Đương nhiên rồi, nhân viên Trung cục cảnh sát mà y dùng phải thuận tiện, hơn nữa cũng không mất nhiều tiền thuê.
Trong mắt của y, người của Quân tình báo đáng tin cậy hơn, người củaTrung cục cảnh sát tuy sức mạnh vũ lực mạnh hơn nhưng đội ngũ nhân viênquá phức tạp, rất khó bảo đảm bọn họ sẽ nhất nhất nghe theo mình, vì thế dùng thì có dùng được đấy nhưng mà để tin tưởng được thì cần phải suynghĩ cân nhắc.
Đảm nhiệm việc theo dõi điều tra những việc thế này thích hợp nhất vẫn là người của Trung cục cảnh sát.
Quả nhiên, đến chiều đã nhận được tin tức hồi báo của bọn họ.
- Diệp cục, đã tìm hiểu được chi tiết về mấy người Nhật đó.
Người về báo cáo tình hình chính là người lúc sáng Diệp Khai giao phónhiệm vụ, là một đặc công của Trung cục cảnh sát, tên Hạ Phương Điền.
- Ồ, là thế nào?
Diệp Khai hỏi.
- Tên cầm đầu trong số mấy người Nhật đó tên Nam Sơn Tự Nội, là phó xãtrưởng của hội xã Hỷ Tân Chu ở thủ đô Đông Kinh của Nhật Bản, mấy ngườikia đều là tùy tùng của hắn, bọn họ đều trọ trong một khách sạn ở thànhphố Minh Châu.
Tên Hạ Phương Điền đó giới thiệu nói,
- Nghe nói lần này chúng đến là để bàn chuyện làm ăn với Hồ Hán.
- Hấp Tinh Chu Thức Hội Xã? Sao lại có cái tên nghe hèn mọn bỉ ổi thế chứ?
Diệp Khai nghe xong thì thấy cái tên này có chút kỳ kỳ, y nghĩ lát rồi nói,
- Có điều tra được bọn họ định bàn chuyện làm ăn gì không?
- Nghe nói là về ngành công nghiệp gang thép và hóa chất.
Hạ Phương Điền đáp, hắn nhìn Diệp Khai rồi lại cẩn thận nói tiếp,
- Tôi nghe tên Hồ Hán đó nói hắn muốn xây dựng một xi nghiệp thép vớiquy mô lớn, Xỉ Tân Chu Cách hội xã đó có lẽ sẽ đầu tư ba tỷ Yên cho công trình đầu tiên.
- Ba tỷ Yên sao?
Diệp Khai nghe vậy thì có chút giật mình, theo tỷ giá hối đoái của Nhândân tệ đối với đồng Yên thời điểm hiện tại thì số tiền này tương đươngvới khoảng một trăm năm mươi triệu Nhân dân tệ, có thể coi là số tiềnđầu tư không nhỏ.
Tuy Diệp Khai cũng đầu tư mấy trăm triệu cho việc kiến thiết nhưng đóđều là do y có tiền, còn đằng này Hồ Hán có thể trong chốc lát kéo đượcmấy tỷ Yên đầu tư từ đám người Nhật đó thì quả là điều khó khăn.
Diệp Khai ngẫm nghĩ một lát bỗng tự nhiên có chút cảm ngộ.
Rõ ràng là Hồ Hán này đã chuẩn bị cho khả năng xấu nhất có thể xảy rakhi đến vùng đất mới Thánh Vương này công tác. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ về công việc ở khu đất mới Thánh Vương trước đó do một tay Diệp Khai gâydựng nhưng vẫn thấy không an tâm, mặc dù lúc này ở Thánh Vương đã có rất nhiều các doanh nghiệp lớn, lợi nhuận cũng rất cao, nhưng đó đều là docông của Diệp Khai.
Nếu như đến vùng đất mới Thánh Vương mà không được các doanh nghiệp ở đó nể mặt thì quả là thảm rồi.
Vì thế khi còn chưa đến nhiệm chức hắn đã nghĩ đến việc đầu tư, cũngkhông biết hắn đã dùng cách nào mà có thể kiếm được khoản tài trợ từ đám người Nhật để đầu tư xây dựng doanh nghiệp thép và hóa chất quy mô lớnvậy.
Tuy việc đầu tư xây dựng xưởng thép trong khu phát triển kỹ thuật caonày nghe có vẻ hơi mất mặt, cứ như nó chẳng là gì khi đặt cạnh những kỹthuật cao tiên tiến đó vậy, nhưng nghĩ kỹ thì Diệp Khai lại nhận ra mộtvấn đề, đặc điểm lớn nhất của hai loại hình doanh nghiệp này là đều cầnsố lượng công nhân khá nhiều.
Nếu vậy thì nhân khẩu ở vùng Thánh Vương này có thể tăng lên nhanhchóng, cộng thêm cả gia quyến của những công nhân đó và cả những sảnnghiệp vùng lân cận thì nhất định dân số vùng Thánh Vương sẽ đột phá đến một con số mới.
Trước hết là lập nên thành tích, sau đó là tăng thêm dân số, vậy thìvùng đất mới Thánh Vương này sẽ càng dễ dàng lên cấp, rất có khả năngtrong vòng một, hai năm là có thể lên cấp trở thành khu phát triển côngnghệ cao cấp Chánh sở và được sát nhập vào thành phố Minh Châu.
Như vậy Hồ Hán nghiễm nhiên trở thành cán bộ cấp Chánh sở của thành phốMinh Châu, có được cơ hội phát triển trong thành phố trực thuộc Trungương có chế độ đãi ngộ khá cao này thì mục tiêu trước tuổi bốn mươi cóthể leo đến chức vụ cấp phó bộ của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Nghĩ ra chuyện tốt đấy chứ!
Diệp Khai biết rõ điều này nên bất giác cười lạnh một tiếng.
Bất luận thế nào thì vùng Thánh Vương này cũng do một tay Diệp Khai ygây dựng nên, nếu là do người của mình hái mất trái ngọt thì có thể bỏqua nhưng nếu để người khác chiếm mất món hời này thì Diệp nhị thiếu gia đó còn lăn lộn làm gì nữa chứ? Chi bằng mua miếng đậu hũ não đâm đầuchết đi cho xong.
Sau khi hỏi tin tức tình báo từ Hạ Phương Điền Diệp Khai lập tức gọi điện cho Lí Dịch Thần, chồng của người cô của y.
- Tiểu Khai à, sao tự nhiên lại gọi điện cho chú vậy?
Lí Dịch Thần nhận được cú điện thoại này thì có chút ngạc nhiên hỏi.
- Cháu có chuyện cần xin tư vấn đây.
Doanh nghiệp Hỷ Tân Chu Thức Hội Xã của Tokyo Nhật Bản muốn đến đầu tưbên cháu, cháu muốn có những thông tin chi tiết về doanh nghiệp này, chú có thể giúp cháu tìm hiểu chút không?
- Có chuyện gì mà phải nghiêm trọng vậy chứ, chú lại tưởng việc gì cơ.
Lí Dịch Thần nghe xong thì cười đồng ý ngay, gã đã từng là đại sứ quántại Mỹ, hiện tại giữ chức Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao, làm chút chuyệnnày đương nhiên không có gì khó khăn.
Thực ra Đại sứ quán thường trú ở nước ngoài cũng phụ trách cả việc thuthập thông tin tình báo về các vấn đề kinh tế, nên những việc thế nàychẳng có gì to tát, chỉ cần không liên quan đến những việc mẫn cảm thìmột câu nói cũng có thể giải quyết.
Đối với một doanh nghiệp bình thường như Hỷ Tân Chu Thức Hội Xã thì phía bên Đại sứ quán chỉ cần hỏi bên chính phủ Nhật Bản thì lập tức sẽ cóđược những thông tin liên quan.
Thực ra chỉ cần thông qua Bộ quân tình báo của Lê thúc Diệp Khai cũng có thể giải quyết vấn đề này, chỉ là thân phận phía họ quá mẫn cảm, nênDiệp Khai không muốn gây phiền phức cho họ, vì thế thông qua con đườngngoại giao để có được những thông tin về Hỷ Tân Chu Thức Hội Xã này làcách làm thỏa đáng nhất.
Đương nhiên rồi, nếu không có Lí Dịch Thần thì phía bên Đại sứ quán cũng sẽ không thèm để ý đến yêu cầu của Diệp Khai.
Đến tối, những tư liệu có liên quan đến Hỷ Tân Chu Cách Xã đã được chuyển fax đến.
Sau khi ăn tối Diệp Khai nằm trên ghế salon xem kỹ những tư liệu vềdoanh nghiệp Hỷ Tân Chu Thức Hội Xã, y phát hiện doanh nghiệp này tưcách là thuộc thủ đô Tokyo Nhật Bản nhưng thực tế lại là một cái bóngcủa chính phủ, hơn nữa cái mà bọn họ gọi là đầu tư rất có khả năng chỉlà thông qua mượn tiền từ ODA đồng Yên Nhật để thực hiện.
Theo như định nghĩa của Uỷ ban viện trợ phát triển của tổ chức hợp táckinh tế, ODA dùng để chỉ khoản vay không hoàn trả và khoản vay có hoàntrả do các nước phát triển cung cấp cho các nước đang phát triển để dùng cho mục tiêu phát triển kinh tế bà nâng cao chất lượng cuộc sống ngườidân.
Năm một chín năm tư, chínhphủ Nhật Bản tham gia kế hoạch Colombo, bắt đầu chính sách cung cấp ODAcho các nước đang phát triển mà chủ yếu là trong khu vực Châu Á. Năm một chín bảy chín Chính phủ Nhật Bản bắt đầu cấp vốn ODA cho các nước CộngHòa, nguồn vốn ODA từ Nhật Bản cũng chính là nguồn viện trợ nước ngoàiđầu tiên mà các nước Cộng Hòa được nhận.
Nhật Bản cấp vốn ODA cho nước Cộng Hòa Trung Hoa với hai hình thức, mộtlà khoản viện trợ không hoàn lại bao gồm cả hợp tác kỹ thuật và loại thứ hai là nguồn vay liên chính phủ.
Khoản viện trợ không hoàn lại là do phía bên Nhật Bản cung cấp khoảnviện trợ cho Trung Quốc để thực hiện một dự án đặc biệt nào đó ma khôngcần phía bên Trung Quốc hoàn trả. Chẳng hạn như bệnh viện hữu nghị Trung Nhật hay trung tâm môi trường Trung Nhật cũng đề là do phía bên NhậtBản cung cấp khoản viện trợ không hoàn lại để xây dựng.
Hợp tác kỹ thuật là do phía chính phủ Nhật bỏ vốn, Trung Quốc sẽ đưangười sang Nhật để học hỏi kỹ thuật hoặc cũng có thể do phía Nhật sẽ cửchuyên gia đến Trung Quốc giảng dạy truyền thụ kỹ thuật hoặc cung cấpthiết bị.
Đối với viện trợ không hoàn lại và hợp tác kỹ thuật này phía bên TrungQuốc đều không phải trả tiền, do đó thuộc phạm trù cho tặng.
Ngược lại khoản vay liên chính phủ là do Ngân hàng hợp tác quốc tế củaNhật Bản JBIC cho các nước Cộng Hòa vay tiền với lãi suất tương đối ưuđãi và thời hạn hoàn trả cũng khá dài. Do lãi suất thấp nên hình thứccho vay này cũng được cho coi là mang tính chất viện trợ và được thốngkê vào ODA.
Mặc dù sau sự kiện Nam Môn năm chín mươi chín mốt, các dự án viện trợTrung Quốc của các nước phương Tây đã từng bị dừng lại, nhưng đến naytình hình này đã dịu đi rất nhiều, ODA đồng Yên Nhật cũng bắt đầu khôiphục.
Theo như kế hoạch năm năm lần thứ tám, cùng với việc tiếp tục phát huyưu thế phát triển của vùng duyên hải nhà nước cần phải đẩy nhanh quátrình phát triển mở cửa các khu vực Trung, Tây bộ.
Mà trong cuộc khảo sát thành phố Minh Châu năm nay của đồng chí PhươngHòa cũng lấy dải kinh tế khu vực sông Trường Giang với trung tâm là khuPhổ Giang Đông làm khu vực trọng điểm trong vòng chính sách mới.
Nhìn tổng thể thì trọng tâm kế hoạch năm năm lần thứ tám vẫn là khu vựcđuyên hải, với trọng tâm là vấn đề kiến trúc hạ tầng và vấn đề nănglượng, cải thiện rõ rệt tình hình căng thẳng trong các vấn đề đường sắt, đường quốc lộ, đường they, cảng khẩu, vận chuyển tải đường thủy, chuyển giao thư tín cũng như các vấn đề cung cấp nước, cung cấp điện và cungcấp khí; đồng thời phải có kế hoạch sắp xếp một loạt các dự án về quặngmỏ, thủy lợi, giao thông và công nghiệp, để từ đó thúc đẩy phát triểnkinh tế của những khu vực này.
Để phối hợp với chính phủ nước Cộng Hòa thực hiện kế hoạch năm năm lầnthứ tám ODA Nhật đã có điều chỉnh sửa đổi, chẳng hạn như trong thành phố Minh Châu này đã chú trọng hỗ trợ cải tạo và cải tiến kỹ thuật của cácdoanh nghiệp thép, tăng mức đầu tư, điều này khiến nhiều người phải bấtngờ.
Nhìn từ phương diện này có thế thấy, dự định xây dựng xưởng thép quy môlớn ở khu vực mới Thánh Vương này của Hồ Hán là một hành động theo xuthế.
Nhưng nói đúng ra thì, nếu dự án này có thể thành công thì vấn đề thuếmá của vùng Thánh Vương này nhất định sẽ được giả quyết, vì rõ ràng lợinhuận mà ngành thép này tạo ra là vô cùng lớn.
Diệp Khai cũng biết rõ, lúc này cả nước đều đắm chìm trong làn sóng xâydựng mù quáng, thị trường bất động sản cũng sắp rơi vào tình trạng bạophát, một khi cánh cửa này mở ra thì công nghiệp thép nhất định sẽ chàođón một đợt bạo phát dữ dội.
Hồ Hán cũng coi như có tầm nhìn không tồi, chỉ có điều hắn không biếtrằng sự định vị của Diệp Khai đối với vùng Thánh Vương này hoàn toànkhác những gì hắn nghĩ, Diệp Khai trước giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽbiến khu Thánh Vương này thành một khu phát triển với mật độ nhân viênđông, đó không phải ý nghĩ của y.
Diệp Khai trước giờ chưa từng để mắt đến những ngành công nghiệp có mậtđộ nhân lực nhiều hay tài nguyên tập trung gì đó, vì thế y chưa từngnghĩ sẽ bỏ công sức cho những dự án thế này, mà tầm nhìn của y càng xahơn nữa, y muốn vừa có thể kiếm tiền mà vẫn nhẹ nhàng dễ dàng, hơn nữacòn muốn đưa sản phẩm của mình ra thị trường quốc tế, kiếm tiền của đámngười Tây đó.
So sánh có thể thấy, y đương nhiên sẽ không coi trọng kế hoạch của HồHán, hơn nữa còn cho rằng việc xây dựng xưởng thép gì đó ở khu ThánhVương này là không thể chấp nhận được.
- Mình nhất định phải dính vào vụ này mới được.
Diệp Khai hạ quyết tâm.
Diệp Khai hạ quyết tâm không thể dùng ODA Nhật để đầu tư vào khu mớiThánh Vương này để lừa gạt dân chúng, vì thế việc này y nhất định phảingăn cản.
Nhưng món tiền sắp đến miệng sao có thể mang trả lại được, đây khôngphải là tác phong của Diệp Khai, đối với viên đạn bọc đường này thì tốtnhất là bóc lớp đường để ăn còn nòng đạn thì đem trả lại.
Vì thế y suy nghĩ giây lát rồi đưa ra quyết định, đối với việc này phảikết hợp cả tuyến trên và yêu cầu cơ bản để có thể hủy hoại chuyện nàyđồng thời phải nghĩ cách giữ khoản tiền đầu tư lại.
- Ô, con nói việc này sao, việc này có lẽ là hành động liên chính phủ.
Diệp Tử Bình nghe xong quả nhiên hiểu ra ngay vấn đề,
- Trước đó Bảo Cương cũng vừa mới nhận được khoản ODA Nhật không nhỏ,đồng thời một vài kiến trúc công cộng cũng nhận được một khoản ODA Nhậtkhác.
- Tính chất của khoản ODA Nhật này rốt cuộc phải phân định thế nào?
Diệp Khai hỏi.
Y vẫn có chút không hiểu rõ đặc tính của ODA Yên Nhật này, vừa thấy nógiống như ngân hàng cho vay tiền lại có vẻ như thuộc hành vi chính phủ,hơn nữa lại còn có một phần là cho không, phần còn lại lãi suất cũng rất thấp, thời hạn giao trả cũng khá dài, như vậy hoàn toàn khác với chovay tính lợi nhuận.
- Việc này nói ra thì dài, chẳng chắc con không hiểu.
Diệp Tử Bình trả lời,
- Muốn biết căn nguyên nguồn cuội thì phải nói từ lần bại chiến của Nhật năm đó.
- Lâu như vậy sao ạ?
Diệp Khai nghe vậy thì cười hỏi.
Như y biết thì từ sau cuộc cải cách mở của thì ODA Nhật đã bắt đầu đivào Trung Quốc, tại sao khi hỏi đến căn nguyên nguồn cuội thì lại bắtđầu từ lần bại chiến của Nhật chứ?
- Nói đến kế hoạch khoản vay Yên Nhật thì không thể không nói đến một bí mật của đất nước Nhật, đó là khoản tiền bồi thường sau chiến tranh.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai,
- Năm 1951 trong bối cảnh chiến tranh Triều Tiên bùng nổ, chiến tranhlạnh bắt đầu Mỹ đã quyết định trao trả chủ quyền cho đất nước Nhật Bản,đầu cầu Viễn Đông này. Tháng chín năm đó đại biểu năm mươi hai nước trên thế giới tụ về Francisco tham dự ngày hội hòa bình của Nhật Bản. Ngoạitrừ các nước SoViet, Ba Lan và Czechoslovak ra thì đa số các nước thamdự đều đồng ý ký kết Hòa ước San Francisco. Hòa ước này không chỉ hoàntoàn chấm dứt thời kỳ bị chiếm lĩnh của đất nước Nhật mà con xác lập mối quan hệ Nhật Mỹ với cơ sở là đồng minh quân sự, điều mười bốn của hiệpước còn đặc biệt quy định các nước tham gia hội nghị này phải từ bỏquyền đòi bồi thường từ chính phủ Nhật.