Trong lúc Diệp Khai đến vùng núi tỉnh Giang Trung làm thôn trưởng, trong thời gian này ở bên ngoài tổng thống Gobachev vẫn đang cố gắng khởi động tiến trình New OGA, làm ra cố gắng cuối cùng vì các quốc gia liên minh, hắn cùng những người lãnh đạo tất cả các nước cộng hòa đã tiến hành nhiều lần bàn bạc, nhưng lần này sự phân liệt của Xô Viết đã không còn có thể tránh né.
Toàn bộ những người lãnh đạo các nước cộng hòa gia nhập liên minh Xô Viết hoàn toàn không còn chút hứng thú gì đối với bất luận đề nghị nào liên quan tới việc duy trì liên minh, vào ngày 1 tháng 12 năm 1991, Ukraine có địa vị gần với Nga trong Xô Viết cử hành đại hội toàn dân công quyết, kết quả người Ukraine đã tán thành bỏ phiếu độc lập, bởi vì sự độc lập của Ukraine đã làm tiến trình hoàn toàn phá sản.
Ngay sau đó, ngày 7 tháng 12 năm 1991, người lãnh đạo ba nước Nga, Belarus, Ukraine đã hoàn toàn vứt bỏ lời đề nghị của Gobachev, gặp mặt tại Minsk Belerus, tuyên bố thành lập “Liên hợp thể quốc gia độc lập”, đồng thời cũng tuyên bố không còn chấp nhận tồn tại của Xô Viết.
Từ đó về sau, những nước cộng hòa gia nhập liên minh đều lần lượt tuyên bố độc lập.
Xô Viết giải thể không tạo ra phản ứng kịch liệt trong xã hội, mọi người phi thường bình tĩnh tiếp nhận hết thảy, không còn người nào tỏ vẻ một chút đồng tình đối với việc Xô Viết tan rã cùng Gobachev sắp rơi đài.
Đối với tổng thống Boris Yelstin của Nga mà nói, lúc này việc cần phải làm chính là bức bách Gobachev giao ra quyền lực tổng thống Xô Viết.
Cao tầng đối với vấn đề của Xô Viết đã không còn bao nhiêu hứng thú, đúng như lời Diệp Khai đã nói, việc liên minh giải thể đã phát sinh, rốt cục không còn cách nào tái hiện lại vinh quang ngày cũ của Xô Viết.
Mà trên thực tế việc Xô Viết dần dần giải thể cũng đã mang tới vốn liếng chính trị thật lớn cho Diệp Tử Bình.
Sau khi từng làm ra một loạt bài văn phân tích về sự thất bại của sự nghiệp cải cách tại Xô Viết, kế tiếp đó Diệp Tử Bình lại ném ra một loạt bài văn lần thứ hai, lần này là phân tích những nguy cơ mà Xô Viết dần dần giải thể mang tới trong nước, đối lập với sự phát triển của Minh Châu trong những năm gần đây, nhất là việc phổ biến chính sách cho thuê đất đai cùng thành phố Minh Châu đã phát sinh ra biến hóa cực lớn.
Cuối cùng Diệp Tử Bình phi thường khẳng định vạch rõ, muốn cho thành thị phát triển nhanh hơn, nhất định phải đánh vỡ một ít nhận thức thông thường, đối với một thành thị lớn mà nói, chính phủ đầu nhập một chút tài chính phát triển căn bản là không giải quyết được sự cần thiết trong kiến thiết, cho nên phải cần thông qua đủ loại con đường mà tìm kiếm thêm tài chính.
Với tình huống của thành phố Minh Châu mà nói, nếu như không có chính sách cho thuê đất đai, dựa vào tài chính mà thành thị có được để tiến hành cải tạo thành thị, ít nhất cần dùng trên trăm năm thời gian mới có thể hoàn thành được hạng mục này, mà bây giờ thông qua việc cho thuê đất, dẫn dắt được phần lớn tài chính bên ngoài vào đầu tư, không chỉ có thể gia tăng được nhiều hạng mục kinh tế, đồng thời cũng giúp chính phủ thành phố tìm về được đầy đủ tài chính để phát triển.
-Hoàn cảnh của thành thị đã được cải thiện, được lợi trực tiếp chính là cư dân bình thường, tiếp theo chính là nhà đầu tư, nhưng xét đến cùng được lợi chính là chính phủ thành phố, là cả quốc gia.
Diệp Tử Bình vạch ra thật rõ ràng điểm này.
-Thông qua việc phổ biến chính sách cho thuê đất, mỗi năm thành phố Minh Châu đều biến đổi một bộ dáng mới, ba năm biến dạng thật lớn, trong vòng mười năm là có thể một lần nữa xứng đáng với tên gọi trung tâm tài chính cùng kinh tế của viễn đông.
-Đối với lời chỉ trích của những người khác, nói chính sách cho thuê đất đai chính là bán nước, loại ngôn luận vớ vẩn này không hề có căn cứ.
-Ở trong nước luôn luôn có một đám người không chịu đi theo thời đại biến hóa mà biến hóa, luôn hi vọng toàn bộ xã hội đều đi theo sau bọn họ, luôn dừng lại trong giai đoạn mông muội nguyên thủy, mọi thứ đều phải vận chuyển theo ý chí của bọn hắn.
-Cự tuyệt cải cách, cự tuyệt tiến bộ, dùng hết thảy lời lẽ ngôn ngữ độc ác nhất chối bỏ cải cách, đả kích người nhiệt tình cải cách, đây là thủ đoạn sở trường nhất của những người kia.
-Nhân dân bên trong Minh Châu không thể tiếp thụ khả năng quay về thời bảo thủ, không thể tiếp nhận sự uy hiếp của bất cứ kẻ nào.
-Nhân dân Minh Châu dựa vào việc phát triển gia viên, cũng là đánh vỡ sự lũng đoạn quyền lực, truy cầu cuộc sống hạnh phúc mới.
Bên trong một loạt bài văn, Diệp Tử Bình không chút khách khí bác bỏ những ngôn luận của những truyền thông cùng những cán bộ từng tiến hành tùy ý phỉ báng hắn, dùng hậu quả mà Xô Viết bị giải thể đến khuyên bảo người trong nước, nếu như không đại lực thúc đẩy sự nghiệp khai mở cải cách, nước cộng hòa sẽ bước theo vết xe đổ của Xô Viết.
Diệp Tử Bình đưa ra một loạt bài văn phân tích, dư luận trong nước lại lần nữa nhấc lên một trận sóng gió.
Có một ít người cho rằng Diệp Tử Bình nói chuyện giật gân, tình huống giữa Xô Viết cùng trong nước là bất đồng, không thể quơ đũa cả nắm, có ít người thì tỏ vẻ tuy tình huống giữa Xô Viết cùng trong nước khác nhau, nhưng nếu như không tiến hành cải cách hoặc là cải cách thất bại, như vậy kết cục trên cơ bản cũng không có gì sai biệt.
Một ít học giả chân chính lựa chọn ủng hộ Diệp Tử Bình, cho rằng thành phố Minh Châu chỉ có sải bước tiến hành cải cách, đánh vỡ thông thường mới có thể nhanh chóng phát triển, ngoài ra không còn bất kỳ loại phương pháp nào có khả năng đạt được tiến bộ.
Đây kỳ thật là vì tính hợp lý trong chính sách cho thuê đất đai của thành phố Minh Châu mà tạo ra căn cứ lý luận chuẩn xác.
Lần này mọi người nhớ tới những bài văn của Diệp Tử Bình xuất hiện, mới nhịn không được mà kêu lên, Diệp Tử Bình quả nhiên là chuyên gia rất thấu triệt trong vấn đề nghiên cứu về Xô Viết, lựa chọn lúc Xô Viết bắt đầu lần lượt giải thể mà thúc đẩy giới lý luận tiếp nhận chính sách cho thuê đất đai của mình, điểm vào này làm được rất khá.
Mà những người từng vây công chỉ trích Diệp Tử Bình cũng lập tức bị nhận lấy lời nghi vấn nghiêm trọng từ tất cả các phương diện, bị cho rằng phái bảo thủ kia đã đưa ra những lời lầm quốc lầm dân nghiêm trọng.
Sự nghiệp cải cách trong nước bỗng nhiên càng thêm đẩy mạnh, các địa phương đều nghiên cứu thành phố Minh Châu làm sao lấy được đột phá đồng thời đang cân nhắc đường đi tương lai của địa phương mình, làm sao mới có thể càng thêm nhanh chóng phát triển?
Sau ngày Diệp Khai đi vào Thánh Vương thôn, liền triệu tập đại biểu cư dân Thánh Vương thôn tổ chức buổi hội nghị lần thứ nhất khi hắn trở thành thôn trưởng.
Nhờ lão nhân Tây Môn Báo giúp đỡ, mời hơn trăm đại biểu trong thôn đến dự họp.
Là một thôn lớn có tới bốn ngàn người, hơn trăm đại biểu cũng có thể được xưng là nhóm người đức cao vọng trọng trong sơn thôn này.
Diệp Khai tuyên bố mình trở thành thôn trưởng, muốn lãnh đạo mọi người đánh vỡ dãy núi ngăn cách bên ngoài, mở ra tương lai sinh hoạt tốt đẹp về sau, mọi người liền bắt đầu nghị luận.
-Thượng cấp lãnh đạo thì chúng tôi sẽ tiếp nhận, nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ con, có thể làm được chuyện gì đây?
Một người trung niên làn da ngăm đen hơn bốn mươi tuổi nghi vấn:
-Chuyện sửa đường không phải là việc nhỏ, nếu như dễ làm Thánh Vương thôn chúng tôi có nhiều người như vậy, đã sớm động viên nhau sửa đường từ lâu lắm rồi. Hiện tại đã qua mấy chục năm, cũng không thấy sửa được cả một con đường nhỏ, thật sự là không có cách nào!
-Chú là ai?
Diệp Khai không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.
-Cán sự bảo vệ Thánh Vương thôn Ngô Tác Đống, đã từng đi lính, đánh giặc!
Người trung niên hồi đáp, vẻ mặt có chút tự hào.
Tây Môn Báo ngồi một bên xen lời nói:
-Tiểu Ngô biết võ thuật, bốn năm người vạm vỡ trong thôn cũng không đánh được hắn, trước kia từng tham gia tự vệ phản kích chiến, đã đạt được qua nhị đẳng công.
-Ah, vậy rất tốt.
Diệp Khai quay đầu nhìn Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch, chỉ thấy vẻ mặt hai người lộ ra ý bất phục, lập tức liền nói ra:
-Như vậy được rồi, mọi người đều nói thôn trưởng là đánh đi ra, đã có người không phục, tiểu Phùng, anh cùng Ngô cán sự thử xem một lần thân thủ thế nào. Ngô cán sự, chú cảm thấy thế nào đây?
Trong thôn, nhất là bên trong những sơn thôn nhỏ, đôi khi phương pháp giải quyết vấn đề là trực tiếp đấu võ, người đánh thắng là có quyền xử trí.
-Có gì mà không dám!
Ngô Tác Đống lập tức đứng lên, quả nhiên là lưng hùm vai gấu.
Nhưng Ngô Tác Đống cũng tỏ vẻ nói:
-Nếu như đánh không thắng tôi, các người từ đâu tới thì đi về nơi đó đi, Thánh Vương thôn không cần một người ngoài đảm đương thôn trưởng!
-Đây cũng là ý của mọi người sao?
Diệp Khai quay đầu nhìn những đại biểu khác dò hỏi.
Các đại biểu nhao nhao nghị luận, nhưng người ủng hộ Ngô Tác Đống chiếm đại đa số, hiển nhiên đây là một nhóm người bảo thủ.
-Đã như vậy thì đánh đi, nếu đánh thua chúng ta đi.
Diệp Khai vung tay lên nói.
Bởi như vậy cũng đã không cần tiếp tục mở hội nghị, ngay lập tức chạy ra bên ngoài dọn ra một sân rộng, thật tự giác đứng thành một vòng tròn, vây Ngô Tác Đống cùng ba người Diệp Khai vào giữa.
-Đừng nói là tôi khi dễ các cậu…
Ngô Tác Đống đứng ngay trung ương, đột nhiên khí thế biến đổi, giống như thay đổi thành một người khác:
-Nếu như các cậu không nắm chắc một mình đấu, thì ba người cùng tiến lên cũng không sao.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Tác Đống vung tay phải ra ngoài, không thấy hắn dùng bao nhiêu khí lực đã nện lên một gốc cây thô cỡ chén cơm, chỉ nghe rắc một tiếng, gốc cây kia đã bị đánh gãy rơi xuống.
-Nội gia công phu!
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch vừa nhìn thấy, ngay lập tức sắc mặt biến thành thật khó xem.
Bọn họ là đặc công quân đội, nhưng chỉ am hiểu công tác tình báo cùng công tác bảo an bình thường, đánh nhau tuy cũng có khí thế nhưng so sánh với nội gia cao thủ như Ngô Tác Đống mà nói, chênh lệch vẫn tương đối lớn.
Lúc này Ngô Tác Đống vừa hiển lộ ra chút thân thủ, liền làm cho bọn họ cảm nhận được thực lực của đối phương hơn xa bọn họ, nhưng vừa khi nãy Ngô Tác Đống còn lộ vẻ bề ngoài như một người bình thường, nhìn qua thật giống như một người lỗ mãng chỉ dựa vào sức mạnh che giấu tai mắt người.
-Như thế nào đây?
Phùng Thiên Dịch nhỏ giọng hỏi Lê Nhị.
-Đánh không lại hắn!
Lê Nhị thật trực tiếp hồi đáp.
Hai người đều cảm thấy thật phiền muộn, bọn họ cũng được xem là cao thủ trong quân đội, thế nhưng không hề nghĩ tới ở bên trong một sơn thôn xa xôi phong bế lại gặp phải cao thủ như vậy, thoạt nhìn đại kế thu phục lòng người của Diệp Khai đã lâm vào khó khăn.
Đối thủ đột nhiên xuất hiện trước mắt thực lực thật quá mạnh mẽ, làm cho họ cảm thấy không cách nào chiến thắng!
Đánh không lại cũng không phải là chuyện gì mất mặt, nhưng vì vậy làm hỏng đại sự của Diệp nhị thiếu thì có chút khó xử rồi.
Ngay khi Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cảm thấy thật khó xử, chợt nghe một thanh âm tràn đầy khinh miệt từ sau lưng truyền ra:
- Công phu nội gia rất giỏi sao? Vậy hãy để cho tôi đến thử xem cân lượng của chú một lần đi!