Rạng sáng hôm sau, Diệp Khai đến Tổng cục tình báo gặp chú Lê.
Chuyện này do nhị lão gia tử dặn dò, chủ yếu là bởi vì lực lượng bảo vệ bên cạnh hắn không đủ dùng.
Lẽ ra bảo tiêu bên cạnh hắn cũng không ít, từ Lê Đại tới Lê Ngũ, về sau còn có nhóm người Phùng Thiên Dịch, trên thực tế đều là hộ vệ của hắn, thế nhưng bởi đủ lý do công tác, Lê Đại cùng Lê Tam, Lê Tứ ở lại thủ đô, Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch lưu lại Thánh Vương tân khu giúp hắn quản lý công việc, về phần Lê Ngũ đi theo bên cạnh Chung Ly Dư bảo vệ an toàn của nàng.
Bởi như vậy bên cạnh Diệp Khai liền không có nhân thủ, vì vậy nhị lão gia tử lại gọi hắn đi tìm chú Lê.
Nhưng sau khi gặp mặt chú Lê, bản thân Diệp Khai cũng cảm thấy ngại ngùng.
Tựa hồ tổng cục tình báo đã biến thành cơ quan hộ vệ của hắn, mỗi lần hắn đi tới lại đi ra, sắp đem tài sản của chú Lê chuyển đi sạch sẽ, cũng may tính tình của chú Lê thật tốt nên không so đo chuyện này với hắn.
Chú Lê nhìn thấy Diệp Khai, cũng phải thở dài:
- Vốn đã chuẩn bị đủ nhân thủ cho cháu rồi, thế nhưng mà cháu lại liên tục chạy tới chạy lui, không ở lại được thủ đô còn lưu lại cục diện rối rắm phải có người giúp cháu trông coi, mới đến Giang Trung vài ngày lại mở ra sạp hàng lớn tới như vậy, đặc công của chú đã biến thành trợ thủ của cháu, cháu lại tiếp tục bỏ chạy sang Nga. Phải rồi, Trương Tam Lý Tứ vẫn còn ở bên Nga, cũng không biết đã ra sao rồi?
Diệp Khai ngồi trên sô pha đối diện chú Lê, gác chéo chân vừa cười vừa nói:
- chú Lê nói như vậy có chút không hiền hậu nha, bọn họ đang làm chuyện gì chỉ cần chú muốn biết còn không biết được sao?
Lời nói này của hắn nhất định là không có vấn đề, là đầu lĩnh của tổng cục tình báo, quyền hạn của chú Lê rất lớn, dù là tổng cục trưởng cũng chưa chắc có thể hoàn toàn khống chế được hắn. Cho nên tai mắt của chú Lê có mặt khắp nơi trên thế giới, có chút gió thổi cỏ lay người đầu tiên biết được chính là hắn, sau đó mới tới các vị đại lão khác.
Chỉ cần dính líu tới tình báo quân đội, không thể thoát ly khỏi sự khống chế của chú Lê.
Cho nên Diệp Khai nói chú Lê không hiền hậu là cố ý ra vẻ đáng thương.
- Nghe lão gia tử nói lần này cháu đi Nga lấy được hơn mười chiếc tàu ngầm hạt nhân trở về?
Chú Lê rất nhanh đem chủ đề chuyển sang chuyện khác.
- Dạ, đúng là có chuyện như vậy. Chủ yếu là vì xác ngoài của những tàu ngầm hạt nhân kia đều là titan, muốn thu làm phế liệu sắt vụn cũng là một số tiền lớn, kiếm được lợi nhuận.
Diệp Khai trả lời không chút thành thực.
- Vô nghĩa, chú nghe nói cháu còn có ý định mua sắm cả mẫu hạm nữa kia!
Chú Lê lập tức chọc thủng lời nói dối của Diệp Khai.
- Hắc hắc, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, kỳ thật mua sắm mẫu hạm không chỉ là xài tiền, còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, tạm thời là không có cơ hội.
Diệp Khai cười cười nói.
Đối với chú Lê hắn cũng không cần giấu diếm chuyện gì, chỉ là chuyện này cũng không thích hợp làm quá gấp gáp, đợi tới khi nào đối phương nghèo tới phát điên thì làm chuyện này mới đúng thời cơ tốt nhất, hiện tại vẫn còn hơi sớm.
- Cháu vừa ý chiếc mẫu hạm nào?
chú Lê hỏi.
- Tự nhiên là chiếc mới chế tạo – Varyag!
Diệp Khai trung thực trả lời.
- A, chiếc đó đúng là không tệ!
chú Lê gật đầu nói.
Varyag, là chiếc hàng không mẫu hạm cường đại nhất mà Xô Viết kiến tạo, nhưng người Xô Viết không gọi là hàng không mẫu hạm mà gọi là tái cơ tuần dương hạm.
Trên thực tế vào năm trước khi Diệp Khai hộ tống Diệp Tử Bình đến Moscow thăm viếng, chủ thể kết cấu của Varyag đã cơ bản hoàn thành, hơn 60% bộ phận thân tàu đã được lắp đặt xong, lúc ấy chỉ cần tiến hành một ít công tác lắp đặt thiết bị hậu kỳ, nói thí dụ như hệ thống cáp điện, hệ thống lắp ráp vũ khí vân vân.
Hơn nữa căn cứ theo tình báo hiện tại phản hồi, hiện tại Varyag đã có thể xuống nước, mấy tháng trước Varyag đã hoàn thành hai lần thử nghiệm, kết quả rất tốt.
- Theo ý của chú, hiện tại cháu ra tay là thích hợp, thời cơ đã thành thục.
Chú Lê lại nói với Diệp Khai.
- Chú có đề nghị gì?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Căn cứ theo tình báo của chú biết được, hiện tại Ukraine đang huyên náo với Nga không nhỏ. Chiếc mẫu hạm kia bởi nguyên nhân phương diện tài chính, Nga nhất định cự tuyệt trả tiền, vẫn đỗ bên trong ụ tàu, chiếm dụng tài nguyên chế tạo tàu dân dụng của Ukraine, cho nên họ đã có ý định đem nó tháo gỡ, chỉ là công nhân viên chức trong xưởng đóng tàu kiên quyết phản đối, cho rằng làm như vậy thật sự là quá tận diệt bảo vật.
Chú Lê giải thích:
- Cho nên hiện tại Ukraine cũng rất vò đầu, đều đang nghĩ biện pháp đem vấn đề này giải quyết!
- Nguyên lai là như vậy ah…
Diệp Khai nghe xong, lập tức lâm vào trầm tư.
Hải quân Xô Viết từ năm 1962 bắt đầu kiến tạo tái cơ tuần dương hạm Moscow đời thứ nhất ( tàu mẹ của phi cơ trực thăng), vào năm 1970 lại kiến tạo tái cơ tuần dương hạm Kiev cỡ trung đời thứ hai, về sau năm 1982 lại bắt đầu kiến tạo tái cơ tuần dương hạm Geoff hạng nặng đời thứ ba.
Vào đầu năm 1983, tổng tư lệnh hải quân nguyên soái Gore đưa ra ý tưởng kiến tạo tái cơ tuần dương hạm đời thứ hai, kế hoạch này đã được bộ trưởng Bộ quốc phòng Xô Viết Ouse Keno lúc ấy ủng hộ.
Vào tháng 12 năm 1985, đã được chính thức khởi công tại xưởng đóng tàu Hắc Hải.
Xét thấy việc kiến tạo cùng kinh nghiệm khảo thí Geoff, trải qua tính toán phức tạp, vào ngày 25 tháng 11 năm 1988, kết cấu chủ yếu của thân hạm đã được hoàn thành.
Theo như kế hoạch ban đầu của Bộ quốc phòng, ở bên trong gia tăng thêm bộ phận của kiểu mẫu hạm đời thứ hai, nhưng hải quân Xô Viết cho rằng thiết bị điện tử mẫu hạm đã có phát triển mới, cho nên mới tiến hành cải tiến theo bản thiết kế xếp đặt trước đó.
Vào tháng 6 năm 1986, kế hoạch cải tiến được phê chuẩn, nội dung chủ yếu là cải tiến hệ thống ra đa, đồng thời đối với thiết bị điện tử cũng tiến hành cải tiến trên phạm vi lớn, so sánh với ban đầu phải cải tiến tới 150 chi tiết của kế hoạch.
Nhưng chính bởi vì kế hoạch đổi mới nên khiến cho thời hạn kiến tạo bị trì hoãn tới chín tháng, mãi cho tới tháng 7 năm 1990 mới có thể đặt tên chính thức là Varyag.
Theo đạo lý mà nói, Varyag đã sớm nên đưa vào sử dụng, đáng tiếc chính là vì kinh tế Xô Viết lâm vào khốn cảnh, nhất là sau cuộc chiến tranh vùng Vịnh bộc phát, giá dầu sụt mạnh, đối với sự xuất khẩu dầu mỏ Xô Viết tạo thành đả kích trí mạng, toàn bộ ngoại thương Xô Viết lâm vào tình trạng không còn cách nào cứu vãn, tài chính khô kiệt, không còn cách nào tiếp tục đầu nhập tài chính.
Bởi những nguyên nhân này, xưởng đóng tàu Hắc Hải chỉ có thể đem Varyag đặt ở một góc, thông qua việc đón tiếp một ít nhiệm vụ kiến tạo tàu dân dụng cỡ lớn mà duy trì xưởng đóng tàu vận tác.
- Năm trước khi cháu đi qua đó, người Ukraine đã tỏ vẻ tài chính khó khăn, không nghĩ tới chỉ một năm thời gian bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục đầu nhập kiến tạo mẫu hạm, thật sự là khó được.
Diệp Khai tỏ vẻ.
- Hiện tại rốt cục đã duy trì không được nữa rồi.
chú Lê nói với Diệp Khai:
- Không riêng gì chiếc Varyag không thể tiếp tục duy trì, ngay cả ở bên Nga, hai chiếc đang đi lính cũng xảy ra vấn đề lớn, Kiev đã có ý định xuất ngũ, mà Minsk đã không còn khả năng sử dụng, muốn sử dụng cũng được, chỉ phải đưa đến Ukraine đại tu, nhưng phí tổn đại tu thì hải quân Nga không trả nổi!
- Như vậy ah…
Diệp Khai nghe xong chú Lê nói rõ tình huống, trong đầu lập tức chuyển động.
Trên thực tế, hắn chú ý Varyag nhiều hơn một chút, bởi vì chiếc mẫu hạm này về sau chính thức đi lính tại hải quân nước cộng hòa, về phần Kiev cùng Minsk thì hắn chú ý nhỏ hơn, chỉ có ấn tượng là giống như có hai hàng mẫu làm chủ đề công viên gì đấy.
Bởi vì nguyên nhân này, hắn cũng không hiểu rõ tình huống của hai chiếc Kiev cùng Minsk, có thể nói là một sơ hở.
Lúc này nghe chú Lê đề cập tới, lại làm cho Diệp Khai phải cẩn thận cân nhắc chuyện này lại từ đầu tới cuối.
Kiev là mẫu hạm kiến tạo năm 1970, hoàn thành năm 1975 đi lính, là tàu chiến chỉ huy của hạm đội phương bắc Xô Viết, từng là biểu tượng của hải quân Xô Viết cũ.
Mà Minsk là chiếc thứ hai của Xô Viết kiến tạo, đi lính năm 1978 cho tới năm 1979 được điều tới hạm đội Thái Bình Dương.
Lúc ấy Minsk xem như thật phong quang, sự xuất hiện của nó đã giúp Xô Viết cũ kết thúc lịch sử chiến đấu hạm cỡ lớn tại Viễn Đông. Nhất là khi Minsk được bố trí tại mẫu cảng, cách Nhật Bản chỉ có hơn hai trăm hải lý, vào niên đại 80 chiến tranh lạnh, cảm giác của Nhật Bản về Minsk chẳng khác gì là một gánh nặng trên lưng.
Sau khi Xô Viết giải thể, Minsk đã không còn được hậu cần bảo đảm căn cứ, bởi vì Ukraine sinh ra nó đã tuyên bố độc lập, mà mẫu hạm lại nằm trong tay Nga, muốn đại tu cũng có thể, nhưng phải trả đô la, hải quân Nga đang đói nghèo thì làm sao mà trả, nên đành mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt.
- Gần đây người Hàn Quốc đối với Minsk sản sinh hứng thú thật lớn, chuyện này hẳn là sau lưng có bóng dáng của người Mỹ!
chú Lê nói với Diệp Khai:
- Nghe nói Bộ quốc phòng Hàn Quốc đã cùng với quan viên tình báo Mỹ phi thường tò mò với thiết kế của Minsk, có cân nhắc qua ý định đem nó mua về nghiên cứu!
Diệp Khai nghe xong chợt cười nói:
- Đám Triều Tiên kia có ý nghĩ gì liếc mắt liền có thể nhìn ra, nhưng chúng ta cũng có cân nhắc như vậy, cho nên cũng không nên chê cười người ta, nếu không chẳng khác gì là chó chê mèo lắm lông rồi.
Lời nói mặc dù là như thế, nhưng chuyện này cũng đưa tới sự chú ý của Diệp Khai, hắn bắt đầu cân nhắc đồng thời đem ba chiếc mẫu hạm kia bắt về, nhưng nếu làm như vậy chẳng khác gì là khảo nghiệm tài chính của bản thân mình, thật sự là không nhỏ.
Mặc dù nói trực tiếp mua sắm mẫu hạm thành phẩm cũ cũng không phải quá cao, chỉ trong vài chục triệu đô la thì có thể đạt tới, thậm chí có thể dùng vật tư trao đổi, không cần trả tiền, nhưng vấn đề kế tiếp sau đó thì thật sự phiền toái.
Chuyện này rốt cục có nên làm hay không?
__________________