- Số tiền lớn như vậy...
Lão đầu nhi có chút khó xử xoa xoa tay, không nhận mà chỉ lắc đầu nói:
- Không có tiền lẻ ah.
- Không cần thối lại.
Diệp Khai tiện tay chỉ vào mấy người bên mình:
- Ông xem chúng cháu nhiều người như vậy, đoán chừng ăn hết bánh đúc đậu trong xe, không biết 100 tệ có đủ hay không?
- Đã đủ rồi đã đủ rồi, để tôi đem bì bóng và bột cho cậu.
Lão đầu nhi nghe Diệp Khai vừa nói như vậy, lập tức gật đầu nói nói:
- Chỉ là như vậy thì tôi chiếm được tiện nghi của cậu.
- Không nói cái đó, đêm hôm khuya khoắt, ông bày quầy bán hàng cũng không dễ dàng, hơn nữa cháu cũng không thiếu chút tiền này.
Diệp Khai khoát tay nói.
- Vậy thì tốt, mấy vị ngồi trước ah, xong ngay thôi.
Lão đầu nhi vu vẻ, bảo mọi người ngồi xuống, sau đó mang theo cháu gái làm bánh đúc đậu.
Gần mười người ngồi trên ghế gỗ vây quanh bốn cái bàn dài chung quanh, cảm giác có chút quê nhà, trên thực tế, rất nhiều chợ đêm hàng vỉa hè trong thành thị nhỏ mấy năm sau đều là như vậy.
Lão đầu nhi cầm một cái khuôn inox tròn có đường kính chừng hai mươi phân, bên trong có nhiều răng nhỏ, ấn một cái là ra một cái bánh đúc đậu.
Động tác lão đầu nhi rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã được chừng mười chén, tiểu cô nương cũng không kém, làm đồ gia vị, làm tương dấm chua, sát dưa leo, rất nhanh bày tại trên mặt bàn.
- Tiểu cô nương cũng xinh nhỉ, lên cấp ba rồi?
Hùng Nghị Vũ thấy tiểu cô nương tay chân lanh lẹ, dáng vẻ có giáo dục liền thuận miệng hỏi.
Tiểu cô nương nhìn hắn, ừ một tiếng, sau đó cúi đầu làm việc, chạy tới giúp ông.
Sạp hàng tuy không lớn, nhưng dọn dẹp sạch sẽ nên Diệp Khai cảm giác cũng thoải mái.
Nói thật, hắn chưa bao giờ ăn hàng quán vỉa hè như vậy.
Đêm nay cũng là đúng dịp, cho nên mới đi theo Hùng Nghị Vũ ăn bánh đúc đậu.
- Loại bánh đúc đậu này tục xưng gọi là nạo phấn nhân, bởi vì lúc đúc bánh thì uốn theo đường cong.
Hùng Nghị Vũ giới thiệu:
- Kỳ thật thứ này làm từ bột gạo, chưa nói gì tới dinh dưỡng nhưng đầu tiên là đỡ đói, mùa hè ăn cũng được, thêm chút mù tạt ăn rất ngon.
Diệp Khai theo lời bỏ thêm chút mù tạt, lấy đôi đũa dùng một lần khuấy khuấy, nếm thử quả nhiên thấy vị cay xộc thẳng lên mũi.
- Thoải mái ah!
Diệp Khai đem một chén nạo phấn nhân ăn hết cảm thấy rất đã miệng.
Mười mấy người bưng chén, ngồi ở chỗ kia ăn nạo phấn nhân, cảnh tượng nhìn trông khá bắt mắt vì bình thường ít thấy nhiều người như vậy.
- Lão Chu, làm chén nhi nạo phấn nhân đi.
Một người đi xe đạp qua gọi nói.
- Hôm nay bán xong rồi.
Lão đầu nhi cười hồi đáp.
- Hắc, hôm nay sinh ý không tệ ah.
Người nọ nhìn thoáng qua, liền phát hiện một đám người ngồi vây quanh liền biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy hàn huyên một câu rồi tiếp tục phóng đi.
- Lão nhân gia là người nhà máy thép ah.
Hùng Nghị Vũ đang ăn, thấy tình cảnh này, liền thuận miệng hỏi.
- Ở chỗ này ở vài thập niên rồi, về hưu cũng có vài chục năm rồi.
Lão đầu nhi cũng có chút cảm khái:
- Trước kia nhà máy khởi sắc, đi ra ăn chợ đêm rất nhiều, gần đây bởi vì nhà máy muốn bán đi, mọi người cũng ủ rũ, nói còn được làm việc hay không đã là vấn đề, dù làm được thì cũng chỉ là làm công cho tư bản.
Diệp Khai đã ăn xong, dùng khăn tay lau miệng.
Kỳ thật cái mà lão đầu nhi cũng là một vấn đề phổ biến trong thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước hiện giờ.
Trước kia tất cả mọi người đều cho làm công quốc gia, ngoại trừ đi làm còn những chuyện khác cơ hồ không cần quan tâm, trừ phi là trong nhà nặng gánh thì sẽ vất vả một ít, nhưng là tương đối mà nói, sinh hoạt vững vàng không có quá nhiều phiền não.
Nhưng hiện tại bất đồng, vận mệnh xí nghiệp cùng công nhân không còn thuộc về nhà nước lo, cần phá sản phải phá sản, nên thất nghiệp phải thất nghiệp, trong vòng một đêm, tất cả mọi người từ thế hệ hơn bốn mươi, thậm chí còn nhiều tuổi hơn đều bị đẩy cho xã hội.
Cái gọi là đẩy cho xã hội chỉ là nói cho dễ nghe, trên thực tế những người này sẽ không có người đi quản, chính mình nghĩ biện pháp kiếm sống, mặc dù nói quốc gia có chính sách hỗ trợ một chút nhưng về đến địa phương thì trên căn bản là chẳng quan tâm.
- Đám công nhân nhà máy thép thất nghiệp thì làm gì?
Hùng Nghị Vũ hỏi.
- Cái này khó mà nói rồi......
Lão đầu nhi nhìn nhìn Diệp Khai cùng Hùng Nghị Vũ:
- Xem các cậu cũng không phải là dân bản xứ ah.
- Ân, chúng tôi không phải dân bản xứ.
Hùng Nghị Vũ nói trơn tru:
- Nhà máy chúng tôi trước kia có vãng lai nghiệp vụ với nhà máy thép, nhà máy thép còn thiếu nợ chúng tôi hơn sáu mươi vạn khoản gia công, lúc này đây tới là nhìn xem có thể đòi nợ hay không, nhưng mà nghe nói nhà máy thép muốn cho đóng gói bán ra rồi hả? truyện được lấy từ website tung hoanh
- Ai, vậy các cậu tới có chậm rồi.
Lão đầu nhi sau khi nghe thở dài nói:
- Gần đây cũng không ít người đến nhà máy thép đòi nợ nhưng chưa ai thành công.
- Vì cái gì? Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa ah!
Hùng Nghị Vũ kỳ quái hỏi ngược lại.
- Đây không phải xí nghiệp muốn đóng gói bán ra nha.
Lão đầu nhi giải thích:
- Hiện tại tài sản sắp thanh toán, cho nên tất cả niêm phong cất vào kho, các cậu không đòi được đâu.
- Nếu là đóng gói bán ra, như vậy về sau xí nghiệp bán đi, nợ nần do người tiếp nhận đến gánh?
Hùng Nghị Vũ hỏi:
- Chẳng phải đợi đến lúc thay đổi chế độ xã hội vẫn có cơ hội đòi tiền trở về hay sao?
Ý tứ đóng gói bán ra, nói đúng là vô luận là tài sản hay nợ nần, đều do người tiếp nhận gánh lấy, lúc đó tài sản có thể tùy ý điều phối, nợ nần cũng phải nhận, cho nên Hùng Nghị Vũ lúc hỏi vấn đề này là vậy.
- Không có đơn giản như vậy.
Lão đầu nhi lắc đầu nói:
- Tôi xem các cậu đừng nên lãng phí thời gian, không có tác dụng đâu.
- Vì sao?
Hùng Nghị Vũ tỏ vẻ không thể hiểu.
- Bán cho xã hội đen rồi, chú thấy lấy được tiền không?
Tiểu cô nương lanh mồm lanh miệng, nhịn không được xen vào.
- Cái gì?
Mọi người nghe xong đều sững sờ, Diệp Khai hỏi:
- Không phải nói bán cho thương nhân Hồng Kông sao, như thế nào biến thành xã hội đen rồi hả?
Chuyện này Hùng Nghị Vũ cũng không rõ ràng lắm, hắn dù sao không phải quản loại chuyện này, hơn nữa tuy là phó cục trưởng nhưng khá liêm khiết nên cũng không biết nhiều về những loại chuyện mập mờ này.
Nhất là bên nhà máy thép là do một phó cục trưởng khác phụ trách.
- Tôi nghe nói là bán cho công ty Hồng Đằng của cảng đảo nha.
Hùng Nghị Vũ nói.
- Lão bản của công ty Hồng Đằng là Hắc Thất, trước kia cũng làm ngay nhà máy thép này, về sau bởi vì trộm cắp thiết bị nhà máy thép bị bắt, xử tù hai năm rồi thành lưu manh, năm trước đi cảng đảo, thành lập một công ty liền biến thành thương nhân Hồng Kông rồi.
Lão đầu nhi biết tường tận:
- Nghe nói Hắc Thất tiểu tử này năng lực rất lớn, toàn bộ hắc bạch hai nhà thành phố An Bình đều quen biết, lần này nhà máy thép đấu giá, hắn tuyên bố chỉ cần 1000 vạn là có thể mua lại, đám công nhân trước kia quan hệ với hắn không quá tốt đều bỏ đi vì sợ hắn tính sổ.
- Hắc, rõ ràng còn có chuyện như vậy.
Diệp Khai hỏi:
- Chẳng lẽ thành phố không biết?
- Như thế nào lại không biết?!
Tiểu cô nương có chút tức giận nói:
- Trừ phi bọn họ đều là mù lẫn điếc!
Diệp Khai nghe xong lập tức cười nói:
- Em nói đúng, làm quan am hiểu nhất giả câm vờ điếc.
Tuy không quá khẳng định về lời của hai ông cháu nhưng Hắc Thất chắc chắn sẽ không phải là người tốt lành gì, nếu không công nhân nhà máy thép sẽ không đối với hắn ý kiến lớn như vậy, hơn nữa chỉ ra giá 1000 vạn mà đòi mua xí nghiệp lớn như vậy, tình huống khẳng định quỷ dị, muốn nói không có nội tình mới có quỷ.
Trên thực tế, Diệp Khai vô cùng rõ ràng, trong quá trình xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, rất phổ biến hiện tượng chính quyền địa phương kiếm lời bất chính. Chỉ vì không có cơ cấu thẩm tra độc lập và chuyên nghiệp mua bán nên một số thế lực đen công khai nhảy ra chia cắt tài sản quốc hữu.
Đối với công nhân viên chức xí nghiệp mà nói, ngay cả một vạn tệ cũng chưa chắc có, dựa vào cái gì đàm thu mua xí nghiệp?
Cho nên bất kể là một trăm vạn hay là 1000 vạn không thành vấn đề nhưng đại bộ phận công nhân quan tâm là một khi xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội thì bản thân có thể ở lại, tiếp tục có tiền lương nuôi sống gia đình, về phần là lưu manh trở thành chủ tịch, hoặc là xã hội đen trở thành người dẫn đường có gì phân biệt?
Lúc trước là xí nghiệp nhà nước, là đảng uỷ lãnh đạo, hiện tại cũng không trở thành bộ dạng này?
Quốc hữu hay tư nhân không quá phân biệt, chỉ cần có thể nhét đầy cái bao tử mới là thật đấy.
- Khục, hiện tại tôi càng xem không hiểu, lưu manh đều mơ tưởng làm đương gia!
Lão đầu nhi có chút tức giận nói.
Đang trong lúc nói chuyện, chợt nghe được xa xa vang lên tiếng xe gắn máy điếc tai.
- Không xong, đám lưu manh kia gây sự rồi!
Lão đầu nhi vừa nghe liền nhanh chóng thu dọn xe, thu thập bát đũa và bàn ghế muốn rời đi.
Chưa đến vài phút, chợ đêm đã vắng tanh, tất cả mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, người đi dạo bên ngoài cũng đều nhao nhao về nhà.