Quan Môn

Chương 218: Tiểu Đàm Tử Đưa Tới Cứu Binh

-Làm sao vậy Lâm thúc?

Đàm Diệu Tổ vừa nghe được ngữ khí mang theo vẻ khó xử của Lâm phó cục trưởng, lập tức liền tức giận.

Phó cục trưởng Cục công an thủ đô mặc dù chỉ là cán bộ cấp phó sở, nhưng quyền lực thực tế lại không nhỏ, nhất là đối với những thị phi lớn nhỏ trong thủ đô trên cơ bản đều hiểu thật rõ ràng, bằng không mà nói cũng không làm được loại công việc này.

Lúc này Lâm phó cục trưởng đột nhiên có chút lùi bước liền làm cho Đàm Diệu Tổ biết được tựa hồ đối phương cũng là nhân vật có nền tảng, nếu không mặc dù Lâm phó cục trưởng nhìn thấy cháu của phó chủ nhiệm văn phòng trung ương bị đánh mà vẫn có loại tư thái khó khăn như thế.

Lâm phó cục trưởng thở dài nói:

-Đàm thiếu, có lời thật phải nói với cậu, địa vị của lão bản Đế Hào thật sự là quá lớn, Cục công an thành phố căn bản không cách nào làm gì được bọn họ, nếu như trong lòng Đàm thiếu cảm thấy không chỗ trút giận, tôi khuyên cậu nên nói một tiếng với Đàm phó chủ nhiệm nhìn xem ông ấy rốt cục có thái độ gì thì nói sau.

-Lão bản Đế Hào rốt cục lại là người nào? Chẳng lẽ là hai người trẻ tuổi họ Diệp kia sao?

Đàm Diệu Tổ nghe được Lâm phó cục trưởng nói vậy, lập tức cũng cảm thấy có chút kinh dị.

Lẽ ra chú của hắn là phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, là quan viên cấp chính bộ, còn là người tâm phúc của đồng chí Giang Thành, chỉ với địa vị lớn như vậy ở trong mắt Lâm phó cục trưởng cũng không thể đánh đồng với đối phương, đủ thấy địa vị của đối phương lớn đến bao nhiêu.

-Thủ đô Diệp gia, còn có nhà thứ hai nào có thể làm cho Cục công an thành phố cũng cảm thấy vô lực hay sao?

Lâm phó cục trưởng lời nói thấm thía:

-Đàm thiếu, nghe tôi nói một câu đi, nếu không phải là chuyện đại sự gì, tốt nhất nên lui một bước trời cao biển rộng. Thế lực của Diệp gia cực kỳ cường đại, không phải cậu có thể tưởng tượng nổi đâu!

Sau khi Đàm Diệu Tổ nghe xong lập tức có chút ngây ngốc, nghe được thanh âm đô đô vang lên bên trong điện thoại, lúc này mới phát giác đối phương đã cúp máy, không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.

-Con mẹ nó ông chỉ là một phó cục trưởng mà cũng dám bày mặt mũi với lão tử rồi sao?

Đàm Diệu Tổ nhìn điện thoại mắng to một câu, thực sự không còn cách nào, người ta để ý tới hắn là vì xem mặt mũi hắn là cháu trai của phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt, nếu không chính bản thân hắn cái rắm cũng không phải, đáng giá ột vị cán bộ cấp phó sở thực quyền để ý tới hay sao?

Nên tìm ai ra mặt xuất đầu đây? Trong nội tâm Đàm Diệu Tổ lập tức không còn chủ ý, chuyện này hắn thật không dám nói với Đàm Thắng Kiệt, chú của hắn xưa nay luôn nghiêm khắc, nếu biết hắn ở trong thủ đô đi khắp nơi gây sự, đoán chừng là trực tiếp đuổi hắn quay về Minh Châu.

Nhưng nếu hắn quay về Minh Châu, sẽ không còn được người bảo kê như hiện tại, nhất định là mọi việc bất lợi.

Đàm Diệu Tổ cũng không nguyện ý quay về Minh Châu, lại không muốn ném đi phần mặt mũi này, trong nội tâm luôn do dự, không biết nên đi tìm người nào ra mặt cho hắn.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới a Tứ, lập tức hai mắt tỏa sáng.

Bên Cục công an thành phố không làm gì được Đế Hào, chẳng lẽ cả Cục cảnh vệ trung ương cũng không làm gì được Đế Hào đi!

Nghĩ tới thân phận cảnh vệ trung ương của a Tứ, Đàm Diệu Tổ lập tức liền có chủ ý.

Bên chỗ Diệp Khai ngược lại đã yên tĩnh trở lại.

Đám bạn xấu của Đàm Diệu Tổ cũng đã sớm giải tán từ lâu.

Trên thực tế hiện tại đã có ít người nhận ra Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan, dù sao hai vị thiếu gia của thủ đô Diệp gia trước kia từng liên thủ làm ra nhiều chuyện đại sự kinh thiên động địa, không có khả năng không nổi danh.

Đàm Diệu Tổ gọi điện cho Lâm phó cục trưởng xong, vẫn chưa đầy năm phút sau Diệp Kiến Hoan đã nhận được điện thoại của Lâm phó cục trưởng:

-Ah, chào Lâm phó cục trưởng, có việc gì mà gọi điện thoại cho tôi vậy?

-Diệp đại thiếu, vừa rồi có người nói cậu phát sinh xung đột với người ta ở Đế Hào phải không?

Lâm phó cục trưởng cười ha ha nói:

-Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ hỏi thăm một chút các vị không bị tổn thương gì chứ?

-Ha ha, Lâm phó cục trưởng đúng là có lòng rồi, cảm tạ cảm tạ…

Diệp Kiến Hoan cầm điện thoại liếc nhìn Diệp Khai, vừa cười vừa nói:

-Ở trong thủ đô, dưới chân thiên tử, thành phố an ninh, làm gì có nhiều chuyện xung đột như vậy đây, đều chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, lại nói bình thường anh em chúng tôi cũng không thích gây chuyện, lại có kẻ nào không có mắt chạy tới tìm chúng tôi không thoải mái? Cho dù có kẻ nào đui mù tới nháo sự, không phải còn có Lâm thúc ngài sao…

-Ha ha…đại thiếu nói vậy tôi thật sự cảm thấy xấu hổ…

-Ha ha…toàn bộ đều nhờ mọi người chiếu ứng…

Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai:

-Tiểu Đàm tử đến Cục công an thành phố viện binh, đã tìm tới Lâm phó cục trưởng, Lâm phó cục trưởng vừa nghe là Đế Hào, liền không để ý tới hắn, đoán chừng hiện tại tiểu Đàm tử còn đang cảm thấy xoắn xuýt đâu.

Diệp Khai cười cười nói:

-Tôi xem Đàm Diệu Tổ cũng không phải hạng người lương thiện gì, bên Cục công an thành phố tìm không được người giúp đỡ, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp ở phương diện khác, dù sao thân phận của chú hắn gần đây chạm tới liền có thể bỏng, hắn không có lý do gì mà dễ dàng bỏ qua như vậy.

-Đều do tôi không tốt, rước lấy những chuyện phiền toái thế này…

Lâm Tư Vũ ngồi bên cạnh có chút bất an nói.

-Nói bậy cái gì đây?

Diệp Kiến Hoan có chút bất mãn:

-Loại chuyện này tôi không biết thì cũng thôi, để cho tôi biết còn có thể để cho tiểu Đàm tử kia đắc chí? Tình huống của Diệp gia như thế nào, trong thủ đô có ai mà không biết rõ ràng? Dám đánh chủ ý với nữ nhân của em trai tôi, đừng nói là cháu trai của Đàm Thắng Kiệt, cho dù là con cháu của mấy vị đại lão khác cũng không có lá gan này!

Lời nói của Diệp Kiến Hoan xác thực đúng là như thế.

Mặc dù con cháu thế gia trong thủ đô có một bệnh chung là thích chơi nữ nhân, nhưng cũng không phải tùy tiện mò mẫm, loại nào cũng có thể chen tay, dạng người nào không thể chen tay, trên cơ bản tất cả mọi người đều có quy tắc ngầm, nếu anh vượt qua giới hạn, phạm phải nhiều người tức giận, đến lúc đó uy tín trong hội giảm sút, sẽ không còn ai nguyện ý kết giao với anh.

Dù sao nữ nhân không giống như đồ vật, ngoại trừ mấy nha nội thích trò điên dại kích thích, trên nguyên tắc mọi người vẫn thật xem trọng tính tư mật, nếu anh dám nhúng tay vào cấm luyến của người ta, người ta không đập vào đầu anh mới là lạ!

Trước đó Đàm Diệu Tổ không biết rõ tình huống của Lâm Tư Vũ thì cũng thôi, nhiễu loạn một chút Diệp Khai cũng sẽ không đến nỗi làm gì hắn, dù sao cũng còn chưa gây ra tổn thương gì, người không biết không tội, nhưng hiện tại đã biết được Lâm Tư Vũ là nữ nhân của Diệp Khai, còn dám vọt vào trong sân bãi người ta kiếm chuyện, đây rõ ràng là hắn đuối lý.

Gây nháo sự trong sân bãi của người ta, bị người đánh mặt thì xem như hắn không có bổn sự, trấn không được tràng diện.

Nói chung sự tình tới đây thì cũng đã xong.

Chỉ là Đàm Diệu Tổ lại không phải hạng người biết thủ quy củ, vốn đi tới Cục công an thành phố tìm viện binh nhưng không thành, lại động tới đầu óc khác, lần này thực sự làm cho Diệp Khai cảm thấy phi thường khó chịu, cũng hạ quyết tâm thu thập hắn một lần thẳng tới khi nào hắn dễ bảo mới thôi.

-Tiểu Đàm tử có thể chuyển ra được cứu binh gì đến?

Diệp Kiến Hoan hỏi Diệp Khai.

Người của Cục công an thành phố rút lui, Diệp Kiến Hoan thật nghĩ không ra Đàm Diệu Tổ còn có thể làm ra được nhân vật nào lợi hại, chẳng lẽ đi tìm quan hệ với quân đội sao? Đàm Thắng Kiệt còn chưa có được bổn sự kia, càng không cần đề cập tới cháu hắn còn không có chút quan hàm nào.

Có gan ngươi thật sự đi tìm quan hệ quân đội, như vậy ngươi mới thật sự là có bổn sự chân chính.

Ở trong thủ đô, còn có nhân vật nào trong quân đội dám đi tìm Diệp gia kiếm đường chết sao?

Trước đó Trần gia cũng từng muốn hùng khởi một phen đó thôi, đáng tiếc mưu đồ đều hư không, hai vị nhân vật cấp đại lão đều ảm đạm xong việc, ba vị trung tướng cấp nòng cốt đều thôi chức, vết xe đổ như thế còn có người nào dám tiếp tục nghịch theo triều lưu mà động nữa sao? Hiển nhiên là không có khả năng.

Lâm Tư Vũ ngồi nơi đó, nghe hai anh em Diệp Kiến Hoan cùng Diệp Khai thương lượng công việc, nhưng trong lòng dâng lên sóng lớn phập phồng.

Nàng là một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng trẻ tuổi, Lâm Tư Vũ từng dự họp không ít những cuộc tiếp đãi của chính phủ địa phương, được chứng kiến một ít sắc mặt của các quan viên hoặc là người quyền thế, nhưng nếu đem ra so sánh với hai anh em Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan, thật sự là không biết kém xa tới bao nhiêu.

Người khác khoe khoang chính là cấp bậc cùng quyền thế, mà hai anh em Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan đang bàn luận đều liên quan tới những vị lãnh đạo cùng giới chính trị cao nhất của nước cộng hòa, cùng thế lực xoắn xuýt trong quân đội, từ cảnh giới rõ ràng đã hoàn toàn sai biệt, thật sự là không dám tưởng tượng.

Lâm Tư Vũ nhìn gương mặt của Diệp Khai, tuy thật trẻ nhưng lại mang theo một loại khí chất thành thục nói không nên lời, làm cho người nhìn vào sẽ cảm thấy nội tâm thật yên ổn, một ít sợ hãi do Đàm Diệu Tổ mang tới hiện tại đã sớm lắng đọng trở xuống.

Sau khi biết được thân phận chân thật của Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan, Lâm Tư Vũ không khỏi cảm thấy có chút líu lưỡi.

Lực lượng của thủ đô Diệp gia thật sự là lớn tới mức không hợp thói thường, chỉ tính trong trực hệ đã có một vị ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương, hai vị ủy viên Cục chính trị trung ương, một vị tư lệnh đại quân khu, một vị tham mưu trưởng đại quân khu, quan viên phó bộ cấp thì càng nhiều, còn có gia tộc nào có chức quan trên đỉnh cao nhiều như vậy hay sao?

Về phần tính về chi thứ dòng bên cùng chi hệ đội ngũ của Diệp gia càng là đếm không hết, thậm chí nhân số còn nhiều tới mức không nhớ rõ.

-Về phần nói tới cứu binh, vẫn có thể chuyển ra được đến đấy…

Diệp Khai thoáng suy nghĩ một chút nói.

-Cái gì?

Diệp Kiến Hoan nghe xong cảm thấy có chút khó tin.

Nếu như Đàm Diệu Tổ không đem chú của hắn Đàm Thắng Kiệt đi ra, còn có ai có thể dựa vào được nữa đây?

Bất quá lại nói, Đàm Thắng Kiệt chắc chắn sẽ không bởi vì loại chuyện này ra mặt cho Đàm Diệu Tổ, dù sao là chuyện thật sự là xấu hổ chết người, là phó chủ nhiệm văn phòng trung ương chính phủ, là quân sư được đồng chí Giang Thành xem trọng, Đàm Thắng Kiệt không có khả năng đi ra chùi đít cho Đàm Diệu Tổ, làm vậy thật là quá mất mặt, tổn thương không chịu nổi ah!

Tìm lại mặt mũi cho cháu trai trọng yếu, hay vì vị trí chủ nhiệm văn phòng trung ương trọng yếu, vì tương lai có thể nhập Cục mới là quan trọng?

Tính toán xuống, bất kể người nào cũng biết rõ tinh tường, huống chi là Đàm Thắng Kiệt nổi danh trí tuệ, làm sao còn không phân biệt được rõ ràng?

-Cục cảnh vệ trung ương!

Diệp Khai nói ra.

Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức gật đầu nói:

-Nếu hắn có thể chuyển ra được đại sát khí kia, thật đúng là khó đối phó!

Nhưng từ bên người Đàm Diệu Tổ có a Tứ đi theo mà xem, khả năng này cũng có thể tồn tại, dù sao a Tứ thân là cảnh vệ trung ương, bị người của Diệp Khai đánh bị thương, nếu Cục cảnh sát trung ương biết được, khó có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ.

Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan còn đang nói chuyện, chợt nghe ra bên ngoài truyền tới thanh âm tiếng bước chân dày đặc, cửa lớn đã bị mở ra thật nhanh.

Sau đó một nhóm cảnh vệ trung ương mặc chế phục màu đen liền xuất hiện giữa đại sảnh Đế Hào. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Báo cáo đội trưởng, Đế Hào đã bị chúng ta khống chế, thỉnh chỉ thị!

-Tại chỗ chờ lệnh, không được để cho chạy bất cứ người nào!

Một thanh âm nữ tử trẻ tuổi truyền tới.

-Tại sao là nàng?

Diệp Khai nhìn thấy rõ người vừa đi tới, lập tức nhíu mày.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất