật trọng yếu, thế nhưng tuyệt đối không phải là kinh tế thế gia, càng không nói tới có tiền tài phú khả địch quốc, mà muốn thúc đẩy kiến thiết thành thị Minh Châu, cần có tài chính, là một con số ở trên trời.

Một vị bí thư thành ủy trẻ tuổi, có năng lực để hoàn thành sự việc mà những vị tiền nhiệm còn không khả năng hoàn thành được sao?

Hà Thiên Lâm đối với việc này không dám lạc quan, thậm chí cảm thấy được việc này căn bản không cách nào hoàn thành, ít nhất là trong vòng mười năm không thể nào.

Thành phố Minh Châu muốn phát triển, trừ phi đem toàn bộ tài chính thuế vụ cần nộp lên trung ương giữ lại, hơn nữa có được chính sách đặc thù nâng đỡ, tập trung lực lượng cả nước mà dốc sức chế tạo, mới có khả năng thực hiện được mục tiêu này. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Đây thật sự là một nan đề, nhưng tuyệt đối không phải là một mệnh đề khó giải.

Diệp Tử Bình đi vài vòng, phất phất tay nói với Hà Thiên Lâm:

- Nếu như trung ương đã giao thành phố Minh Châu vào trong tay của tôi, tôi không thể không làm việc gì chỉ ngồi không ăn bám, thành phố Minh Châu muốn phát triển, không thể đợi, không thể dựa, hết thảy đều phải dựa vào chính chúng ta động thủ giải quyết.

Hà Thiên Lâm nghe xong, trong nội tâm lập tức nguội lạnh hơn phân nửa, toàn bộ đều nhờ vào chính mình, loại nhiệm vụ này nếu còn có thể hoàn thành còn phải đợi được cho tới mãi hôm nay hay sao?

Thoạt nhìn vị Diệp bí thư trẻ tuổi này, hoàn toàn còn chưa ý thức được độ khó của công việc này đến tột cùng là lớn đến bao nhiêu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất