Khó trách Diệp Khai sẽ tức giận, bởi vì khi bọn họ bắt lấy hai tên sát thủ kia, vết thương trên người bọn hắn không đến nỗi sẽ chết.
Lúc ấy hai chiếc xe con tuy bị phi cơ trực thăng võ trang tấn công, từ không trung cày đạn một lần, nhưng xe con không bị bạo tạc nổ tung, hai gã sống sót cũng không bị trọng thương ở chỗ hiểm.
Ít nhất sau khi hai người kia bị đưa vào trong bệnh viện quân khu tỉnh Giang Trung sinh mạng vẫn còn ổn định, không thấy xuất hiện tình huống bệnh tình nguy kịch, theo đạo lý thương thế như vậy cho dù là ở bệnh viện địa phương cũng có thể ổn định, làm sao ở loại bệnh viện quân y có điều kiện cao cấp như thế này còn có thể chết được đây?
Không hề nghi ngờ, bên trong nhất định là có vấn đề, nếu không chú Lê sẽ không đích thân từ thủ đô chạy tới.
Là tổng phụ trách hệ thống quân tình, thân phận địa vị của chú Lê cực kỳ trọng yếu, hắn dùng quân hàm trung tướng thống lĩnh sự vụ quân tình, sức nặng bản thân còn trọng yếu hơn những vị trung tướng bình thường khác rất nhiều.
Chức vụ tổng cục trưởng tổng cục tình báo quân đội vượt trên những cục môn khác, cho dù đi tới bất kỳ đại quân khu nào, trực tiếp đối mặt với các vị thượng tướng, cũng sẽ không cảm thấy có chút áp lực.
Nghiêm khắc mà nói tiếp, bên Tổng cục tình báo có một cục phận quyền lực trực tiếp lệ thuộc vào Quân ủy, không cần phụ trách với bất kỳ ai.
Chú Lê đi tới quân khu tỉnh Giang Trung, nói rõ là muốn điều tra tinh tường sự kiện ở đây, cũng là nói rõ không tín nhiệm quân khu tỉnh Giang Trung.
Đoán chừng các vị lãnh đạo quân khu tỉnh Giang Trung cũng cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
Dù sao cái chết của hai tên sát thủ kia thật sự quá mức kỳ quặc.
- Chuyện này phải điều tra thật rõ ràng.
Diệp Khai ngừng một chút lại nói ra:
- Lúc ấy khi hai người kia nhập viện, thiếu tướng Vệ Chiêu Thành cũng đã hạ lệnh nghiêm ngặt bảo hộ, người có thể tiếp xúc được bọn hắn chỉ là có hạn, chỉ là nhân viên y tế cùng cảnh vệ mà thôi, làm sao lại không có bất kỳ manh mối nào chứ? nguồn TruyenFull.com
Chú Lê lắc đầu nói:
- Vấn đề không phải ở đó, hai gã sát thủ bị hạ độc chết, người hạ độc cũng đã tìm được, là một hộ sĩ, chỉ là nàng cũng đã chết, chết vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
- Thế lực của kẻ địch rất cường đại…
Diệp Khai nghe xong lời này cảm thấy chợt tỉnh táo lại.
- Yên tâm, sẽ điều tra ra thôi.
Chú Lê nói ra.
Diệp Khai gật gật đầu, nhưng trong lòng lại không dám ôm hi vọng quá lớn.
Rất rõ ràng hành động lần này của đối phương đồng thời đều nhắm vào hai vị thường ủy Cục chính trị trung ương, hai vị ủy viên Cục chính trị trung ương, mục đích chính là muốn triệt để tiêu diệt người nối nghiệp ưu tú nhất của gia tộc bọn họ, chuyện như vậy nếu nói là do thù riêng, hiển nhiên là không thể nào.
Hơn nữa theo cách ra tay bạo lực khủng bố của bọn hắn, vận dụng chẳng những là nhân mã xuất thân từ hệ thống quân đội, còn có vũ khí trang bị quân sự trong thời hạn sử dụng, thậm chí kể cả sát thủ chuyên nghiệp, thủ pháp như vậy càng sẽ làm cho người liên tưởng tới thực lực của đối phương phi thường cường đại.
Sự kiện lần này rất có thể là mang theo mục đích chính trị, là một kế hoạch tuyệt mật.
Đáng tiếc chính là hai gã sát thủ sống sót mà bọn họ bắt được cũng đã bị người diệt khẩu.
Nhưng chuyện như vậy càng nói rõ thêm một vấn đề, đó là đối phương ở bên trong quân đội cũng có lực ảnh hưởng phi thường lớn, nếu không thì không cách nào đạt thành mục tiêu như thế.
- Chuyện lần này chỉ sợ là không tra xét ra được chân tướng gì rồi.
Diệp Khai suy nghĩ một hồi bỗng nhiên nói ra.
- Cháu phải tin tưởng năng lực Tổng cục tình báo của chúng ta.
Chú Lê lại nói.
Diệp Khai gật gật đầu, đối với năng lực xử lý sự tình của Tổng cục tình báo hắn vẫn tương đối tín nhiệm.
Trên thực tế trong Tổng cục tình báo quân đội hiện tại, có hai cục, được gọi là cục hai và cục ba.
Cục hai và cục ba cùng tổng cục đều là hệ thống tình báo của quân đội. Cục hai chủ yếu phụ trách sưu tập tình báo quân sự, một là hướng ra ngoại quốc điều động dùng các loại thân phận yểm hộ đặc vụ sưu tập tình báo quân sự, hai là từ những ấn phẩm công khai của ngoại quốc phân tích tình báo quân sự, ba là hướng đại sứ quán nước ngoài phái ra đặc vụ.
Cục hai vì muốn cung cấp chiến lược tình báo quân sự mà làm tùy viên sưu tập hoạt động quân sự, thuộc về bên cục tùy viên. Bên phòng tùy viên còn gọi là phòng ba, có hơn bốn trăm nhân viên, theo như vị trí địa lý cùng địa khu sở tại phân biệt tính trọng yếu của hoạt động sưu tập mà được chia thành mấy tiểu tổ.
Trong đó trọng yếu nhất cũng có một tiểu tổ, lấy Thổ Nhĩ Kỳ làm cơ địa.
Một tiểu tổ khác thiết lập tại Châu Phi, nhưng trung tâm hoạt động của những tiểu tổ kia đều rất thần bí, khó có thể nắm bắt, đoán chừng chỉ có tổng phụ trách như chú Lê mới có thể tinh tường.
Tùy viên quân sự chủ yếu là sưu tập những kỹ thuật vũ khí quan hệ tới nước ngoài, quy mô chiến tranh, học thuyết quân sự, tình báo về phương diện kinh tế cùng chính sách. Rất nhiều loại tin tức này đều có thể theo con đường công khai mà đạt được, nhưng những kỹ thuật mẫn cảm còn phải áp dụng phương thức bí mật mới có thể lấy tới.
Tùy viên quân sự gánh vác trách nhiệm sưu tập tình báo bí mật, cho nên cũng ứng với hạng mục huấn luyện nội cục về kỹ năng phương diện này, hạng mục huấn luyện kể cả kỹ xảo gián điệp tình báo cùng năng lực ngôn ngữ.
Kỳ thật hiện tại học viện ngoại giao Ninh Châu tại thành phố Ninh Châu là trường học chuyên nghiệp của cục hai dùng để huấn luyện kỹ xảo gián điệp tình báo cùng năng lực ngoại ngữ.
Ngoài ra cục hai còn có ba phòng phân tích tình báo, phân biệt phụ trách đối với mục tiêu địa vực đặc biệt tiến hành phân tích tình báo tầng sâu hơn, phòng bốn tập trung phân tích chính sách giải thể Xô Viết cùng quân sự chính trị Đông Âu, phòng sáu thì đem trọng điểm công tác đặt ở những quốc gia Châu Á bên cạnh. Phòng năm thì phân tích về nước Mỹ hoặc là quốc gia phương Tây. Phòng bảy là phòng khoa học kỹ thuật mới thành lập, chủ yếu là nghiên cứu, xếp đặt thiết kế cùng khai mở kỹ thuật mới.
Nhân viên tại các đại sứ quán của nước cộng hòa trú đóng tại các quốc gia đều do cục hai phái nhân viên, mà không phải bên Cục ngoại giao hoặc Bộ quốc phòng điều động, đặc vụ là quân chức, cấp bậc cao nhất là vũ quan trú tại nước Mỹ, chính quân cấp, quân hàm là thiếu tướng. Các vũ quan phái các quốc gia khác có chút người là chính quân cấp, có chút là phó quân cấp, nhưng đại đa số vũ quan trú đóng tại các quốc gia đều là chính sư cấp, cũng là đại tá.
Nhiệm vụ chủ yếu của cục ba là tiến hành trinh thám, thông qua việc thiết lập hệ thống nghe lén tại tất cả biên cảnh cùng vùng duyên hải tiến hành công tác sưu tập điện báo quân tình.
Hiện tại chú Lê chẳng những khống chế lấy cục hai, đồng thời cũng khống chế cục ba, nếu bàn về năng lực tình báo so với lúc Cục an ninh quốc gia mới thành lập chưa tới mười năm cường đại hơn rất nhiều.
Hơn nữa Tổng cục tình báo của chú Lê ở tất cả các đại quân khu đều có ngành tình báo, biên chế chính quân cấp, cũng có lực ảnh hưởng nhất định.
Phải biết rằng từ thời kỳ hồng quân, hình thức ban đầu của của Tổng cục tình báo tổng tham cũng đã tạo thành, nhiều năm truyền thống tốt đẹp đều kéo dài cho tới nay, đương nhiên Cục an ninh quốc gia đời sau không đủ khả năng sánh được.
Thực lực mạnh mẽ như vậy, Diệp Khai làm sao sẽ không tin?
Vốn trong nội tâm Diệp Khai cũng có ý nghĩ của mình, cục môn quyền lực của quốc gia có chút thời điểm thật ra không đáng tin cậy.
Bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích của quốc gia, lợi ích cá nhân luôn bị đặt ở phía sau, thậm chí nếu cần thiết, hi sinh lợi ích cá nhân cũng không cách nào tránh khỏi.
Cũng tỷ như sự kiện ám sát lần này, trong nội tâm Diệp Khai thật có chút nghi hoặc, cho rằng quyền lợi được hiểu nguyên nhân của mình hẳn là thuộc về khả năng cục phận phải bị hi sinh lợi ích.
- Đừng có suy nghĩ lung tung, chú Lê sẽ không ngồi yên nhìn cháu bị người khi dễ.
Chú Lê tựa hồ xem thấu ý nghĩ trong lòng Diệp Khai, chậm rãi nói với hắn.
Lời này vừa nói ra, Diệp Khai chỉ sờ sờ cằm, ngược lại không biết nên đáp như thế nào.
Cùng những lão hồ ly giao tiếp, xác thực là rất phí tế bào não, nếu ngươi biểu hiện quá yếu trí, sẽ bị bọn hắn xem nhẹ, thế nhưng nếu ngươi biểu hiện quá đoạt mắt, lại rất dễ dàng bị bọn họ cho rằng ngươi đa trí yêu nghiệt, thật làm người cảm thấy vô cùng khó xử.
Nghe chú Lê cam đoan, Diệp Khai cũng không thể nói thêm lời gì, chỉ gật gật đầu.
- Cháu yên tâm ở lại đây vài ngày đi, chú còn phải ở lại Giang Trung thêm một tuần để xử lý công việc.
Chú Lê nói với Diệp Khai, khi sắp rời khỏi phòng bệnh chợt quay đầu lại hỏi:
- Đúng rồi, sao không thấy Lê Ngũ đi theo bên cạnh cháu?
- Nàng là con gái, cháu để cho nàng tạm thời đi theo bên cạnh Dư tổng.
Diệp Khai hồi đáp.
- A…cháu không thích nàng?
Chú Lê hỏi ngược lại.
- Đâu có?
Diệp Khai có chút kỳ quái liếc nhìn chú Lê:
- Một cô gái xinh đẹp như vậy, sống chung một chỗ với cháu thường xuyên rất dễ dàng sát thương cướp cò nha, nếu lỡ xảy ra chuyện như vậy, cháu thật khó ăn nói với chú Lê thôi.
- A…không cần để ý tới chú đâu.
Chú Lê khoát tay đi ra ngoài.
Diệp Khai có chút vò đầu, không biết lời chú Lê vừa nói rốt cục là có ý tứ gì?
Không cần phải quản tới hắn? Ý tứ muốn nói là, mặc dù mình có ra tay với Lê Ngũ cũng không cần cố kỵ tới hắn rồi hả?
Thì ra là chú Lê đem Lê Ngũ đặt tới bên cạnh của mình chẳng khác nào để cho chính mình có thêm một cô vợ nhỏ đa năng hay sao?
Chuyện này làm trong đầu Diệp Khai cũng có chút phản ứng không kịp.
Bất quá ít nhất Diệp Khai còn có một chuyện thật là tinh tường, muốn đẩy ngã Lê Ngũ không khó, nhiều cơ hội, thế nhưng còn có một điều kiện tiên quyết, là hắn phải có được sự đồng ý của nàng, dù sao nếu bàn về vũ lực mà nói, nàng lợi hại hơn hắn nhiều lắm.
Diệp Khai cảm thấy nếu như mình muốn thừa dịp nàng còn chưa sẵn sàng mà trộm hôn nàng một cái, đoán chừng thân thể hắn sẽ lập tức bị văng ra ngoài, mỹ nữ bưu hãn như vậy, thật đúng là không phải người bình thường có thể nắm bắt được.
Đương nhiên, nếu nắm bắt được nàng thì chỗ tốt cũng có rất nhiều, điều này không cần nói ra cũng đã minh bạch.
Cho nên chú Lê cũng ủng hộ Diệp Khai đẩy ngã Lê Ngũ.
Bất quá hiện tại chuyện Diệp Khai quan tâm nhất vẫn là sự kiện ám sát lần này, đây chính là sự kiện vận dụng cả vũ khí hạng nặng ah!
Trong nội tâm Diệp Khai còn đang hoài nghi, mưu đồ hành động lần này rất có thể là do mấy phương diện thế lực cùng liên thủ làm thành, về phần nói mục đích ở đâu thì hắn cũng không nghĩ ra được.
Hai gã sát thủ ở bên trong bệnh viện quân khu tỉnh được nghiêm mật đề phòng mà cũng có thể bị người giết bằng thuốc độc, như vậy mình ở lại chỗ này có phải cũng sẽ gặp nguy hiểm thật lớn hay không?
Diệp Khai vừa nghĩ tới tình huống có thể xảy ra, lập tức có chút ngồi không yên.
Xem ra không thể tiếp tục ở lại nơi này, đồ ăn trong bệnh viện cũng không thể ăn nữa, cho dù đói bụng cũng phải ra ngoài kiếm tiệm ăn, đi ra quầy hàng ngoài đường ăn tùy tiện gì đó, cho dù phải mua túi mì ăn liền nấu ăn cho xong cũng an tâm hơn ăn đồ ăn ở đây nha!
Hắn mặc cục quần áo bệnh nhân, leo xuống giường, đem những dây nhợ trên người mình gỡ xuống chuẩn bị đi ra ngoài.
Chỉ là hắn vừa mới tuột xuống giường, liền nhìn thấy đèn đỏ trên vách bỗng nhiên chớp lên liên tục.
- Tích tích…tích tích…
Tiếng chuông trong phòng bệnh lập tức vang lên inh ỏi không ngừng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Khai thất thế lập tức ngây ngẩn cả người.