Lão bà anh đa nghi thế.
Nhìn xem Sở Tĩnh Huyên đi khỏi, Lạc Đan bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Khai, nói với hắn.
- Ah, cái này rất bình thường.
Diệp Khai cũng không quay đầu lại hồi đáp:
- Nhà ai có nam nhân ưu tú như vậy, nữ chủ nhân cũng sẽ biết nóng ruột nóng gan, nhất là trong nhà còn Hồ Ly tinh.
- Anh nói ai là Hồ Ly tinh?
Vương Lạc Đan nghe xong, lập tức giận dữ.
- Thật à, sao kích động vậy?
Diệp Khai quay đầu, nhìn xem Vương Lạc Đan giận dữ, tựa hồ ngạc nhiên.
Vương Lạc Đan hừ một tiếng, xoay người tiến vào trong phòng.
Diệp Khai vuốt vuốt cái mũi của mình, có chút buồn bực nói:
- Đến cùng ai mới là chủ nhân nhà này?
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai bỗng nhiên nhận được điện thoại của cục trưởng Lâm Uy Tướng quân cục cảnh vệ trung ương, mời hắn đến đại nội nói là có chuyện.
Lâm Uy Tướng quân cũng là môn sinh Diệp lão gia tử, cho nên là người tin được, Diệp Khai nhận được điện thoại cũng không nghĩ gì liền lên ô-tô đi đại nội.
Lần này không cần gọi điện thoại vào bên trong.
Diệp Khai ăn mặc quân trang, ngôi sao trên bờ vai lóng lánh, biểu lộ nghiêm túc đưa chứng nhận sĩ quan cho cảnh vệ.
Cảnh vệ vừa xem lập tức kinh hãi, người thanh niên này là thiếu tướng, lại là một trong lãnh đạo trực tiếp, phó cục trưởng, thiếu tướng Diệp Khai của cục cảnh vệ trung ương!
- Chào!
Mấy cảnh vệ lập tức đứng nghiêm, chào Diệp Khai theo đúng điều lệnh.
Diệp Khai cũng chào lại theo đúng điều lệnh sau đó tiếp tục lái xe đi vào địa bàn cục cảnh vệ trung ương, lập tức liền có người dẫn Diệp Khai tới văn phòng của hắn.
Kiến trúc bên trong cũng tương đối cổ điển, rất mát mẻ. Phòng làm việc của tổng cộng có trong ngoài hai gian, bên cạnh là phòng thư ký, còn có mấy gian của cảnh vệ, đều thuộc phó cục trưởng quản hạt.
Diệp Khai tiến vào đến phòng làm việc của mình liền bắt đầu dò xét.
Chỉ thấy đồ dùng trong phòng đều bằng gỗ lim, nhìn như phòng của một bô lão mà đồ dùng văn phòng đều mới , rất rõ ràng là vừa vặn chuẩn bị.
Đoán chừng là sau khi tân nhiệm phó cục trưởng bổ nhiệm mới tạm thời chuẩn bị, nếu không không phải như vậy.
Diệp Khai đi quanh cái bàn làm việc dài hơn hai mét, rộng hơn một mét, sau đó ngồi xuống ghế dựa, vặn vẹo uốn éo bờ mông, điều chỉnh tư thế rồi mới cầm hồ sơ trên bàn lật xem.
Bất quá bên trong hồ sơ cũng không có tư liệu gì mẫn cảm, đơn giản là một số văn bản hàng ngày, ví dụ như về tài vụ, không hề có tài liệu mật.
Diệp Khai tiện tay mở ra một văn bản mới thì là thông báo bổ nhiệm của hắn.
Xem ra việc bổ nhiệm Diệp Khai cũng không quá bí mật, nhưng đương nhiên cũng chỉ bó hẹp trong văn phòng trung ương đảng.
Nhưng trong văn bản không hề đề cập qua lai lịch của Diệp Khai, chắc đây là hồ sơ mật do quân ủy quản lý.
Qua vài phút, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Khai đứng lên, đi tới cửa thì thấy cục trưởng Lâm Uy Tướng quân đã c đi vào].
- Chào Lâm cục trưởng.
Diệp Khai đưa tay lên chào.
- Chào Diệp phó cục trưởng.
Lâm Uy Tướng quân cũng đáp lại, vừa cười vừa nói.
Hai người đi vào phòng làm việc của Diệp Khai, sau khi ngồi xuống, Lâm Uy nói:
- Vốn cũng không có chuyện gì, bất quá bởi vì qua mấy ngày nữa cậu sẽ khởi hành xuất ngoại nên tôi mời tới đây xem có gì quan trọng cần sắp xếp thì trong cục có thể giúp chút ít phương diện, cậu cứ việc nói thì tốt rồi.
- Đa tạ Lâm cục trưởng quan tâm.
Diệp Khai cảm ơn rồi nói với Lâm Uy Tướng quân:
- Kỳ thật cũng không có gì, lần này cũng không phải lấy người đánh nhau, chủ yếu là đấu trí so dũng khí, cần nhân thủ chủ yếu đều là phương diện kỹ thuật, tôi lấy bên hải quân là được.
- Vậy là tốt rồi, cục cảnh vệ trung ương là chỗ của cậu, cần gì cứ nói.
Lâm Uy Tướng quân sau khi nghe, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
- Cảm tạ Lâm cục trưởng ủng hộ, như có cần, tôi cũng sẽ không khách khí đấy.
Diệp Khai nói.
Lâm Uy Tướng quân nhìn phòng làm việc của Diệp Khai, khẽ gật đầu, tỏ vẻ cũng ổn rồi mới nói:
- Có vị lão nhân gia đức cao vọng trọng muốn gặp cậu nên bảo tôi tới tìm.
- Ah?
Diệp Khai nghe xong, lập tức sững sờ.
Cảm giác đám lão nhân gia đức cao vọng trọng trong kinh thành, ngoại trừ giao hảo với lão Diệp gia, những người khác không nói, không nghĩ tới còn có người nào là mình chưa từng gặp qua.
Lâm Uy Tướng quân nói cũng có một ít vấn đề, có thể được hắn gọi là lão nhân gia đức cao vọng trọng, nghĩ đến thực không phải nhân vật tầm thường, nếu không cũng không đảm đương nổi danh xưng này.
- Là vị lão nhân gia nào?
Diệp Khai không khỏi muốn hỏi một tiếng.
- Ha ha, cam đoan là một vị lão nhân gia cậu chưa thấy qua cũng chưa từng nghe qua.
Lâm Uy Tướng quân lập tức nở nụ cười:
- Đi thôi, đoán chừng lão nhân gia đã đợi lâu rồi.
Lâm Uy Tướng quân đã nói như vậy, Diệp Khai cũng không thể nói không đi, hơn nữa trong lòng của hắn cũng có chút hiếu kỳ, không biết vị lão nhân gia như Lâm Uy Tướng quân nói là thần thánh phương nào?
Diệp Khai chưa thấy qua cũng chưa từng nghe qua một vị lão nhân gia như vậy, sẽ là ai chứ? Diệp Khai lắc đầu, không được biết.
Lâm Uy Tướng quân dẫn Diệp Khai vào bên trong sân nhỏ, xuyên qua vài chỗ hòn non bộ cùng kiến trúc kiểu cung điện, tới một tòa đình viện thật sâu, tựa hồ được dây thường xuân bao phủ nên tay nắm bằng đồng của cửa lớn thỉnh thoảng lấp lóe dưới ánh mặt trời.
- Chính là chỗ này.
Lâm Uy Tướng quân nói một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa dẫn Diệp Khai đi vào.
Diệp Khai đi vào liền phát hiện sân nhỏ đều chằng chịt dây thường xuân, tay nắm bằng đồng hắt lên mấy quang ảnh trên sân, theo gió mát đung đưa.
Đột nhiên tiến nhập vào một không gian như vậy, Diệp Khai cảm thấy con mắt không quan, như là hư ảnh biến hóa khiến như sai lạc về thời không.
Vừa lúc đó, một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trong đình viện.
Diệp Khai cảm giác được có chút dị thường, ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện vị lão giả này, chỉ thấy tuổi của dường như hơn sáu mươi tuổi, hoặc như là hơn 70 tuổi, cũng có thể là hơn tám mươi tuổi, mái tóc búi được thắt bởi tơ lụa, khuông mặt lại không có bao nhiêu nếp nhăn, vầng trán rộng lớn, ánh mắt thâm thúy, tràn đầy hào quang trí tuệ.
Càng thêm không hợp thói thường là vị lão giả này mặc áo choàng bằng vải thô, nhưng lại không hề có vẻ lam lũ mà hết sức tiêu sái.
Lão giả chắp tay sau lưng nhìn bầu trời, tựa hồ xuyên thấu qua dây thường xuân dày đặc, hàm râu vểnh lên như hình Đỗ Phủ trong sách giáo khoa.
- Chào đại sư phụ.
Lâm Uy Tướng quân thấy vị lão giả này cung kính bái nói.
Lão giả quay đầu, nhìn Lâm Uy liếc, gật đầu nói:
- Tiểu Lâm tử, ngươi đã đến rồi.
- Đại sư phụ, ta dựa theo phân phó của ngài, đem Diệp Khai tới.
Lâm Uy Tướng quân nói với lão giả.
- Ta nhìn thấy rồi.
Lão giả lên tiếng, sau đó nói:
- Ngươi đi về trước đi, ta nhờ Tiểu Diệp một chút.
- Dạ, đại sư phụ, ta cáo lui trước.
Lâm Uy lại bái, sau đó ra ngoài.
Trong sân, cũng chỉ còn lại có Diệp Khai cùng vị lão giả.
Diệp Khai nhìn xem lão giả, cảm thấy lai lịch đối phương tựa hồ thần bí khó lường, chính mình cho tới bây giờ chưa nghe nói qua đại nội còn có một vị đại nhân vật rất giỏi như vậy, xem thái độ cung kính của Lâm Uy Tướng quân không khác với thủ trưởng tối cao, vị lão giả này là ai? Diệp Khai tràn đầy nghi hoặc.
Hắn nhìn về phía lão giả vải thô áo choàng, chỉ thấy trong quang ảnh pha tạp, lão giả như chập chờn khiến hắn có cảm giác không thật.
Bởi vì hắn không rõ ràng lai lịch lão giả, chỉ cảm thấy hắn có chút cao thâm mạt trắc, cho nên Diệp Khai nhất thời cũng không biết nói cái gì cho thỏa đáng, tác tính ngậm miệng không nói, đứng ở nơi đó nhìn xem lão giả, hi vọng phát hiện điều gì.
Chỉ là hắn xem lão giả đồng thời lão giả cũng quay đầu nhìn xem hắn, lại không có cao thấp dò xét, mà là trực tiếp dùng ánh mắt sắc bén chiếu vào.
Diệp Khai bỗng nhiên cảm giác một luồng tinh khí vọt đến, trong thân thể của mình chợt sôi trào.
- xin hỏi ngài là?
Diệp Khai cuối cùng mở miệng, giằng co như vậy khiến hắn bắt đầu không nhịn được.
- Cũng không tệ lắm, so với ta dự đoán tốt hơn nhiều.
Lão giả đột nhiên nở nụ cười.
Ông vừa cười thì Diệp Khai đã cảm thấy áp lực và khó chịu trên người lập tức như băng tuyết hòa tan, chỉ cảm thấy ấm áp nhưng lại không khô nóng.
Vị đại sư này là ai? Diệp Khai tràn ngập tò mò.