- Đối phó với tiểu quỷ tử, cũng không có biện pháp gì tốt lắm, đơn giản chính là hợp ý mà thôi.
Trần Chiêu Vũ đối với chuyện này ngược lại là cảm thấy rất nhạt:
- Bọn hắn đã yêu thích sắc đẹp, trong Bắc Kinh có nhiều nơi vui chơi như vậy, ngươi còn lo lắng không tìm thấy nơi thích hợp sao?
Hồ Hán nghe xong, nhẹ gật đầu, kế sách hiện nay, cũng chỉ có như vậy thôi.
Chỉ cần trước tiên hầu hạ tốt mấy tên tiểu quỷ tử này, lại khiến cho đàm phán thuận lợi tiến hành tiếp, chứng thực được mấy hạng đầu tư này, như vậy thì về sau cho dù thế nào đi nữa, vẫn là không ảnh hưởng đến toàn cục, còn đám tiểu quỷ tử bọn họ có thể hay không trở mặt, hắn lại phải sợ chuyện gì?
- Uông Tình, cậu nói chuyện này có phải hay không là rất đáng giận?
- Miêu Miêu, đừng nghĩ nhiều như vậy, trên quan trường, đây chính là chỗ tối, cậu cũng không phải là không biết rõ.
- Hắn ngay cả mình đều lợi dụng được, phá hư thanh danh của mình, loại người này, mình có thể ở chung với hắn được sao?
- Chuyện này, là hắn làm không tốt, ít nhất là cần phải để cho cậu biết…
Cố Miêu Miêu và bạn gái của nàng, vị cô bé áo đỏ tóc ngắn ngồi chung một chỗ kia, trên mặt bàn trước mặt hai người, có đặt vài chai rượu nhỏ, trong không khí tràn ngập một cỗ hương thơm của rượu đỏ.
Sau khi từ trong nhà chạy đi, tâm tình Cố Miêu Miêu cực độ phiền muộn, liền kêu hảo hữu Uông Tình đến, muốn mượn rượu giải sầu.
Chẳng qua là nói mượn rượu giải sầu, còn không bằng nói là phát tiết một chút phẫn nộ trong lòng.
Dù sao gặp phải một tên tiểu nhân trên quan trường, tâm tình của Cố Miêu Miêu nhất định là vô cùng không tốt.
Kỳ thật sinh trưởng trong một gia tộc chính trị như Cố gia, Cố Miêu Miêu đối với quan hệ của đám quan chức cũng được nhìn thấy một ít, chỉ là mặc dù nàng biết đây là cách làm không cách nào tránh khỏi trên quan trường, lại cũng thật không ngờ Hồ Hán lại làm được triệt để như vậy, cư nhiên lại lấy nàng làm tư cách là thẻ đánh bạc đến đả kích đối thủ, không tiếc hy sinh danh dự của nàng, thậm chí còn muốn để cho nàng đi xin lỗi hai tên tiểu quỷ tử kia.
Chuyện như vậy đều có thể làm ra được, Cố Miêu Miêu còn có thể trông cậy được vào Hồ Hán ở điểm gì?
Ở cùng Hồ Hán một chỗ, xác thực không thể mang đến bất kỳ cảm giác an toàn nào cho nàng.
- Ta không muốn ngây ngốc ở kinh thành nữa rồi…
Cố Miêu Miêu cong ngón tay gõ vào mặt bàn cao su trơn bóng nói ra.
Dưới ánh đèn sâu thẳm, móng tay dài của Cố Miêu Miêu lộ ra trên mặt bàn, hiển lộ ra giống như kim loại sáng bóng, lại khiến cho cô gái tóc ngắn Uông Tình cảm thấy có chút ngẩn người.
Lúc này đột nhiên nghe bạn mình nói như vậy, Uông Tình liền có chút kinh ngạc:
- Cậu không ở trong thì việc học làm sao bây giờ? Cậu còn chưa có tốt nghiệp đại học đấy.
- Kỳ thật ở một thời gian trước, mình đã nhận được thư mời học của trường Oxford bên nước Anh, chỉ là đang do dự có nên đi hay không thôi.
Cố Miêu Miêu nhỏ giọng nói:
- Chuyện tình lúc này đây, chỉ là giúp mình hạ quyết tâm mà thôi.
- Thế nhưng mà, đến đại học Oxford mà nói, cần không ít tiền, còn có hộ chiếu và vân vân, cậu một mình qua đó chưa quen được cuộc sống…
Quan hệ của Uông Tình và Cố Miêu Miêu xác thực rất tốt, lúc này đột nhiên nghe nàng nói muốn đi nước Anh du học, trong nội tâm lập tức cảm thấy mất đi một thứ gì đó, nói năng có chút lộn xộn, không biết nên nói lời gì cho thỏa đáng.
Đứng ở trên lập trường bằng hữu mà xét đến việc Cố Miêu Miêu đi du học nước Anh, đương nhiên là chuyện cao hứng, nhưng đồng dạng đứng trên lập trường bằng hữu, nghĩ đến trong vài năm không có cơ hội gặp mặt nhau, trong lòng Uông Tình vẫn còn có chút vướng mắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như Cố Miêu Miêu đối với cái hôn sự này không hài lòng thì cũng chỉ có đi du học ở ngoại quốc, mới có thể tránh được các chuyện bức bách ở trong nhà, đây là đường tắt duy nhất để giải quyết vấn đề, bằng không mà nói, nàng nhất định sẽ bị người trong nhà biến thành thẻ đánh bạc chính trị để hy sinh.
Trong Bắc Kinh, loại quan hệ thông gia này có thể tùy ý thấy được, người trong cuộc làm gì có chỗ mà nói lý lẽ đây?
- Lần này mình đã quyết định rồi.
Cố Miêu Miêu phi thường kiên quyết nói ra.
Uông Tình nhìn Cố Miêu Miêu tin chắc nàng còn chưa có uống nhiều, ít nhất là thần trí rất thanh tỉnh, đã biết rõ Cố Miêu Miêu đúng là hạ quyết tâm, không khỏi thở dài nói:
- Mình chỉ có thể chúc cậu hết thảy thuận lợi.
Sau đó Uông Tình còn nói thêm:
- Nếu như cần tiền mà nói…, chỗ này mình còn có một ít tiền riêng, tuy nhiên không nhiều lắm, cũng chỉ có vài chục vạn mà thôi, đủ cho cậu ứng phó nhu cầu bức thiết rồi.
- Cám ơn.
Cố Miêu Miêu gật đầu nói.
Mặc dù Cố gia cũng không thiếu tiền, nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng, nếu như ý niệm đi du học nước Anh của mình lộ ra mà nói, đoán chừng người trong nhà nhất định là sẽ rối rít phản đối, không chừng sẽ đoạn tuyệt nguồn kinh tế của nàng, cho nên Uông Tình ủng hộ là vô cùng trọng yếu.
Nhìn xem Cố Miêu Miêu, Uông Tình đang định nói với nàng cái gì, liền chợt phát hiện ánh mắt Cố Miêu Miêu đang nhìn về phía sau nàng, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó.
- Làm sao vậy?
Uông Tình quay đầu nhìn lại, thì không thấy xảy ra chuyện gì.
- Diệp Khai, người mặc áo khoác vừa đi tới chính là Diệp Khai.
Cố Miêu Miêu nhỏ giọng nói với Uông Tình.
- Hắn chính là Diệp Khai? Là Diệp Khai khiến cho cậu và Hồ Hán nảy sinh mâu thuẫn ?
Uông Tình nghe xong, lập tức cũng rất chân thành nhìn ra sau, khoảng chừng 5 giấy sau mới lên tiếng :
- Thoạt nhìn không lớn hơn bao nhiêu so với chúng ta nha, mới chừng đó tuổi mà đã làm quan chức cấp chánh sở ? Thế lực của Diệp gia thật đúng là rất lớn.
Sau khi nhìn qua, Uông Tình còn nói thêm:
- Bất quá thằng này lớn lên xác thực rất tú khí, rất có nữ nhân duyên.
Uông Tình phát hiện Miêu Miêu một mực nhìn Diệp Khai, liền có chút kỳ quái hỏi thăm:
- Không phải là cậu đã vừa ý hắn? Phải biết, hắn chính là địch nhân của cậu đó.
- Hiện tại cũng không thể nói là địch hay không phải là địch rồi, nếu như không phải là bởi vì hắn, mình cũng không thể thấy rõ chân diện mục của Hồ Hán.
Cố Miêu Miêu thở dài nói:
- Trước kia còn cảm thấy Diệp Khai người này không được, cần phải giúp đỡ Hồ Hán khiến hắn mất mặt, nhưng mà bây giờ đã thấy rõ mọi chuyện, đã cảm thấy rất vô vị rồi, trên quan trường bất quá là mọi người đấu đá lẫn nhau mà thôi, không thể nói người tốt kẻ xấu được, tất cả mọi người đều là người đeo mặt nạ thôi.
Tiếp đó nàng còn nói thêm:
- Có đôi khi nhớ tới, đột nhiên cảm giác được cần phải cảm tạ hắn, loại cảm giác này có phải hay không rất quái dị?
- Mình cũng không rõ ràng lắm…
Uông Tình lại liếc nhìn Diệp Khai, cảm thấy vô cùng buồn chán, có một người đẹp trai để nhìn xem cũng rất tốt đấy, nàng trầm ngâm nói:
- Loại cảm giác này, cũng giống như cậu có thế giới quan, về sau đột nhiên sụp đổ, tạo thành tâm lý mất thăng bằng? Có lẽ mấy ngày nữa sẽ hồi phục lại, không nên quá lo lắng.
- Hy vọng như thế.
Cố Miêu Miêu lẩm bẩm.
- Muốn hay không tìm một chút việc vui?
Bỗng nhiên Uông Tình ngồi thằng người, có chút giảo hoạt nói ra.
- Việc vui gì?
Cố Miêu Miêu hỏi ngược lại.
- Cậu nhìn xem là tốt rồi, ha ha.
Uông Tình cười cười, hiển nhiên bộ dạng có chút không hảo ý.
Diệp Khai là một mình đi tới, ngược lại thì không có sự tình đặc biệt gì, chỉ là muốn tìm một địa phương uống rượu mà thôi.
Một đoạn thời gian gần đây, sự tình loạn thất bát tao thực sự là quá nhiều, khiến cho Diệp Khai có chút tâm phiền, cuối cùng hôm nay hơi chút thoải mái một ít, Sở Tịnh Huyên cũng đã đưa về nhà rồi, ngược lại hắn có thể thư giãn một chút.
Hôm nay các quán rượu trong Bắc Kinh, cũng hơi có một chút hình thức ban đầu, nhưng xét theo tổng thể mà nói, từ lắp đặt thiết bị đến cung cấp phục vụ nhìn lại, cũng còn có rất nhiều cái cần được cải tiến.
Đôi khi, hắn đi ra dạo chơi, cũng vì vì muốn tìm hiểu một chút dân tình, không đến mức tách rời sinh hoạt xã hội.
Dù sao làm nhân vật như bọn họ, bình thường có cơ hội có thể tùy ý đi ra ngoài, thật sự là không nhiều lắm, nếu như đám Diệp Tử Bình là thành viên ở trong cục diện chính trị, trên cơ bản xuất hành đều phải được an bài xong xuôi, làm tốt vấn đề an toàn, liền cần các cơ quan cân đối an bài.
Về phần nói cái gì cải trang vi hành, chính là không có khả năng.
Quan to khắp nơi trên cơ bản đều là nghe thấy chuyên mục thượng cấp quan trọng, chỉ cần là người tương đối quan tâm về phương diện này, đều có thể nhận ra được, bọn hắn còn có thể cải trang vi hành thế nào được? Hơi chút để tiếng gió đi ra, địa phương bên dưới liền sớm chuẩn bị tốt ứng đối với bọn hắn rồi.
Bất quá Diệp Khai vừa đi vào, đang định tìm chỗ ngồi xuống, liền thấy một nữ hài tử tóc ngắn mặc áo lông màu đỏ, một đầu va vào trong ngực của hắn.
Uống nhiều quá? Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Khai.
Nhưng phản ứng kế tiếp, lại khiến cho Diệp Khai có chút nghẹn họng trân trối.
Cánh tay của cô gái tóc ngắn kia, trực tiếp đưa lên vai của hắn, cả người cũng quấn quanh thân thể của hắn, giống như là một cây mây quấn thật chặt ở thân mình Diệp Khai.
- Cô …
Diệp Khai có chút mờ mịt, không biết là chuyện gì xảy ra, đang muốn nói chút gì, lại phát hiện miệng của mình rõ ràng cũng bị cô gái tóc ngắn chặn lại.
- Cô có chuyện gì?
Trong lòng Diệp Khai có chút ít tức giận, chưa biết tại sao lại bị người khác cưỡng hiếp rồi, hiển nhiên chuyện này lại khiến cho hắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, mặc dù nói đối phương lớn lên có chút tư sắc, nhìn xem áo lông cũng có thể đoán ra xuất thân không tệ, nhưng mà loại hành vi này thật sự khiến cho Diệp Khai phi thường bất mãn.
Một tay giật bé gái này xuống khỏi người mình, Diệp Khai liền rất tức giận trách hỏi:
- Uống quá nhiều sao?
Kỳ thật không cần hỏi cũng biết, miệng bé gái này đầy mùi rượu, hiển nhiên là uống không ít, khiến cho trên người Diệp Khai vừa bị nàng ôm qua, cũng nhiễm phải mùi này.
- Đẹp trai, không cần đi nha…
Ánh mắt cô gái tóc ngắn mê ly, muốn nói thực sự có vài phần hương vị mê người, chỉ lo quấn quýt tại thân mình Diệp Khai.
- Cô nhận nhầm người rồi.
Nếu không phải Diệp Khai xem nàng là mỹ nữ, đã sớm vứt qua một bên rồi.
Bất quá trong lúc này người đến người đi, hắn cũng không tiện đánh, nếu không liền kích khởi công phẫn rồi, chỉ là khuyên can nói:
- Cô nhận nhầm người rồi, tôi vừa đi đến, không biết cô.
- Chán ghét…
Ai ngờ miệng cô gái tóc ngắn vểnh lên nói:
- Tối hôm qua điên cuồng như vậy, khiến cho toàn thân người ta mệt mỏi rã rời, hôm nay lại không nhận người, thật là không có lương tâm nha.
- …
Diệp Khai lập tức im lặng, loại người nào cũng đều có thể gặp được a.
Hắn luôn cảm thấy giống như gặp được cô bé này ở nơi nào rồi, lại thật sự không biết đối phương, cho nên Diệp Khai vắt hết óc suy nghĩ, người này đến tột cùng là ai vậy?
Sau khi hắn nghĩ lại, cũng không nhớ ra được là ai.
Bất quá khi ánh mắt của hắn lướt qua đỉnh đầu của cô gái tóc ngắn, thời điểm nhìn về phía đối diện, liền thấy một nữ hài tử có vài phần quen thuộc, không phải ai khác, đúng là cháu gái của Cố lão, Cố Miêu Miêu, chính là vị hôn thê của Hồ Hán.
Có biến, Diệp Khai lập tức kịp phản ứng.
Cố Miêu Miêu lại là có chút kinh ngạc há hốc miệng, trong tay đang cầm lấy một chén rượu chan cao, nhìn xem Uông Tình đang đi trêu chọc Diệp Khai, lại nhìn thấy Diệp Khai bị chọc cho tay chân luống cuống, lâm vào tình cảnh kinh hoàng, cùng với động tác lớn mật hôn lên Diệp Khai, cảm thấy mình cũng giống như không thực sự hiểu rõ vị khuê trung mật hữu này.
Làm sao nàng lại to gan như vậy chứ? Thế giới quan của Cố Miêu Miêu một lần nữa bị bạn tốt Uông Tình lật đổ.
- Đây là tình huống gì, chẳng lẽ là có âm mưu?
Diệp Khai lập tức thoáng sửng sốt, lần đầu tiên chứng kiến Cố Miêu Miêu, hắn liền nhớ lại thân phận của cô gái tóc ngắn này, là bạn thân của Cố Miêu Miêu.
Cảm giác đầu tiên chính là có người bày mưu nhắm vào hắn, không chừng chỉ sau một khắc cô bé trong ngực hắn sẽ hô to là hắn vô lễ, sau đó lao tới một đám người chụp ảnh hay là vây đánh hắn.
Kế tiếp trên báo chí sẽ xuất hiện một đống lớn tin tức về Diệp bí thư phi lễ với thiếu nữ trong quán rượu.
Nếu như sự tình thật sự phát triển như vậy đoán chừng Diệp Khai sẽ giống như tình trạng bị đống bùn rơi vào trong đũng quần, không phải phân thì cũng biến thành phân, mặc dù không làm gì được hắn, nhưng đã đủ làm cho hắn cảm thấy thật phiền muộn, ít nhất thanh danh của hắn sẽ bị người ta bôi xấu.
Đương nhiên hiện tại hắn còn chưa kết hôn, cũng sẽ không tồn tại chuyện hắn lợi dụng chức quyền đi ức hiếp thuộc hạ, ở trong nơi công cộng như các quán bar, cũng không ai nói tới vấn đề tiết tháo, nhưng nếu như bị người cho rằng hắn là sắc lang quấy rối thiếu nữ, đây thật sự là có chút oan khuất.
Nhưng với bề ngoài của hắn, muốn tiền có tiền, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn chức vị có chức vị, muốn thân phận có thân phận, có thể nói là nhân vật được ông trời chiếu cố, là tình nhân trong mộng tốt nhất của ngàn vạn thiếu nữ, tùy tiện vẫy tay liền có rất nhiều thiếu nữ nhào tới, có cần tự mình chạy vào trong quán rượu đi quấy rối người khác hay sao?
Thế nhưng nếu thực sự bị người chụp ảnh truyền ra, hoặc là vị vây quanh gây rối, thật sự là khó lòng giãy bày, dù sao cũng sẽ không ai dám bảo đảm, sắc lang không thể là người anh tuấn suất khí.
Cảm giác được phản ứng dị thường của Diệp Khai, Uông Tình nhìn lại, liền phát hiện ánh mắt của Diệp Khai đang nhìn Cố Miêu Miêu, rất hiển nhiên hai người này đã nhận thức ra nhau, nàng không khỏi kêu to thật không có ý nghĩa.
- Ai, phản ứng của Diệp bí thư thật là khô khan, người không phong lưu uổng thiếu niên, mỹ nữ đã đưa tận cửa mà anh cũng không dám tiếp nhận, chẳng lẽ điều kiện của tôi quá kém cỏi sao?
Uông Tình vẫn chưa từ bỏ ý định, đem bộ ngực của mình cọ cọ vào trước ngực Diệp Khai, như muốn thử độ co dãn.