- Nhị gia gia, ông nói sau này có thể có người chỉ dựa vào ca hát khiêu vũ là có thể có được ngôi sao vàng này?
Lúc mọi người chuẩn bị giải tán thì Diệp Khai bỗng nhiên nói với Nhị lão gia tử.
- Ân?!
Không chỉ là Nhị lão gia tử mà đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Cổ Kiến Nhung vẫn chưa đi xa cũng nghe được những lời này, Diệp lão gia tử cũng nghe.
Nhưng điều kỳ lạ là đồng chí Cổ Kiến Nhung hơi nhíu mày, Diệp lão gia tử mặt không biểu tình, đồng chí Giang Thành thần sắc hơi không vui, chỉ là ba người đều không nói chuyện, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
- Không thể nào đâu.
Nhị lão gia tử cũng không phải nhân vật tầm thường, lập tức hiểu ý tứ Diệp Khai, lắc đầu nói:
- Cháu nghĩ quá hoang đường! Ngôi sao đổi lấy chiến công là khẳng định công tích tướng sĩ, có tiêu chí đối với quân đội làm ra cực lớn cống hiến, cùng ca hát khiêu vũ có quan hệ gì? Cháu cho là ca hát khiêu vũ có thể thiên hạ thái bình rồi hả?! Vớ vẩn! Có ý nghĩ như vậy, tin là ông thu hồi lại ngôi sao nào hay không?! Ân?!
- Hắc...... Diệp Khai cười cười, theo mọi người đi ra ngoài.
Hắn nói như vậy, tự nhiên không phải tùy tiện.
Vào hai mươi năm sau, những người dựa vào ca hát khiêu vũ tấn chức há lại chỉ có một hai?
Không cần đối mặt biển cả sóng to gió lớn, không cần mạo hiểm mưa bom bão đạn, chỉ đứng trước micro há miệng hát hai bài liền có thể quan bái thiếu tướng hải quân, đây mới là điển hình, danh chính ngôn thuận không bám vào một khuôn mẫu nha.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này không khỏi có rất nhiều cảm khái với ngôi sao trên bờ vai.
Vào thời đại chiến tranh, Tướng quân có nghĩa là hoành đao giết địch, đấu tranh anh dũng, như trong [Hoa Mộc Lan] có câu “Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy”.
Nói đến Tướng quân, mọi người đều nghĩ đến câu “tính toán trăm vạn binh trong lều, quyết thắng ngàn dặm”, hay cảnh tượng một nguyên soái quân đoàn, uy phong lẫm lẫm lãnh binh!
Nhưng Tướng quân quyết chiến há lại chỉ có từng đó tại chiến trường? Hôm nay thái bình thịnh thế không cần hoành đao giết địch, không cần đấu tranh anh dũng, cổ uốn éo uốn éo, bờ mông uốn éo uốn éo, cầm cái Micro nho nhỏ, hát vài câu dễ nghe, cười tươi tắn là có thể lập công nhận uy phong hiển hách.
Tuy nói - thiếu tướng chỉ là Tướng quân bên trong đích cất bước quân hàm, nhưng là ý nghĩa thật sự là bất thường!
Nguyên nghĩ đến Diệp Khai nói vậy là thôi, nào ngờ lúc ra đến cửa hắn bỗng nhiên lại nói:
- Kỳ thật, ca hát đem làm Tướng quân, cũng chưa hẳn không thể ah.
- Ah? Ý tứ gì?
Nhị lão gia tử phi thường phối hợp hỏi ngược lại.
- Đừng quên có câu thành ngữ gọi là bốn bề thọ địch, như vậy đủ để chứng minh ca hát, đặc biệt là hát Sở Ca cũng có thể làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật chết không nhắm mắt! Như vậy xem ra ca hát không kém đao thương, có thể nói là không đánh mà thắng, khắc địch chế thắng rồi, ai dám nói ca sĩ không thể đem làm Tướng quân?
Diệp Khai cười hì hì nói ra.
- Nói gở, chuyện quân ủy có loạn cũng không đến phiên cháu quan tâm.
Nhị lão gia tử cố ý quát lớn.
- Cũng không phải nói gở, cháu chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Nếu có một ngày, ca hát cũng có thể đem làm Tướng quân này vậy thì cháu thà rằng bỏ ngôi sao này cũng không muốn làm bạn với những người kia.
Đồng chí Giang Thành tựa hồ dừng một lát rồi mới đi sang phòng làm việc.
Đồng chí Cổ Kiến Nhung một lần nữa đánh giá Diệp Khai, cũng không nói gì, chỉ chào Diệp lão gia tử rồi cũng quay trở lại phòng làm việc của mình.
Diệp Khai cùng Nhị lão gia tử không trực tiếp ly khai, mà tới chỗ phòng làm việc của Diệp lão gia tử.
- Mặc dù có chút may mắn, có chút ngoài ý muốn, nhưng l Diệp gia rốt cục lại thêm một ngôi sao... Coi như là khó được rồi.
Ngồi vào chỗ của mình, Diệp lão gia tử mới gật đầu khen ngợi Diệp Khai.
Thư ký vội vàng pha trà cho bọn họ, Nhị lão gia tử đứng ở một bên nhi, thưởng thức một bộ đại tự hoành phi của Diệp lão gia tử gần đây vừa ghi , tựa hồ là có chút tán dương.
- Chuyện đến tột cùng là ai nói?
Diệp Khai cũng không vì trên bờ vai đột nhiên thêm một ngôi sao mà quên hết tất cả, ngược lại chút sầu lo hỏi Diệp lão gia tử
Chuyện lần này xác thực là có một chút cổ quái.
Theo như Diệp Khai xem ra, vô luận là Diệp lão gia tử cũng tốt, Nhị lão gia tử cũng thế, đều khó có khả năng chủ động yêu cầu cho hắn một ngôi sao, cái này không hợp quy củ, cũng làm cho người ta chú mục, không phải cái gì tốt.
Diệp Khai lên cấp Phó Ban đã đủ làm cho người ta đỏ mắt, phiền toái đến tiếp sau cũng là không ngừng, khiến hắn ứng phó tuy không đến mức mệt mỏi nhưng cũng cần coi chừng đối phó, hôm nay lại thêm một ngôi sao, coi như có thân phận trong quân đội, hơn nữa còn là không thấp, cái này đối với hắn mà nói lại là một cái khảo nghiệm.
Phải biết rằng, bao nhiêu người trong quân đội phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có một ngôi sao này, hắn chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, không có danh tiếng gì, lại đột nhiên được quân ủy trao quân hàm, trở thành Tướng quân nước cộng hoà hàng thật giá thật, tương phản lớn như vậy há có thể không bị người đỏ mắt?
Hoặc nói đây là một loại ca ngợi, đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm, hoặc cũng có thể cho rằng là một loại nâng lên để giết!
Diệp Khai cũng không rõ ràng lắm chuyện này phía sau màn là thao tác như thế nào, chỉ là hắn biết ngôi sao này không phải dễ đeo. Hắn không phải lão binh xuất thân binh nghiệp, cũng không phải “ngự dụng ca sĩ” hát hát nhảy nhảy, lại đột nhiên được loại vinh quang này, tuy nói là bởi vì chuyện tàu ngầm hạt nhân nhưng tuyên dương có rất nhiều, chưa hẳn đã nên phong Tướng.
Mặc dù nói đeo ngôi sao này lên sẽ để cho Diệp Khai cảm thấy rất có mặt mũi, thế nhưng mà trên thực tế tác dụng cũng không có bao nhiêu, nói đến chỗ tốt thực tế còn không bằng đem từ cấp Phó Ban lên trưởng ban.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng chỉ biết ngẫm lại mà thôi, hắn cũng biết mười chín tuổi cấp Phó Ban đã là nghịch thiên, lại thêm nửa cấp nữa thì e một nửa cục chính trị muốn điên rồi.
Nghe cháu trai hỏi, Diệp lão gia tử nhìn Nhị lão gia tử, suy nghĩ một lát, sau đó mới nói với Diệp Khai:
- Cụ thể là ai chủ ý thì không thể biết. Bất quá đồng chí Cổ Kiến Nhung cùng đồng chí Giang Thành đều tỏ vẻ đồng ý, quả thật làm cho ông cảm thấy có chút kinh ngạc.
Diệp Khai nghe Diệp lão gia tử nói vậy lập tức đã minh bạch, ý nghĩ này thực sự không phải là xuất từ ở đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Cổ Kiến Nhung quyết định, mà là một người khác hoàn toàn, chỉ là người kia là ai, Diệp lão gia tử có lẽ là không biết, không thể khẳng định, hoặc là không muốn nhắc tới.
- Đây là đem cháu đặt ở trên lửa sấy nha.
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử.
- Nếu cháu sợ, đoán chừng cũng sẽ không tiếp nhận ngôi sao này?
Diệp lão gia tử nhìn xem Diệp Khai, vừa cười vừa nói.
- Hắc, vậy cũng được, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, lão Diệp gia các ông lúc nào cũng không thể khiến người xem lần a? Thua người cũng không thể thua trận nha, chố tốt đưa tới cửa trước nuốt vào nói sau, có thể tiêu hóa hay không, vậy thì xem khẩu vị cháu có đủ hay không rồi!
Diệp Khai rất lưu manh nói.
Nhị lão gia tử lúc này thưởng thức đã xong đại tác của Diệp lão gia tử, quay lại trước bàn làm việc của Diệp lão gia tử, thuận tay cầm phần văn bản tài liệu lật xem, vừa nói:
- Bất quá với công lao Tiểu Khai, cho một cái thiếu tướng cũng không đủ. Dù sao lão Diệp gia vì kiến thiết quân đội mà ngay cả cháu trai cũng phái ra, nước ngoài phong hiểm trùng trùng điệp điệp, há lại dễ dàng hay sao? Lần này đi Russia thăm dò trụ sở bí mật cũng là cửu tử nhất sinh, một thiếu tướng còn mỏng rồi.
Ông nói cũng rất có đạo lý, thời kỳ hòa bình, ngay cả trận chiến cũng không đánh, chỉ trông cậy vào hải ngoại kiến công lập nghiệp. Diệp Khai lúc này đây đi ra ngoài, đó là dùng hạch tâm đời thứ ba lão Diệp gia vì nước chiến đấu, gặp phong hiểm gì vẫn chưa biết được, quyết đoán cùng quyết tâm như vậy, những hào môn ai có thể vượt?
Nói trắng ra căn bản cũng không có người dám như lão Diệp gia, đem con cháu ưu tú nhất đệ tử phóng tới hoàn cảnh hiểm ác như thế!
Vạn nhất có gì sơ xuất, chẳng phải là lại để cho nghiệp lớn nhà mình đã đoạn sao?
- Nhà người ta thế nào, chúng ta không cần đi mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, làm tốt chuyện nhà chúng ta là được rồi.
Diệp lão gia tử ngược lại thấy rất nhạt:
- Tiểu Khai đi Russia vẫn nên lấy bản thân an toàn làm chủ, có thể làm sẽ làm, không thể xử lý cũng đừng có miễn cưỡng chính mình, chiến công của cháu đã rất nhiều, tương lai kế hoạch mẫu hạm vẫn còn cần cháu khơi mào, mọi sự lấy đại cục làm trọng a.
- Cháu cũng minh bạch.
Diệp Khai gật đầu:
- Chỉ là bí mật này trong căn cứ tựa hồ có mấy thứ cực kỳ trọng yếu, buông tha quá đáng tiếc.
Cháu cũng chú ý vấn đề về an toàn, cho dù bắt không được, thoát thân vẫn nắm chắc rất lớn.
Diệp Khai đối với việc này đã sớm thôi diễn trước trước sau sau qua vô số lần, cảm thấy nắm chắc rất lớn, nhất là trong tay của hắn còn nắm giữ một số thứ mà người khác không biết, ví dụ như mật lệnh khống chế căn cứ kia.
Hơn nữa, hắn cũng có lòng tin đối với năng lực chạy trốn của mình, dù không thành thì thoát thân trở ra vẫn được.
Dù sao, ở hải ngoại còn có quân hạm nước cộng hòa, dưới dưới biển còn có tàu ngầm hạt nhân của mình tiếp ứng. Hành động lần này có ý nghĩa trọng đại, một khi thành công không chỉ là gặt hái được lực ảnh hưởng không thể dao động trong quân đội , đồng thời Diệp Khai cũng có thể từ đó đạt được vô số chỗ tốt thực tế, nghe nói bên trong trụ sở kia có khá nhiều tài nguyên kỹ thuật, cùng với hoàng kim cùng châu báu dự trữ đấy.
Là tổng căn cứ cho Soviet lần thứ hai quật khởi, bảo tàng chỗ đó khó có thể đánh giá.
Đối mặt dụ hoặc lớn như vậy, Diệp Khai không có khả năng không động tâm, coi như những điều này đều là hư ảo, hắn cũng hi vọng xem bên trong như thế nào?
Tối trọng yếu nhất, trong lòng của hắn luôn có một loại xúc động, tựa hồ tại đâu đó có cái gì đó đặc biệt đang đợi chính mình.
Đây là một loại cảm giác phi thường huyền diệu nhưng quả thật tồn tại.