Quan Môn

Chương 366: Chỉ là các người cũng coi là quan?

- Sao lại kém như vậy chứ…

Diệp Khai nhìn người bị mình đánh một báng súng nằm dài dưới đất, thật có chút kinh ngạc.

Hùng Nghị Vũ ở bên cạnh bĩu môi nói:

- Nhị thiếu gia, báng súng của cậu làm bằng thép đó, không đem đầu người ta đập nát thì đã tốt lắm rồi.

- Hi vọng không đánh chết, nếu không còn phải nghĩ biện pháp giải quyết tốt hậu quả.

Diệp Khai lầm bầm một câu, dùng chân hất hất đầu tên kia để mặt hắn lật trở lên.

- Ti…

Hùng Nghị Vũ nhìn thấy rõ mặt đối phương, không khỏi nói:

- Nhị thiếu gia, cậu biết người cậu đánh ngất là ai không?

- Chẳng lẽ là Hắc Thất? Không trùng hợp như vậy đi?

Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi.

Lần này bọn họ tới đây thật vội vàng, thực tế Hắc Thất có bộ dáng thế nào có thể nói hoàn toàn không biết gì cả, bởi vậy Diệp Khai giao phó bốn người giữ vững vị trí cửa ra vào, người còn lại đi mỗi phòng tìm kiếm, gặp người phản kháng hết thảy đánh ngất, nếu như gặp được người cầm súng phản kháng có thể trực tiếp nổ sung, nếu như gặp uy hiếp an toàn tính mạng thì có thể bắn chết đối phương.

Diệp Khai dám hạ mệnh lệnh như vậy đương nhiên là có chỗ dựa vào.

Lúc trước Hùng Nghị Vũ từng nói với Diệp Khai, biệt thự của Hắc Thất chính là hang ổ của hắn, bên trong có giấu súng ống, tình huống này hắn hiểu rõ tinh tường, chỉ là thế lực của Hắc Thất ở thành phố An Bình thật sự rất lớn, cảnh sát đều biến thành đồng lõa của hắn, không có khả năng đi thăm dò nơi ở của hắn mà thôi, cho nên chuyện này cũng không người hỏi đến.

Nhưng nếu Diệp Khai muốn bắt người lấy chứng cớ chỉ cần vây quanh biệt thự này thì đã không còn gì sơ hở.

- Tên này là Hắc Thất, ở trong thành phố An Bình người không biết hắn thật sự là không bao nhiêu.

Hùng Nghị Vũ đá Hắc Thất một cước, cảm thấy bản thân mình rất thành công.

Nếu không phải quăng tới dưới trướng Diệp Khai, chính mình làm sao có cơ hội dùng chân đạp Hắc Thất như bây giờ? Đây quả thật là chuyện không khả năng.

Lúc này lại có hai người từ trên lầu nhảy xuống trong sân, đều bị người của Diệp Khai đánh ngã, trực tiếp dùng dây xích khóa chung một chỗ, sau đó kéo vào trong biệt thự.

Hiện tại toàn bộ tầng bốn biệt thự đã bị người của Diệp Khai điều tra xong, tổng cộng bắt được hơn ba mươi nam nhân, còn có hơn hai mươi nữ nhân.

- Hắc, thật không uổng phí công sức, mở đại hội sao, thoáng cái đã bắt được không ít người.

Có hai bảo tiêu nói.

- Tiểu tử này thật sự biết giày vò…

Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó mang theo Hùng Nghị Vũ đi thăm dò tình huống trong nhà.

Là người của thành phố An Bình, Hùng Nghị Vũ xem như địa đầu xà, có hắn đi theo phân biệt nhận thức mặt của những người tham gia tụ hội đem nay theo lời mời của Hắc Thất, như vậy càng dễ dàng lấy được chứng cớ phạm tội của hắn.

Kết quả đi vào trong lầu, vừa mới đẩy cửa ra, chứng kiến người bên trong bị trói phơi mông, Hùng Nghị Vũ lui trở ra, cười khổ nói:

- Nhị thiếu gia, hình như đã làm ra chuyện thật lớn!

- Bên trong đều là người nào, không phải là Chu Định đi?

Diệp Khai thấy sắc mặt xanh lục của Hùng Nghị Vũ, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.

Tuy khả năng không lớn, nhưng nếu bên trong thật sự có bí thư tỉnh ủy Liêu Đông thì sự tình thật đúng là không dễ làm, bất kể nói như thế nào bí thư tỉnh ủy chính là thể diện của quốc gia, cho dù bắt được cũng phải bỏ qua, càng không đề cập tới trong loại trường hợp này tuyệt đối không thể làm loạn.

Nghĩ tới khả năng như vậy, Diệp Khai cũng có chút nhức đầu, không phải thực sự bắt được bí thư tỉnh ủy chứ?

Đương nhiên, nếu Diệp Khai hạ quyết tâm, không phải là không thể đem sự tình làm tuyệt, chỉ là sau lưng Chu Định cũng có đại lão ủng hộ, làm như vậy không thể nghi ngờ là hung hăng vẽ mặt, sau này sẽ biến thành đấu tranh không chết không ngớt.

- Đương nhiên không phải Chu bí thư!

Hùng Nghị Vũ lật ngược mắt, trong lòng tự nhủ ngài thật dám tưởng tượng!

Nếu thật sự có Chu Định bên trong, Hùng Nghị Vũ dứt khoát một đầu đâm chết còn bớt việc được một chút, xem như mắt không thấy thì tâm không phiền.

- Là bí thư thành ủy Bì Mộng Các.

Hùng Nghị Vũ hồi đáp:

- Còn có phó chủ tịch thường vụ thành phố Thạch Hoằng Thủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục cảnh sát Hà Chấn Vũ, còn có hai khu trưởng, một bí thư khu ủy, còn có vài người nhìn thật quen mặt.

- Hắc, điều này cũng tốt, còn đang lo lắng không nắm bắt được tay cầm của bọn hắn đâu.

Diệp Khai không kinh sợ mà còn mừng rỡ nói.

Nếu như nói bắt được là bí thư tỉnh ủy thì không cách nào giải quyết êm thấm, nhưng nếu bắt được là bí thư thành ủy gì gì đấy, Diệp Khai thật sự không có chút gánh nặng tâm lý, giỏi lắm chỉ là đãi ngộ phó bộ cấp, còn vài phó chính sảnh, trong mắt Diệp Khai không khác gì con sâu cái kiến.

Lửa giận của Diệp gia, còn giá trị không bằng một phó bộ cấp?

- Chụp ảnh lưu niệm cho bọn hắn, thu hình lại, tốt nhất còn có hình ảnh qua lại tác động lẫn nhau…

Diệp Khai nghĩ nghĩ, lập tức liền làm ra an bài.

- Chụp ảnh lưu niệm thì không có vấn đề, nhưng làm tác động qua lại, ảnh hưởng lẫn nhau là làm như thế nào?

Một gã bảo tiêu tò mò hỏi.

- Bánh sandwich thịt người không biết làm à?

Diệp Khai nói ra.

- Ah, việc này thì tôi biết rõ! 

Bảo tiêu lập tức nở nụ cười.

Ngay lập tức có người đem Bì Mộng Các, Thạch Hoằng Thủy, Hà Chấn Vũ còn có vài khu trưởng, bí thư khu ủy bắt tới, đuổi qua chung một chỗ với mấy nữ nhân, trơn bóng xếp thành một loạt, giống như lão ưng bắt gà con mỗi người bị xếp vào chung với một nữ nhân.

- Tôi là bí thư thành ủy! Tôi là Bì Mộng Các!

Bì Mộng Các hô to.

Trả lời hắn là một cú đấm, đánh cho Bì Mộng Các lập tức kêu rên.

Mấy người khác nơm nớp lo sợ, ngay cả bí thư thành ủy đều bị đánh, bọn họ tính toán là gì? Thành thành thật thật là tốt rồi, chỉ là không biết những người này rốt cục có lai lịch thế nào, mục đích làm như vậy là vì sao?

- Các người làm như vậy là phạm tội! Tôi là cục trưởng Cục cảnh sát Hà Chấn Vũ!

Hà Chấn Vũ có chút không cam lòng, hắn không tin ở tại An Bình còn có người dám động chính mình? Huống chi nơi này là địa bàn của Hắc Thất, ở trong nhà Hắc Thất có thể ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, như thế nào sẽ xuất hiện loại tình huống này?

- Ba…

Trả lời hắn lại là hai tát tai, cùng tiếng mắng khinh thường:

- Thao! Cục trưởng cục cảnh sát như ông, lão tử lần đầu tiên mới gặp. Thành phố An Bình của các người thật đúng là thần kỳ, thứ kỳ lạ quý hiếm gì cũng có!

Mấy người bị đánh kêu khổ liên tục, nhưng trong nội tâm đã dần dần rét lạnh.

Loại chuyện sinh hoạt đồi trụy như đêm nay, nếu như bị truyền ra ngoài sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng?

Không nói tới mấy người bọn hắn triệt để chơi xong, cho dù là bên phương diện Tỉnh ủy cùng Ủy ban tỉnh cũng sẽ bị ảnh hưởng trọng đại, thậm chí bí thư Tỉnh ủy Chu Định cũng phải tự mình hướng trung ương làm kiểm điểm, thừa nhận bản thân mình làm việc thất trách.

- Rốt cục mấy người là ai?

Bì Mộng Các vẫn có chút không cam lòng hỏi.

- Người muốn mạng của ông!

Diệp Khai hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tham ô không làm tròn trách nhiệm, sinh hoạt sa đọa hủ hóa, bán đứng lợi ích xí nghiệp nhà nước, cấu kết phần tử xã hội đen giả mạo thương nhân Hong Kong, chia cắt tài sản quốc hữu, tư tàng súng ống, tổ chức đoàn thể xã hội đen, bức bách tổ chức phụ nữ bán dâm, bắt cóc còn có ý đồ cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên, ông cảm thấy ông còn con đường sống sao?

- Anh là người của chính phủ?

Bì Mộng Các cũng không bị Diệp Khai hù ngã, ngược lại trong lời nói của hắn nghiệm ra được chút hương vị.

Nếu như là mãnh long hắc đạo quá giang, sẽ không nói nhảm nhiều lời như vậy.

Nhưng nếu là bên chính phủ ra mặt, người nào lại có năng lượng lớn như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay đi vào thành phố An Bình, làm cho người không chút phát giác?

Bì Mộng Các tự nhận mình cũng là nhân vật có tiếng, cho dù trung ương phái người xuống điều tra, cũng không khả năng làm được một kích lôi đình như vậy đi? Vì sao trước đó không nghe truyền tới một chút tiếng gió?

Diệp Khai không để ý tới Bì Mộng Các, chỉ hỏi:

- Ai là Hà Chấn Vũ?

- Tôi là Hà Chấn Vũ!

Bí thư Ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng Cục cảnh sát Hà Chấn Vũ lên tiếng.

Đã người ta muốn hỏi, vậy khẳng định có biện pháp rõ tinh tường, nhất là vừa rồi hắn còn lớn tiếng hò hét mình là Hà Chấn Vũ, là cục trưởng Cục cảnh sát, cho nên Hà Chấn Vũ cũng không giấu diếm.

- Tiểu tử ngươi cũng rất có gan, rõ ràng ngay cả người của tôi cùng dám bắt dám đánh dám vu cáo, ăn hết tim gấu gan báo rồi sao?

Diệp Khai lại dùng báng súng đập tới, nện lên đầu Hà Chấn Vũ tuôn ra máu tươi.

Hùng Nghị Vũ núp trong bóng tối bên cạnh nhìn xem bên này, gặp động tác của Diệp Khai tàn nhẫn như thế, cũng không khỏi co rút lại, trong lòng tự nhủ Diệp nhị thiếu tuổi tác không lớn, thủ đoạn lợi hại như vậy, không biết làm sao luyện ra được, thật khiến cho người kinh sợ.

Hay là ở trong mắt hồng tam đại như bọn họ, mạng người cũng chẳng khác gì cọng rơm cái rác?

Hà Chấn Vũ bị đánh không hiểu ra sao, trong lòng tự nhủ ta bắt người đánh người vu oan người vô số kể, nào biết người nào lại là người của ngươi?

Bất quá bởi vì như vậy, mọi người tựa hồ đã có chút minh bạch, nguyên lai do Hà Chấn Vũ đắc tội người ta, kết quả đưa tới mọi người đều bị liên lụy, lập tức không khỏi oán than dậy đất.

- Lão Hà, ông gây ra chuyện tốt!

Phó chủ tịch thường vụ thành phố Thạch Hoằng Thủy oán giận nói.

Tuy là bị vạ lây, nhưng trong nội tâm mọi người vẫn rất khẩn trương, nghe khẩu khí của Diệp Khai tựa hồ không giống như người của chính phủ, nếu không sẽ không chọn dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, điều này thật làm cho người cảm thấy hồ đồ.

- Ồn ào cái gì?

Diệp Khai dùng báng súng gõ bàn, trầm giọng nói ra:

- Các người đều là cá mè một lứa, trông cậy tôi sẽ thả các người ra sao?

- Anh rốt cục muốn làm sao bây giờ?

Bí thư thành ủy Bì Mộng Các nói:

- Đòi tiền chúng tôi cho anh, không đủ có thể ghi phiếu nợ. Nhưng nếu như anh giết quan chức chính phủ, sẽ phạm vào tối kỵ, thiên hạ to lớn sẽ không có chỗ cho các anh dung thân!

- Quan? Chỉ là các người mà xem như là quan? Ha ha ha…

Diệp Khai nghe xong lập tức cười vang.

Phó sảnh, chính sảnh, phó bộ, những cấp bậc này trong ánh mắt của rất nhiều người thậm chí được xem là quan lớn, cho dù không phải quan to một phương cũng chưởng quản một bộ môn tại địa phương, nhưng ở trong mắt Diệp Khai, thật không xem là gì, sao gọi là quan lại, quan lại quan lại, trừ phi đại lại trong một tỉnh đã tiến vào ủy viên trung ương, đó mới xem là quan viên chính thức, những thứ khác chẳng qua là “lại” mà thôi.

Đại “lại” nơi biên cương, biên giới còn được xem là đại “lại”, huống chi mấy người này ngay cả đại lại biên cương còn không đạt tới? 

Bì Mộng Các cùng Thạch Hoằng Thủy bọn hắn nghe Diệp Khai cười đến nội tâm rét buốt, không biết rốt cục hắn lại có ý tứ gì, chỉ cảm thấy đêm nay thật sự là quá xui xẻo, vốn chỉ là một buổi tụ hội giải trí bình thường, lại bởi vì những người này đột nhiên nhúng tay, biến thành khốn cục.

- Chúng ta chưa tính là quan, chẳng lẽ anh đã là quan?

Hà Chấn Vũ bị đánh tới nổi trận lôi đình, lập tức không nhịn được phản bác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất