Diệp Khai không chút khách khí lặp lại:
- Nếu như không phải bị cửa kẹp, anh còn không biết đây là trách nhiệm của ai? Tôi chưa đòi anh bồi thường, đã xem như tâm tình tôi rất tốt rồi, anh ngược lại là muốn xảo trá tôi? Chán sống sao?
Binh thiếu nghe xong lập tức giận tím mặt, một tay giật chiếc kính râm xuống, ném dưới đất la lớn:
- Kháo! Đụng phải xe của Cố Binh này, còn dám đòi bồi thường, nằm mơ sao? Hai triệu, thiếu một đồng thì mày cũng đừng hòng rời khỏi bãi đỗ xe này!
Diệp Khai nhìn nhìn hắn, lại nhìn qua Ô Đức Cần có vẻ bất an đứng bên cạnh, cười cười nói:
- Đám vương bát đản ô quy các người, thì ra thích ở loại địa phương nhỏ như Long Thành này ra vẻ ta đây, hôm nay sẽ dạy cho các người nghe lời một chút, cho các người biết rõ cái gì mới gọi là tông xe!
Vừa dứt lời, Diệp Khai liền chui vào trong xe Hummer, rồ ga, chạy vọt về phía trước sau đó nhấn ga, lại trực tiếp bật lui về phía sau.
Đám người Binh thiếu càng hoảng sợ, vội vàng nhảy tránh sang bên cạnh, chỉ thấy xe Hummer của Diệp Khai trực tiếp đánh lên Lincoln, đụng Lincoln chạy ngược tới chỗ vách tường vây sau đó xoáy bánh dồn ép xe vào vách tường khiến chiếc xe không ngừng vang lên thanh âm răng rắc chói tai.
Kế tiếp Diệp Khai lại lái xe vọt về phía trước, lại tiếp tục cho xe thối lui giật ngược ra sau đụng vào Lincoln, giằng co ba bốn lần, rốt cục xe Lincoln biến thành một đống sắt vụn.
- Xe của tôi?
Binh thiếu nhìn thấy tình cảnh trước mắt, rốt cục bạo phát.
Cũng không bao lâu, cảnh sát đã chạy tới.
Mặc dù chỉ là hai xe đụng nhau nảy sinh tranh chấp, nhưng người trong cuộc lại là Binh thiếu tiếng tăm lừng lẫy trong tỉnh thành, cho nên cảnh sát đến vô cùng nhanh chóng, hơn nữa còn là người của Cục cảnh sát thành phố.
Nhưng khi chứng kiến hai chiếc xe, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật lạnh.
- Đây là cố ý sao?
Cảnh quan dẫn đội vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Nếu như không phải cố ý, chiếc Lincoln kia làm sao lại bị đụng tới mức chẳng khác gì một đống sắt vụn? Bề ngoài của Lincoln nhăn nhăn nhúm nhúm như tờ báo bị vò nát, về phần nói bên trong rốt cục là như thế nào, chỉ nhìn hiện tại xe còn chưa bị bạo tạc nổ tung, xem ra vẫn còn có thể cứu vãn.
Chỉ là với hình dáng như vậy chiếc xe này xem như hoàn toàn báo hỏng rồi, không có một nhà máy duy tu nào đủ khả năng sửa chữa nó trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
- Đây là cố ý tổn hại tài vật của người khác, rõ ràng là hành vi phạm tội phi thường nghiêm trọng!
Binh thiếu nhìn thấy cảnh sát đã đến, ở bên cạnh lớn tiếng gào lên.
Cảnh sát nhìn qua hắn, liền nhận ra thân phận của hắn, con trai của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, Cố Binh, công tử nổi danh trong thành phố Long Thành, dựa vào tên tuổi của cha hắn mà chuyên làm những vụ làm ăn vốn cực ít mà lời cực lớn, trên cơ bản chẳng khác gì là tay không bắt bạch lang.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy xe Hummer của Diệp Khai, lập tức liền cả kinh, mặc dù không biết mặt của người trẻ tuổi đứng ở đó, nhưng bọn hắn lại biết rõ về chiếc xe này.
Mấy tháng trước vì chiếc xe này, thành phố Long Thành nhấc lên một chiến dịch lớn, đem những nhân vật hắc đạo như Long Thành tứ bá đều rơi rụng, thậm chí bởi vậy còn nắm xuống bí thư Ủy ban tư pháp cùng cục trưởng Cục cảnh sát Long Thành.
Chuyện như vậy, bản thân bọn hắn là cảnh sát làm sao mà không biết rõ?
Lúc này lão cảnh sát dẫn đội đưa mắt dò xét Diệp Khai còn đeo kính râm, trong nội tâm đã có vài phần suy đoán, rất hiển nhiên, giữa con trai của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành là Cố Binh, cùng bí thư Ban kỷ luật thanh tra Diệp Khai của thành phố Long Thành, hắn lựa chọn ủng hộ Diệp Khai.
Phó bí thư Cố Thành uy chức cao quyền trọng, nhưng bên thành phố Long Thành Diệp Khai mới là lãnh dạo trực tiếp của hắn ah.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mọi người từ từ nói cho rõ ràng đi.
Lão cảnh sát phân phó tiểu cảnh sát đi theo bên cạnh làm bản ghi chép.
Tiểu cảnh sát gật nhẹ đầu hiểu ý, hắn đi theo lão cảnh sát cũng đã có một đoạn thời gian rồi, hai người phối hợp ăn ý, nhìn tình cảnh trước mắt cũng biết là chuyện không nhỏ, thoạt nhìn cả hai vị kia cũng không dễ trêu vào, chỉ có kiên trì lập trường tam công “công bình, công chính, công khai” mới có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này.
- Việc này còn phải hỏi sao?
Cố Binh có chút phẫn nộ nói:
- Sự thật đã bày ra trước mắt! Xe của tôi đã bị vỡ thành hình dạng này, ông nói là chuyện gì xảy ra sao?
Lão cảnh sát liếc mắt nhìn xe Lincoln đã bị đụng nát bấy, mí mắt cũng phải nhảy dựng vài cái, trong lòng tự nhủ Diệp bí thư làm ra sự tình lớn như vậy, thoạt nhìn cũng không thể thiên vị hắn, chỉ có thể kiên định lập trường công chính rồi, nhưng trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi, chuyện này phải chăng là có nội tình gì hay không, bằng không tại sao Diệp bí thư lại xuống tay hung ác đến như vậy?
Nếu như lúc đó có người còn ngồi trên xe, hơn phân nửa cũng sẽ bị đụng dẹp lép đi.
- Anh có lời gì để nói không?
Lão cảnh sát nhìn Diệp Khai hỏi.
Tuy hắn đã mơ hồ xác định được thân phận của Diệp Khai, nhưng lúc này vẫn nên giả vờ không biết cho thỏa đáng, tránh khỏi việc bóc trần sự việc này chọc cho Diệp Khai mất hứng.
- Tôi lái xe đi ra, xe của hắn đụng vào đuôi xe của tôi, sau đó hắn uy hiếp đòi tôi bồi thường hai triệu.
Diệp Khai trả lời:
- Tôi nhìn xe hắn từ trên xuống dưới cũng còn chưa tới được một triệu, nên dứt khoát đụng cho triệt để một chút, dù sao tối đa là bồi một chiếc xe mới cho hắn thôi.
Mọi người nghe xong lời giải thích của Diệp Khai liền im lặng, trong lòng tự nhủ vị này đúng là hung hãn, dù sao cũng là bồi thường tiền, người ta lại không thèm quan tâm, hãy xem chiếc Lincoln bị biến thành bộ dáng thế nào đi?
- Nếu nói như vậy thì sự tình đơn giản.
Lão cảnh sát cũng không muốn gây ra thêm nhiều chuyện:
- Nếu như anh đã nguyện ý bồi thường xe mới, không còn tranh chấp gì khác, vậy việc này các anh tự mình thương lượng giải quyết là được rồi, không còn cần gì tới chúng tôi…
- Không được!
Cố Binh hét lớn một tiếng nói:
- Đụng xe của tôi vỡ thành cái dạng này, bồi một chiếc xe là xem như xong việc sao? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?
- Hắc hắc, vậy anh muốn như thế nào?
Diệp Khai cười lạnh nói.
Kỳ thật trong thời gian gần đây hắn rất bực mình, vụ án lớn thì không cách nào ra tay, những vụ án nhỏ như lông gà vỏ tỏi thì không có ý nghĩa gì, cả người ở lại trong Long Thành, bà ngoại không thân cậu không yêu, trên cơ bản không người nào chào đón hắn.
Nói một lời thật lòng, hiện tại toàn bộ lực lượng bản thổ Long Thành vô cùng bài xích Diệp Khai.
Mấy ngày nay Chung Ly Dư qua hăm hắn mới khiến cho tâm tình của hắn đỡ hơn được một chút.
Hôm nay Cố Binh đã dám chọc tới trên đầu của hắn, Diệp Khai đương nhiên muốn mượn chuyện này ra một ngụm ác khí, bằng không mà nói hắn đã không đụng xe Lincoln vỡ thành một đống sắt vụn như thế.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng không phải chó điên, gặp người liền cắn, nếu như Cố Binh không cố ý trêu chọc hắn, không nghe được những lời bàn luận của Cố Binh trong bãi tắm, biết rõ tên này không phải thứ gì tốt, Diệp Khai cũng sẽ không thèm so đo.
Nhưng bởi vì có đủ chuyện trước đó, cho nên Diệp Khai mới muốn đem chuyện này nháo lớn, hắn không chỉ muốn xử lý Cố Binh, cũng không chỉ muốn giải quyết lão tử của Cố Binh là Cố Thành, mà là toàn bộ lực lượng bản thổ Long Thành đang bất mãn tràn đầy với hắn.
Hắn không sợ sự tình nháo lớn, chỉ sợ sự tình lại không nháo ra, cho nên khi gây cãi với Cố Binh lại dùng lực lượng cứng rắn vô cùng.
- Đền cho tôi hai triệu không thiếu một xu!
Cố Binh nhìn thấy Chung Ly Dư đứng bên cạnh Diệp Khai, tuy nàng đeo kính râm nhưng chỉ xem dáng người khí chất đã thấy không tầm thường, vì vậy con ngươi đảo một vòng, lại nói ra:
- Mặt khác để cho nữ nhân này theo bồi tôi một tháng, chờ tôi hết giận nói sau! Bằng không mà nói anh đừng hòng bước ra khỏi Long Thành một bước!
Hắn thấy được bản số xe của Diệp Khai, biết không phải người địa phương, nên tâm tư liền có tính toán.
Một người đến từ bên ngoài, đã đến Long Thành còn dám kiêu ngạo như vậy, không biết nơi này là địa bàn của ai sao? Nếu Cố Binh hắn nhẹ nhàng liền buông tha đối phương, vậy sau này trước mặt đám nha nội Long Thành, hắn làm sao còn dám xưng là lão đại?
Bên tỉnh thành, bí thư Nhạc Sơn còn kiêm cả chức vụ chủ tịch tỉnh, xem như lão đại trong tỉnh, chỉ là bí thư Nhạc Sơn rất nghiêm túc với bản thân, con gái của hắn thậm chí còn làm việc trong thủ đô, gần đây không truyền ra tin tức gì không tốt, về phần những đồng chí ủy viên tỉnh ủy khác, con cái của họ đều lớn hơn Cố Binh, đại bộ phận đều đã có công tác hay đưa thân vào quan trường, có rất ít người đi ra quậy phá.
Hôm nay trong những quan chức tỉnh ủy, nhờ địa vị của lão tử hắn nên bản thân hắn xem như cao nhất trong đám con cháu quan viên tỉnh thành, đều để hắn cầm đầu.
Nếu như hôm nay Cố Binh dễ dàng cho Diệp Khai rời đi, vậy ngày sau hắn làm sao còn biện pháp lăn lộn, còn có ai chịu phục hắn nữa?
- Hắc hắc, lá gan của anh cũng rất lớn, yêu cầu như vậy cũng dám nói ra, thoạt nhìn trước kia cũng không thiếu làm chuyện xấu. Hôm nay đụng tới tôi, xem như anh không may!
Diệp Khai nghe được không giận ngược lại cười nói.
Hắn nói xong liền sấn qua, dùng tay chụp thẳng vào cổ áo Cố Binh.
- A? Mày làm gì…còn muốn đánh người sao?
Cố Binh giận dữ, thò tay định đẩy Diệp Khai, vừa rồi hắn ở trong bãi tắm có uống một chút rượu nên hiện tại thân thể có chút đứng không vững, đẩy mãi vẫn không thể đẩy ra.
- Đánh cho tên cháu trai mày một trận, tao thay lão tử của mày giáo dục mày một chút!
Diệp Khai nắm chặt cổ áo Cố Binh đấm mạnh vào bụng hắn, chỉ thấy thân thể hắn cong lại như con tôm luộc, không ngừng kêu la.
Sau đó tay phải của Diệp Khai liên tục quất vào mặt Cố Binh hơn mười tát tai.
Ngay lập tức trên mặt Cố Binh sưng phồng lên, tựa hồ cả hàm răng cũng bị đánh lung lay.
- Ai? Sao anh có thể đánh người?
Người đứng bên cạnh lập tức nóng nảy, nhất là Ô Đức Cần, nhìn thấy tình cảnh như vậy hắn lập tức toát mồ hôi.
Mặc dù nói hôm nay là do Cố Binh hẹn hắn ra bàn chuyện, dẫn xuất thị phi cũng là do Cố Binh, nhưng hiện tại Cố Binh bị người đánh vào mặt công khai, nếu như hắn mặc kệ thì có lẽ về sau phó bí thư Cố Thành biết được chuyện này làm sao chịu buông tha cho hắn?
- Đồng chí cảnh sát, vì sao các anh lại mặc kệ không quản?
Ô Đức Cần hô:
- Còn đánh nữa sẽ tai nạn chết người đấy!
Ở bên cạnh mấy cảnh sát cũng đều trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Diệp Khai hung hãn như vậy, lại trực tiếp bắt lấy công tử của phó bí thư tỉnh ủy mà đánh một trận.
- Ai, đừng đánh nữa, có chuyện từ từ nói…
Lão cảnh sát cũng có chút sốt ruột.
Tuy nói hắn hoài nghi người trước mắt là bí thư Diệp Khai, nhưng cũng không thể mặc kệ cho hắn ấu đả Cố Bình, nếu làm như vậy vô luận là công hay tư đều không đúng, cảnh sát cũng không thể không đi ngăn cản hành vi phạm pháp ah!
Hắn gọi mấy cảnh sát xông đi lên vội vàng đem hai người tách ra.
- Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai? Tao là phó cục trưởng phân cục cảnh sát khu Lâm Hồ Cố Binh! Cha tao là phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành!
Cố Binh bị Diệp Khai đánh sưng cả mặt, nói chuyện cũng có chút hàm hồ, hắn hướng mấy cảnh sát quát to:
- Đôi mắt của mấy người bị mù sao? Còn không đem người bắt lại cho tôi?
Hắn vừa gầm rú như vậy, mấy cảnh sát đã không còn cách nào tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Dù sao là Diệp Khai ra tay đánh người, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không xác định thân phận của Diệp Khai có đúng là bí thư Ban kỷ luật thanh tra trong truyền thuyết hay không?
Diệp Khai hừ một tiếng, tháo xuống kính râm lộ ra gương mặt.
- Diệp bí thư?
- Diệp bí thư?
Lần này chẳng những là nhóm cảnh sát nhận ra Diệp Khai, ngay cả Ô Đức Cần cũng nhận ra hắn.
Mặc dù nói sau khi Diệp Khai đi vào Long Thành cũng rất ít xuất hiện bên ngoài, nhưng tin tức truyền bá trên ti vi thật không ít, những người trên quan trường có người nào không thường xuyên xem tiết mục tin tức, dĩ nhiên đều có thể nhận ra được người trẻ tuổi này chính là vị quan viên thiếu niên trong truyền thuyết, vị bí thư Diệp Khai chỉ cần vung tay lên đã tiêu diệt hai cấp phó sảnh cùng bang phái xã hội đen chiếm cứ Long Thành đã nhiều năm qua.
- Phó cục trưởng khu Lâm Hồ Cố Binh?
Diệp Khai đi tới, dùng tay vỗ vào gương mặt đang ngẩn người của Cố Binh, nói một câu:
- Rất tốt, một cán bộ cấp phó phòng lại có thể lái được xe Lincoln, thời gian công tác lại chạy ra bãi tắm vui đùa, tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm ah!
- A?
Cố Binh lập tức sửng sốt.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ người trẻ tuổi trước mắt là bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành mà ngay cả các vị lãnh đạo tỉnh ủy cũng thật kiêng kỵ, quan viên hai mươi tuổi cấp chính sảnh!
Gặp được nhân vật như vậy, cho dù là cha hắn Cố Thành cũng không dám tùy tiện trêu chọc, có trời mới biết sau lưng người ta rốt cục cất giấu thế lực khổng lồ như thế nào mà có thể nâng đỡ thanh niên trẻ tuổi như vậy thành bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố?
- Các anh là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố đi?
Diệp Khai quay đầu hỏi.
Mọi người đều vội vàng gật đầu, lúc này không ai dám thở mạnh.
- Vậy thì thật quá tốt, bắt hắn mang về cho tôi, đưa tới chỗ Ban kỷ luật thanh tra thành phố, tôi hoài nghi hắn có tài sản không rõ lai lịch!
Diệp Khai nói ra.
Xe tải đem chiếc Lincoln bị đụng tới nát vụn đem về đại viện thành ủy, bên trong thành ủy lập tức bạo tạc.
Chí ít có tới mấy trăm người đều chạy ra vây xem chiếc Lincoln kia.
Kỳ thật trong những người này, số người nhận ra chiếc xe kia cũng không ít, dù sao chính là tòa giá của công tử phó bí thư tỉnh Cố Thành, người trong Long Thành có ai mà không biết.