Mọi người nghe xong lập tức sững sờ, sau đó liền thấy Tiểu Dã Tuấn Nam sùi bọt mép dùng ngón tay chỉ vào Diệp Khai, gương mặt bi phẫn, giống như là đã đào phần mộ tổ tiên nhà hắn vậy.
Một bên mắt của Tỉnh Thượng Tùng cũng bị nện một quyền, lúc này phồng lên, bất quá vừa nghe Tiểu Dã Tuấn Nam nói như vậy, hắn cũng nhìn thấy Diệp Khai, lập tức cũng tức giận lên.
- Ơ, thì ra vẫn là án trong án à?
Cảnh sát nghe xong, lập tức vui vẻ rồi.
Người xung quanh cũng đều rất bất ngờ, nhìn Diệp Khai có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ rõ ràng còn có loại chuyện này à?
- Anh, quá trâu, thực sự tiểu lên trên người đám tiểu quỷ kia rồi à?
Gương mặt Tạ Quân Ngọc cũng là kinh ngạc, trong lòng tự nhủ Diệp Khai không có nhàm chán như vậy đi, như thế nào sẽ làm chuyện như vậy?
Diệp Khai thấy tầm mắt mọi người đều tập trung vào mình, ngược lại là rất thờ ơ nhún vai, không chút để ý hồi đáp:
- Lúc ta đang đi tiểu, hắn lại kêu quỷ, làm ta sợ nhảy dựng lên, chim con nhảy loạn, quay một cái, lại khiến cho hắn uống nước tiểu. Kỳ thật chuyện này đều là bọn hắn tự tìm, nếu không có chuyện gì ở trong phòng vệ sinh lại kêu to, nói cái gì muốn tìm tiểu thư, nhìn những người này, đầy bụng nọc độc a. Ta còn đang suy nghĩ, có phải vừa rồi bọn họ đem hai vị nữ hài tử kia biến thành tiểu thư đến quấy rối rồi không?
- Không có khả năng!
Hồ Hán nghe xong, giận tím mặt.
- Đúng, đúng, các nàng là tiểu thư!
Hai tiểu quỷ trăm miệng một lời nói.
Hồ Hán sắp bị tức xỉu!
Đã biết rõ gặp phải Diệp Khai chính xác không phải là việc tốt gì, nhưng hắn cũng thật không ngờ lại gặp phải vấn đề lớn như vậy.
Người Nhật bị đánh là chuyện nhỏ, Diệp Khai đái vào mặt của Tiểu Dã Tuấn Nam cũng không phải là việc lớn, những chuyện này tự nhiên sẽ có người đi xử lý, nhưng mà nói hai người Cố Miêu Miêu trở thành tiểu thư, quả thật lại khiến cho Hồ Hán cảm thấy phi thường phẫn nộ.
Cố lão đối với hắn là phi thường xem trọng, nếu không cũng sẽ không chọn lựa hắn làm nữ tế, mặc dù bây giờ hắn chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa của Cố Miêu Miêu, nhưng mà Cố lão cũng đã coi hắn thành người một nhà để bồi dưỡng nâng đỡ.
Hôm nay bởi vì chuyện của Hồ Hán hắn mà Cố Miêu Miêu bị ủy khuất, chuyện này muốn hắn ăn nói như thế nào với Cố lão đây?
Hai người Nhật Bản này dù sao cũng là do hắn thông qua quan hệ mời tới, vì vậy người chịu tội xét đến cùng cũng phải tính trên đầu của hắn đấy.
Nếu không thể dọn dẹp chuyện này cho tốt, sợ là hắn và Cố Miêu Miêu sẽ sinh ra ngăn cách đấy, đến lúc đó phát sinh biến cố gì, tình huống liền phức tạp.
Hồ Hán nghĩ tới những vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn cũng là đầu to như cái đấu.
Hiện tại hắn thầm nghĩ bắt hai tiểu quỷ tử này đi trước, những chuyện khác đợi về sau hãy nói.
- Há, chuyện này cũng là bởi vì tìm tiểu thư mà tạo thành tranh chấp…
Một gã cảnh sát đã lấy giấy bút ra, ghi chép hai câu.
- Không phải!
- Không phải!
Hai tiểu quỷ tử cùng Hồ Hán gần như cùng lúc la lên, Hồ Hán là phẫn nộ, hắn làm sao có thể cho phép người khác đem Cố Miêu Miêu ghi thành tiểu thư? Nếu là chuyện này truyền đến tai Cố lão, không khiến lão nhân gia tức chết mới là lạ!
Về phần nói hai tiểu quỷ tử này, thì là đưa mắt nhìn sang Diệp Khai, mối thù nước tiểu này mà không báo, sẽ sinh ra phiền muộn?
- Dông dài!
Một người cảnh sát lĩnh đội nhíu mày một cái nói:
- Những người các ngươi thật phiền phức, không có chuyện gì cũng khiến cho chúng ta thêm phiền, đến cùng là chuyện gì xảy ra, ai tới nói một chút?
Bên cạnh có người không vừa mắt, liền dũng cảm đứng ra nói:
- Cảnh quan, ta là người chứng kiến!
- Ừ, vậy ngươi nói trước đi.
Đám cảnh sát nhìn hắn, cảm thấy người này chừng 40 tuổi, lớn lên quang minh lẫm liệt, không phải là loại người nói chuyện không đáng tin cậy, liền gật đầu đáp ứng.
- Vừa rồi hai vị cô nương kia ngồi uống rượu ở chỗ này…
Trung niên nhân chỉ một ngón tay về phía hàng ghế dài, mắt đầu miêu rat tình huống nảy sinh lúc đó:
- Về sau hai tên tiểu quỷ tử này liền nhìn không nổi đi tới, lôi kéo quần áo tiểu cô nương không tha, còn động thủ chấm mút, tiểu cô nương người ta đương nhiên là không chịu được, cho bọn hắn một cái bạt tai, sau đó liền hô phi lễ! Tiếp đó, mọi người chạy tới, trượng nghĩa ra tay, bọn hắn liền biến thành bộ dáng này rồi!
- Hai tiểu cô nương đâu rồi?
Cảnh sát dò hỏi.
- Đại khái là tức giận rời đi rồi.
Người nọ hồi đáp.
- Tình huống là như vậy sao?
Cảnh sát hướng người xung quanh dò hỏi.
- Đúng là như vậy.
- Đúng vậy.
- Ta cũng có thể làm chứng, hắn nói rất đúng tình hình thực tế.
Mọi người vây xem rối rít gật đầu xác nhận, điều này khiến cho cảnh sát lập tức đã xác định được tình hình thực tế rồi, không thể không nói, hai cái tiểu quỷ tử này là tự mình chuốc lấy khổ, kết quả chọc phải tiểu cô nương người ta, bị mọi người căm phẫn giáo huấn một trận.
Lại nói tiếp, chịu trách nhiệm cho chuyện này hoàn toàn là ở trên người hai tiểu quỷ tử.
Bất quá chứng kiến hai tiểu quỷ tử đã bị đánh thành bộ dáng này, cảnh sát khẳng định cũng sẽ không mang bọn họ về, bằng không mà nói lại là một hồi phiền toái.
- Hắn đi tiểu vào người chúng ta, không thể không tính chứ!
Tiểu Dã Tuấn Nam nổi giận đùng đùng chỉ vào Diệp Khai nói ra.
- Vậy ngươi muốn làm như thế nào?
Cảnh sát cũng không nói lời hữu ích gì với hắn:
- Chẳng lẽ còn muốn đi tiểu lại trên người hắn?
- Có cho hắn hai cái lá gan, dám giương oai ở địa bàn của chúng ta à?
- Ta cá là hắn ngay cả chim con cũng không dám móc ra…
- Vì cái gì?
- Tự ti chứ sao.
Bên phía Diệp Khai vẫn chưa nói câu gì, đám khán giả xung quanh liền liên tục nhạo bang đi lên.
Sắc mặt Tiểu Dã Tuấn Nam lúc đỏ lúc trắng, hắn còn thật không dám làm như thế, xung quanh có nhiều người như vậy, vạn nhất hắn làm thế, rất khó nói sẽ gây ra phiền toái gì.
- Cũng không thể tính như vậy được.
Tỉnh Thượng Tùng ở bên cạnh nói ra.
Cảnh sát lại hỏi Diệp Khai một tiếng, xác nhận hắn đã vung qua nước tiểu về phía Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, lúc này mới thương lượng một chút, cuối cùng nói với Diệp Khai:
- Loại chuyện hữu tâm vô ý này cũng rất khó nói, bất quá ngươi đi tiểu lên trên người người ta rồi, ta xem liền bồi thường một thân quần áo cho bọn hắn là được.
- Ta không có ý kiến.
Diệp Khai gật đầu đáp ứng.
- Xin lỗi, hắn phải xin lỗi chúng ta.
Tiểu Dã Tuấn Nam thấy Diệp Khai nhượng bộ, lập tức kêu la bắt đầu.
- Đừng thấy được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Coi chừng lần sau ta cho ngươi uống hết!
Diệp Khai chỉ vào Tiểu Dã Tuấn Nam mắng.
- Cảnh quan, hắn uy hiếp chúng ta!
Tỉnh Thượng Tùng ở một bên kêu lên.
- Đều im miệng!
Cảnh sát quát to một tiếng, nhìn hai tên tiểu quỷ tử nói ra:
- Đừng nói thêm nữa, chuyện của các ngươi ta không quản rồi.
Sau đó lại hướng Diệp Khai nói ra:
- Ngươi cũng bớt tranh cãi, không cần chấp nhặt với bọn họ.
Diệp Khai rút ra một xấp tiền, khoảng chừng mấy ngàn khối, đưa cho cảnh sát:
- Ngươi thay ta đưa cho bọn hắn, chuyện này cho dù đã xong, bất quá chuyện bọn hắn đùa giỡn phụ nữ, tất cả mọi người đều nhìn thấy, dù thế nào cũng phải cho một chút giáo dục chứ?
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm…
Cảnh sát liền cầm lấy tiền, sau đó đưa cho hai tên tiểu quỷ tử.
Diệp Khai kéo Tạ Quân Ngọc đi ra, Hồ Hán ở một bên cảm thấy có chút không thích hợp, Diệp Khai không phải là người dễ nói chuyện như vậy, hôm nay là thế nào đây?
Bất quá hắn cũng không dám làm thêm sự cố, cũng dẫn hai tên tiểu quỷ tử từ bên khác đi ra.
Trên đường đi vẫn đang có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, hiển nhiên là không nói lời tốt lành gì, hơn nữa đem Hồ Hán hắn trở thành Hán gian.
Sau khi Diệp Khai kéo Tạ Quân Ngọc đi ra, mùi rượu của Tạ Quân Ngọc rốt cục cũng tiêu tán được không sai biệt lắm.
- Làm sao anh lại dễ nói chuyện như vậy?
Tạ Quân Ngọc phàn nàn nói.
- Làm sao vậy?
Diệp Khai cười hỏi ngược lại.
- Không có thu thập hai tên tiểu quỷ tử kia, còn bồi thường tiền cho bọn hắn, đây không phải là đang cổ vũ cho bọn hắn hung hăng càn quấy sao.
Tạ Quân Ngọc có chút mất hứng nói ra.
Tạ Quân Ngọc cảm thấy bình thường Diệp Khai rất khác, hôm nay lại ra sao rồi, cuối cùng lại mềm nhũn ra, hoàn toàn không giống với tính cách của Diệp Khai.
- Tiền của ta nào có cầm dễ dàng như vậy…
Diệp Khai cười quỷ dị một chút nói:
- Coi như là cho bọn họ tiền nhuận bút đi.
- Tiền nhuận bút?
Tạ Quân Ngọc nghe xong sững sờ, không rõ Diệp Khai đang nói cái gì, chỉ là thời điểm hỏi lại hắn, Diệp Khai cái gì cũng không chịu nói.
Hồ Hán thật vất vả đưa Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng đi về, đưa bọn họ tới một quán rượu, sau đó lại tìm quan hệ đem chuyện tình bên này kết thúc, lăn qua lăn lại như vậy đến hơn nửa đêm, đợi đến lúc về nhà cũng đã là hơn ba giờ sáng.
Có cảm giác ngủ được một giấc hôn thiên ám địa đấy, nhưng trong đầu lại loạn lung tung.
Bóng dáng của Diệp Khai thủy chung cứ nhảy tưng tưng trong lòng hắn, lại khiến cho hắn có một loại trực giác nguy hiểm.
Đụng phải Diệp Khai, liền sẽ không có chuyện tốt gì, đây là tiềm thức của Hồ Hán.
- Reng reng reng …
Điện thoại vang lên, âm thanh chói tai, quấy rối giấc ngủ của Hồ Hán.
Vốn là hắn không muốn tiếp nhận cú điện thoại này, còn muốn ngủ thêm một lát, nhưng chuông điện thoại vang lên không ngừng, hắn tức giận đến nỗi thiếu chút nữ kéo đứt dây điện thoại.
Sau khi tiếp điện thoại, chợt nghe được bên trong truyền tới một thanh âm tức giận:
- Chuyện xảy ra trên báo chí là gì vậy?
- Cố lão…
Hồ Hán nghe được thanh âm này, lập tức liền tỉnh táo lại, thoáng cái bật ra khỏi chăn.
Cho đến bây giờ, trong đầu hắn vẫn là một đoàn hỗn loạn, cũng không biết Cố lão có chuyện gì, đột nhiên gọi điện thoại tới, sau khi chờ Cố lão phát tiết một hồi, tiếng nói trong điện thoại mới bình thường.
- Đây là thế nào?
Hồ Hán còn chưa nắm được điểm mấu chốt.
Tranh thủ thời gian mặc quần áo cho tử tế, chạy tới sạp báo ở bên ngoài, liền thấy loại báo cuộc sống đô thị, tựa đề lớn bắt mắt, lập tức khiến cho mắt của hắn bắt đầu co lại.
Khó trách Cố lão lại tức giận gọi điện tới, thật sự là những vật mà trên báo chí viết kia, thật khiến cho người ta tức giận.
Tuy trên các loại báo chí đều có tiêu đề bất đồng, nhưng trên cơ bản nội dung là giống nhau, nói chính là một vị lãnh đạo chủ yếu của Thánh Vương tân khu, vì nịnh nọt người Nhật Bản, rõ ràng đã đem bạn gái của mình kéo tới tiếp khách, kết quả bị người đùa giỡn, mà sau đó lãnh đạo này còn không vì bạn gái xuất đầu, ngược lại là trăm phương ngàn kế nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả cho người Nhật.
- Đáng giận! đến tột cùng là người nào chơi ta?
Hồ Hán thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài.
Hắn như thế nào cũng thật không ngờ tới, trên báo chi lại có thể xuất hiện nội dung như vậy.
Đây chính là Bắc Kinh a! Số lượng báo chí phát hành lớn như vậy, tin tưởng chuyện của hắn rát nhanh sẽ biến thành trò cười của mọi người lúc trà dư tửu hậu rồi.
Mặc dù trên báo chí cũng không có chỉ mặt gọi tên, nhưng nếu mọi người đối chiếu mà nói…, cũng không khó đem nhân vật chính của sự kiện này tìm ra, nhất là những người ở Thánh Vương tân khu sẽ không coi hắn là người lãnh đạo gì rồi.
Cái gì Quản ủy hội chủ nhiệm chó má, nguyên lai chính là bán đứng sự trong sạch của bạn gái để đổi lấy a!
Mà khiến cho Hồ Hán cảm thấy muốn thổ huyết nhất, chính là Cố lão rõ ràng đã biết chuyện này, điều này để hắn phải làm như thế nào cho phải?
Chẳng lẽ hắn có thể nói chuyện này đều là do người ta bịa đặt sao? Phải biết rằng chuyện này là phát sinh trước mặt mọi người, hắn cũng không thể nhẹ nhõm mà lừa gạt được Cố lão, nhất là tâm tình Cố Miêu Miêu như thế nào, cũng không phải hắn có thể đoán được.
- Chẳng lẽ nói cái Thánh Vương tân khu này thật sự chỉ có thể là Diệp Khai mới làm được thôi sao?
Trong lòng Hồ Hán có chút bi thương thầm nghĩ.
Sau khi chuyện này phát sinh, mục tiêu hoài nghi thứ nhất của Hồ Hán, chính là Diệp Khai.
Đoán chừng ngoại trừ Diệp Khai, cũng không có người khác trong một đêm có thể phát động nhiều báo chí như vậy, đưa chuyện tình của hắn và Tiểu Dã Tuấn Nam tung ra.
Nếu không phải là dựa vào lực lượng của Diệp gia, ai có thể đem hệ thống tuyên truyền làm thuận tay như thế được?
Lúc này Hồ Hán có chút tức giận, vẫn là quá coi thường Diệp Khai, sau khi thấy hắn đưa tiền bồi thường, nguyên lai tưởng rằng hắn đã chịu thua, lại thật không ngờ hắn lại âm thầm bố trí phía sau để chờ mình.
- Tiểu tử Diệp Khai, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!
Hồ Hán phẫn nộ vô cùng, nhịn không được đem một cây cảnh đập xuống.
Cố lão rất tức giận, không phải là tức giận bình thường.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, lão cảm thấy tính tình nóng nảy của mình đã sớm biến mất không sai biệt lắm, cần làm được chính là cười nhìn gió cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn, nhưng mà hôm nay lão mới phát giác, trong nội tâm có lửa giận, không phải tu tâm dưỡng tính là có thể đè xuống được.
Thời điểm Trần Chiêu Vũ đến xem, Cố lão là đang dung bút lông trút giận lên giấy Tuyên Thành.
Bên trên bốn thước tuyên bị lão dùng bút ghi vài cái chữ to, trong phòng ngoại trừ có một cỗ khí tức mặc hương nồng đậm, còn có một cỗ khí tức hỏa dược nồng nặc, lại khiến mỗi người đều có thể cảm giác được.
Bởi vì thường xuyên đến đây, cho nên khi Trần Chiêu Vũ đến, cũng không cần thông báo gì, trên cơ bản chính là đẩy cửa đi vào.
Sau khi hắn tới, liền thấy Cố lão ghi trên cuộn giấy một chữ “Nhẫn” lớn chừng cái đấu.
Theo đạo lý mà nói, thời điểm lão ghi chữ này, hẳn là tâm bình khí hòa, tan hết lửa giận trong lòng, tận lực đẻ cho tâm tình của mình bình phục lại, sau đó mới có thể đem chứ này viết bình bình đạm đạm, công chính bình thản.