Ba người Diệp Khai kinh hồn chưa định, chỉ thấy xe Hummer đã đánh lên một gốc đại thụ ven đường.
Đại thụ thô to hơn một thước lại bị xe Hummer nặng tới mấy tấn đụng vào gãy ngang, thanh âm răng rắc vang lên, ầm ầm ngã xuống đất.
Xe Hummer rơi xuống đất, cũng không bị bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ là khóe môi Diệp Khai chảy ra một dòng máu tươi.
- Nhị thiếu gia, cậu bị thương?
Lê Nhị chuyển tay lái, đem xe Hummer tiến tới mảnh đất trống bên cạnh, từ kính chiếu hậu nhìn thấy được tình hình của Diệp Khai, không khỏi thất kinh hỏi.
- Không có chuyện gì, chỉ là cắn bị thương đầu lưỡi!
Diệp Khai có chút hàm hồ không rõ đáp.
Vừa rồi khi xe Hummer bay lên không, Diệp Khai vì bất ngờ nên há to miệng, khi xe rơi xuống liền bị cắn trúng đầu lưỡi, tuy nhìn qua có chút dọa người nhưng thực tế không có gì đáng lo ngại.
Đây cũng nhờ xe Hummer đủ rắn chắc, nếu đổi lại là xe bình thường, trực tiếp tông vào trên đại thụ, chỉ sợ đã bị rời ra từng mảnh.
Chỉ là chiếc xe này tăng thêm sức nặng của xe tải nên vừa xoay tay lái lại đổ trở về.
Ba người Diệp Khai thậm chí còn thấy được bên trong xe tải phía sau tràn đầy cát đá, chừng năm sáu mươi tấn.
Xe tải không ngừng đổ trở về, ngay khi ba người Diệp Khai định lái xe quay trở lại trên đường, phần sau xe tải đột nhiên thoát ly thân xe, mang theo cát đá chất đầy hướng bọn họ đụng tới.
- Con mẹ nó đó là xe gì vậy?
Lê Nhị xoay đầu, dồn sức đánh tay lái đạp mạnh ga.
Chỉ là xe Hummer tựa hồ bị thứ gì giữ chặt, không ngừng xoay nhanh nhưng không cách nào ổn định lại.
Mắt thấy cả một xe móc chở đầy cát đá lăn lộn lao tới, cát đá trút xuống chẳng khác gì đất đá trôi, hướng chỗ bọn họ ập tới!
- Ô ô…
Động cơ xe Hummer gầm thét, ngay khi cát đá ập tới đón lấy lực trùng kích cường đại cuối cùng thoát khỏi tại chỗ, xông lên phía trước phóng ra ngoài.
Ba người chỉ cảm thấy thân thể kịch chấn, giữa ngực trầm xuống, suýt chút nữa cùng phun máu, thật sự là khó chịu tới cực điểm.
Diệp Khai cảm thấy trong họng như có chút ngọt, biết rõ đây là biểu hiện nội tạng bị thương, chỉ là không biết tình huống không biết nghiêm trọng bao nhiêu.
Phùng Thiên Dịch ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế một tay cầm lấy móc kéo trên mui xe, tay kia từ sau chỗ ngồi kéo ra một cây súng, cũng không thấy hắn hành động, hộp đạn đã trang bị xong xuôi.
Cửa kính xe cạnh người hắn hạ xuống, Lê Nhị cũng am hiểu sâu phương thức phối hợp, xe chuyển một vòng, liền xông lên đường cái, trực tiếp vọt qua hơi nghiêng bên cạnh xe tải.
- Đột đột đột…
Phùng Thiên Dịch một tay giơ lên cây súng, liên tiếp bắn thẳng vào trong phòng điều khiển.
Cửa xe tải vẫn tương đối rắn chắc, cho dù bị Phùng Thiên Dịch bắn trúng nhưng cũng không thể xuyên thấu, có thể thấy được uy lực của đạn súng đột kích mini còn hơi kém một chút.
Đối phương không cam lòng yếu thế, một thứ đồ vật đen kịt liền từ trong phòng điều khiển ném đi ra.
- Lựu đạn của Liên Xô!
Ánh mắt Lê Nhị sắc bén, lập tức nhìn thấy vật kia.
Hắn vội vàng thắng gấp lại, sau đó hô:
- Cúi đầu!
Diệp Khai cùng Phùng Thiên Dịch không cần hắn nhiều lời, lập tức nằm xuống dưới.
- Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, lựu đạn nổ tung, khí sóng cực lớn trùng kích tới, mặc dù không làm rung chuyển thân xe Hummer nhưng lại đem kính thủy t*ng trùng kích rạn nứt.
- Xe Mỹ đúng là cực phẩm!
Lê Nhị thấy thế không nhịn được bội phục một câu.
May mắn hôm nay bọn họ lái Hummer, nếu là xe bình thường căn bản không thể chịu nổi giày vò như vậy, không chừng đã sớm bị người đánh tan.
- Lão Phùng, cho bọn hắn thêm chút hung ác!
Lê Nhị cũng đã tức điên.
Nhóm người này không rõ lai lịch, vừa ra liền là sát thủ, rất rõ ràng là không muốn cho bọn họ cơ hội sống sót, lúc này Lê Nhị cũng không còn quản được nhiều, lập tức phân phó Phùng Thiên Dịch.
- Được!
Phùng Thiên Dịch nghe xong tinh thần chấn động, xoay người ra đằng sau, từ dưới ghế ngồi rút ra một chiếc hòm, mở ra lập tức đem linh kiện lắp ráp, cuối cùng đem súng ống dựng đứng lên, đó rõ ràng là một cây súng phóng lựu!
- Bà mẹ nó, mấy anh đem xe của tôi biến thành kho vũ khí di động rồi hả?
Diệp Khai nhìn thấy cũng bị cả kinh.
Mặc dù nói lần trước sau khi bị Trần gia ám sát, chú Lê đã đề cao cấp bậc bảo vệ an toàn cho Diệp Khai, thế nhưng Diệp Khai cũng chưa từng nghĩ tới hộ vệ của mình lại mang theo hỏa lực cường đại như vậy, ngay cả súng phóng lựu cũng đem ra luôn!
Phùng Thiên Dịch bóp lấy cò súng, súng phóng lựu bắn ra ngoài nhắm thẳng bộ vị bình xăng của xe tải nặng.
Nổ tung cực lớn dẫn tới bình xăng bạo tạc, mấy trăm cân nhiên liệu nổ ầm vang, dâng lên một đám mây mù cao hơn mười thước.
Đầu xe tải nặng lập tức bị xé rách, giống như đồ chơi của trẻ con, bị trùng kích vỡ tung tan nát.
Một bánh xe tải từ trên trời giáng xuống, nện thẳng lên nắp xe Hummer phía trước, làm nắp xe lõm xuống.
- Tôi dám khẳng định, xe này dùng tuyệt đối là thép tấm!
Phùng Thiên Dịch thấy thế líu lưỡi nói.
- Tôi cũng dám khẳng định!
Lê Nhị ồm ồm nói.
Nếu như dùng là sắt lá, xe này đã sớm banh nát rã rời, xe Hummer trải qua khảo nghiệm của chiến tranh vùng Vịnh, quả nhiên xứng đáng được xưng tụng là lô cốt nhẹ di động.
Trên thực tế xe mà Diệp Khai đang dùng vốn được nhà máy chuyên môn sản xuất, là phiên bản tốt nhất được sản xuất đặc thù dành riêng cho hoàng thất Ả Rập thể nghiệm, không chỉ chống đạn, các phương diện tính chất đều là tốt nhất, sử dụng thép tấm chống đạn còn dày gấp đôi bình thường, xe như vậy cho dù bị đạn hỏa tiễn bắn trúng cũng chưa hẳn sẽ bị nổ tung.
Tiếng bạo tạc nổ tung cùng lửa lớn che giấu hết thảy, nhất là trong xe không ngừng phát sinh thanh âm tiếng nổ ầm vang, đoán chừng là do lựu đạn đám người kia mang theo bị dẫn nổ.
- Đoán chừng là không tra xét được đầu mối gì rồi, chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh rồi nói sau!
Lê Nhị nhìn thoáng qua xe tải nặng đang bốc cháy hừng hực, trực tiếp đưa ra kết luận.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nhưng trong nội tâm cảm thấy nghi kỵ, rốt cục là người nào nhắm vào hắn động thủ đây?
Vô luận là Trần gia, Phùng gia, hay là chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương đều là oan gia đối đầu của hắn, trong đó Trần gia cùng hắn thù sâu như biển, hai đứa cháu đều bị Diệp Khai biến thành thái giám, nếu như có cơ hội bọn hắn nhất định hi vọng Diệp Khai chết càng thảm càng tốt.
Nhưng theo tình huống hôm nay mà xem, lại không giống như là đám người kia ra tay, nhất là xe an ninh hư hư thật thật xuất hiện, càng làm Diệp Khai có chút không hiểu được, cuối cùng lại là chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Khai nghĩ nghĩ, vẫn lập tức gọi điện thoại cho nhị lão gia tử, nói rõ sự tình xảy ra nơi đây.
- Có loại chuyện này? Tình huống của cháu như thế nào rồi?
Nhị lão gia tử nghe xong lập tức liền khẩn trương.
- Xem như không tệ, nhưng hai chiếc Ford màu đen kia không biết đi nơi nào, trong lòng cháu luôn cảm thấy lo lắng.
Diệp Khai có trực giác hai chiếc xe nhìn qua thuộc an ninh tỉnh Giang Trung có một ít uy hiếp.
- Được rồi, ông đã biết, nhớ rõ tùy thời bảo trì liên lạc, ông cho bác cả cháu phái hai chiếc phi cơ trực thăng đến xem là chuyện gì.
Nhị lão gia tử quyết đoán nói.
Bác cả của Diệp Khai là Diệp Tử Kiện, là tư lệnh quân khu Đông Nam, vừa lúc trông coi là địa phương này, quân đội Giang Trung cũng do hắn quản hạt, do hắn ra mặt phái đi lực lượng không trung chỉ là chuyện trong mười phút là có thể chạy tới, dù sao cần chuẩn bị phi cơ trực thăng chiến đấu cũng cần có thời gian, cự ly với nơi này cũng không tính là quá xa.
- Mười phút!
Diệp Khai nói với Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch.
Ba người đều cảm thấy thời gian như vậy không thành vấn đề, với trang bị hỏa lực của bọn họ cộng thêm năng lực chống đạn cường hãn của Hummer chỉ cần đối phương không đem theo vũ khí hạng nặng tấn công bắn loạn bọn họ, như vậy bọn họ vẫn còn có thẻ ứng phó thêm một lúc.
Chỉ là ba người đối với vấn đề này thật sự là quá mức lạc quan rồi.
Xe Hummer lái ra chưa được năm trăm thước, liền phát hiện con đường phía trước đã bị ba chiếc Ford màu đen ngăn chặn.
- Mẹ kiếp!
Nhìn rõ ràng tình hình phía trước, ngay cả Lê Nhị tính tình vốn trầm ổn cũng không nhịn được mắng to.
Đối phương chẳng những ngăn cản đường đi của bọn họ, còn chuẩn bị dùng cả đạn pháo.
Không sai, chính là hỏa pháo!
Ba chiếc xe bước xuống sáu người, ba cây pháo cối xếp thành một hàng, một người thao tác một người lắp đạn.
Chỉ nghe một tiếng nổ, đạn pháo bay lên bầu trời, dùng một loại âm thanh chói tai vẽ ra một đường vòng cung, sau đó hướng vị trí ba người Diệp Khai rơi xuống.
- Loại u thức bách kích mm đâu…
Sắc mặt Phùng Thiên Dịch thật khó xem.
- Anh hiểu được thật nhiều!
Diệp Khai nói ra.
Lê Nhị không lên tiếng, ngay cả đầu xe cũng không kịp xoay chuyển, đã nhấn ga lùi nhanh xe ra sau, liều mạng lui lại như điên.
Tuy Diệp Khai không hiểu rõ uy lực của pháo cối, nhưng thứ này tốt xấu cũng được xưng là "Pháo"!
Sắc mặt của hắn cũng có chút trắng bệch, đối phương ngay cả loại đồ vật này cũng có thể lấy đi ra, chẳng lẽ là người của quân đội hay sao?
Mặc dù nói thế lực của Diệp gia trong quân phi thường cường đại, chiếm cứ ba thành lực lượng, thế nhưng bảy thành thế lực rải rác trong quân đặt ở bất kỳ địa phương nào đều không thể khinh thường!
Tuy Lê Nhị không phải xuất thân từ quân nhân thuần túy, nhưng hắn cũng từng trải qua rèn luyện lịch lãm tương tự, tự nhiên có thể nhìn ra được uy hiếp lớn nhất của đối phương là ở địa phương nào, xe Hummer theo hắn thao khống dùng một loại lộ tuyến ngoằn nghèo cực nhanh lui về phía sau. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Ba viên đạn pháo cách nhau chừng hai giây thình thịch oành oành rơi xuống, khí sóng cực lớn đem xe Hummer chấn động lảo đảo, nếu không phải Lê Nhị có kỹ thuật mạnh mẽ, dự đoán được điểm rơi của đạn pháo, đoán chừng hôm nay ba người hoàn toàn nằm lại tại nơi đây rồi.
Dù là như thế, điểm rơi của ba viên đạn pháo cũng gần kề xe Hummer chừng năm thước, mảnh đạn mặc dù không xuyên qua bọc thép phòng ngự của Hummer, nhưng lại đem cửa sổ hoàn toàn đánh nát, miểng thủy tinh lẫn mảnh đạn nhỏ vọt vào trong xe, làm bên trong một mảnh bừa bộn, khiến trên thân ba người cũng bị trầy da.
Lê Nhị tránh được một vòng pháo kích của đối phương, cuối cùng đã có cơ hội quay lại đầu xe, hướng phía sau lái ngược trở về.
- Kháo! Hôm nay ra cửa thật không xem lịch, rõ ràng gặp phải pháo binh chân chính rồi!
Phùng Thiên Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua ba tay pháo thủ đang điều chỉnh tầm bắn, trong lòng còn sợ hãi nói.