Quan Môn

Chương 463: Chuyện thành

Hôm nay Quốc an ra mặt, vừa lúc thay hắn giải quyết cái đại phiền toái này, cho nên Diệp Khai cố làm ra vẻ một chút, sau đó đem người giao cho Quốc an, chính là ý tưởng dẫn mầm tôii họa đi xa.

Dù sao thủ tục bàn giao cũng đã ký, Diệp Khai đem Hoàng Tùng Minh giao cho Quốc an, chuyện này về sau sẽ không có quan hệ nử điểm với Diệp Khai nữa, nếu nhức đầu cũng là chuyện của bọn hắn.

Tối trọng yếu nhất, là Diệp Tử Bình đối với vụ án này tỏ vẻ nghiêm trọng chú ý rồi, nếu không có nhi tử Diệp Khai tham dự vào, có thể Diệp Tử Bình sẽ hùng hồn yếu cầu người của Quốc an tra rõ chuyện này, cho đông đảo đám ủy viên thường vụ bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.

- Lần này, có thể mượn cơ hồi này, đưa ngươi tới nhậm chức phó cục trưởng ở thành phố rồi.

Nếu như trước đây còn có chút do dự, thì bây giờ Diệp Khai đã có mười phần nắm chắc.

Bách Kiến Minh nghe xong, tâm tình tương đối kích động, chính mình rốt cuộc cũng có cơ hội trở thành cán bộ cấp phó của thành phố rồi.

Diệp Khai rất nhanh gọi điện cho Diệp Tử Bình nói chuyện này.

- Ừ, cũng tốt, con tới đây đi, đem chuyện này nói rõ một chút, sau đó còn có một số chuyện khác nữa.

Ở trong điện thoại Diệp Tử Bình cũng không nói quá nhiều, chẳng qua là tỏ vẻ tự mình biết chuyện này.

Thời điểm Diệp Khai đến, đám thường ủy bọn họ đều ở đây rồi, mặc dù tối hôm qua ngủ không được ngon, ánh mắt cũng tràn đầy tia máu, nhưng là cảm xúc thoạt nhìn lại có chút không tệ.

Nhìn thấy Diệp Khai đi vào, phần lớn mọi người đều có vẻ rất hữu hảo.

Trên thực tế, thân phận Thiếu tướng phó cục trưởng trung cục cảnh sát của Diệp Khai, quả thật tương đối hữu dụng, bình thường cán bộ cấp phó tỉnh thấy hắn cũng muốn thấp một chút, coi như là vào cán bộ thường ủy cấp phó tỉnh bộ, tất cả cũng có chút kiêng kị với hắn, trừ Diệp Tử Bình, chỉ có thị trưởng Ngô Viễn Sơn có thái độ bình tĩnh một chút, dù sao hắn lập tức sẽ phải đi Giang Nam tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, địa vị thoáng cái tăng lên rồi.

Duy nhất làm ra một tấm mặt thối, chính là thư ký chính pháp ủy Lý Minh Dương, lần này hắn có chút dữ nhiều lành ít, bị đám thường ủy bọn họ hoài nghi nghiêm trọng và chống lại, đoán cừng không thể ngốc nổi ở Minh Châu nữa, hôm nay đang suy nghĩ đường lui.

Lý Minh Dương thấy được Diệp Khai, cũng không có tâm tư đi châm chọc hắn, chẳng qua là buồn bực ngồi tại chỗ, không nói lời nào.

Diệp Khai sau khi bắt chuyện, liền mở miệng:

- Chuyện tình của Hoàng Tùng Minh, lúc này đã do Quốc An tiếp nhận rồi, tôi tới hướng mọi người nói một chút.

Thị trưởng Ngô Viễn Sơn nghe, có chút giật mình:

- Diệp phó cục trưởng không phải đã nói vụ án lần này là công việc của trung cục cảnh sát sao, sao bây giờ lại giao cho Quốc an?

- Công việc chỉ yếu của trung cục cảnh sát là bảo vệ an toàn cho thường ủy và đại nội, tối đa cũng chính là cung cấp một chút bảo vệ cho nhóm ủy viên chính trị, đối với kinh nghiệm phá án cũng không tính là nhiều.

Diệp Khai tỏ vẻ nói:

- Hơn nữa các đồng chí cục Quốc an đã nói, chuyện này liên quan đến an toàn quốc gia, sự tình liên quan trọng đại, cho nên chúng tôi đem Hoàng Tùng Minh chuyển giao, sau này chuyện đó cùng chúng tôi không có quan hệ nữa.

Mọi người nghe xong, hơi nghị luận một chút, nếu Quốc an nhúng tôiy vào, đã nói lên chuyện này có liên quan rất sâu, đã nguy hiểm đến an toàn quốc gia rồi, bọn họ cũng không nên nói cái gì nữa, bây giờ chờ xem thôi.

- Còn có một việc, ba ngày sau đồng chí Phương Hòa sẽ đến thành phố Minh Châu thị sát một chút.

Diệp Tử Bình nói.

- Phương lão muốn tới a!

Đám thường ủy sau khi nghe được tin tức này, vẻ mặt cũng có chút ít kinh hỷ.

Tầm quan trọng của Phương lão đối với thành phố Minh Châu, không cần nói cũng biết.

Nếu như Phương lão đối với sự phát triển của thành phố Minh Châu tỏ vẻ tán thưởng, như vậy cả tập thể ban lãnh đạo cũng có công lao, đây là một bút chiến tích nồng đậm, tương lai cũng thêm một phần cơ hội cho mình, cho nên tất cả mọi người đối với chuyện này vô cùng quan tâm, rối rít hỏi thăm tình huống cụ thể.

- Chúng tôi làm tốt công việc tiếp đãi là được, đến lúc đó trọng điểm của đồng chí Phương Hòa là thị sát Phổ Giang Đông Khu mới xây, vậy có thể xử lý mấy hạng mục trọng điểm ở nơi này một chút.

Diệp Tử Bình nhìn mọi người nói:

- Công việc bảo vệ nơi này, thành phố cũng muốn coi trọng một chút, không thể lại có chỗ sơ suất rồi.

Đám thường ủy rối rít xác nhận, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, chuyện tình lần này của Hoàng Tùng Minh, tất cả mọi người đối với thành phố có chút không yên tâm, mặc dù bây giờ đã chuyện giao cho người của Quốc an, nhưng mà thư ký chính pháp ủy Lý Minh Dương cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi.

- Thành phố còn có một chỗ trống cho chức phó cục trưởng, vốn là tôi tính toán một chút vấn đề này sẽ để sau.

Diệp Tử Bình bỗng nhiên nói:

- Nhưng mà lần này đồng chí Bách Kiến Minh, từ vụ án của Hoàng Tùng Minh lan truyền ra, biểu hiện được rèn luyện chính trị hàng ngày và năng lực nghiệp vụ, hơn nữa hắn có ưu thế về số tuổi, tôi đề nghị lấy ra chức phó cục trưởng thành bổ nhiệm cho hắn, trọng điểm làm tốt công tác bảo an lần này, hộ tống cho Phương lão xuất hành.

Mọi người nghe xong cũng là sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Tử Bình lại nói tới Bách Kiến Minh.

Chức phó cục trưởng thành phố, đã trống khá lâu rồi, Diệp Tử Bình có tài khống chế, mượn cơ hội quan sát lập trường cùng ý nghĩ của đám thường ủy, đột nhiên đề xuất đem Bách Kiến Minh nhận chức phó cục trưởng, đây là một bút thần kỳ.

Điều kiện của Bách Kiến Minh quả thật cũng đủ rồi, đang là cán bộ địa phương, 35 tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, hơn nữa vừa mới bắt được tên bại hoại trong giới cảnh sát là Hoàng Tùng Minh dám giam dữ thường ủy, vì đám thường ủy bọn họ giải quyết nỗi lo về sau, các phương diện điều kiện cũng đạt đến.

Chính là bởi gì chuyện tình băng ghi hình, đám thường ủy bọn họ đều thiếu Diệp Tử Bình một chút nhân tình, lúc này đề danh phó cục trưởng lại là người trong cuộc, là người có công, cho nên mọi người cũng không tốt nói gì.

- Tôi cảm thấy có thể được.

Thị trưởng Ngô Viễn Sơn bày tỏ thái độ trước tiên.

Đây cũng là khiến cho mọi người có chút giật mình, bình thường ở loại chuyện này, cũng là đám thường ủy nói ý kiến của mình trước, sau đó là thị trưởng và thư ký lên tiếng cuối cùng, không nghĩ tới lần này Ngô Viễn Sơn lại tỏ thái độ truowcsm chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn theo hướng Diệp Tử Bình rồi, cái này không thể nào a.

Trong lòng Diệp Tử Bình cũng là biết rõ, bởi vì Ngô Viễn Sơn sẽ lập tức phải đi Giang Nam nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, cho nên bên Minh Châu này không cần thiết tranh dành cùng Diệp Tử Bình, lúc này gọn gàng linh hoạt duy trì cho Diệp Tử Bình một chút, coi như là kết cái thiện duyên, đỡ phải sau này gặp mặt lại không vui.

Chỉ cần không gặp phải vấn đề mang tính nguyên tắc, gần đây Ngô Viễn Sơn đều sẽ không quấy rồi Diệp Tử Bình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất