Nếu như gặp phải người vợ cường thế như vậy, hoặc là nam nhân sẽ biến thành sợ vợ khúm núm, hoặc là do cá tính hai bên quá mạnh mẽ không cách nào hòa hợp, cuối cùng sẽ dẫn đến chia tay, nếu như cứng rắn lôi kéo không thể chia tay nhưng lại không thay đổi tính tình thì còn tra tấn người hơn cả chia tay thực sự.
- Làm vậy thật sự không công bình, đã sớm nam nữ ngang hàng.
Uông Tình dĩ nhiên không tán thành đáp án của Diệp Khai, có chút phàn nàn nói:
- Vì sao chủ nghĩa đàn ông vẫn luôn thịnh hành như thế? Trong nước ở phương diện này vẫn rất lạc hậu thôi…
Diệp Khai nghe nàng phàn nàn, lập tức nở nụ cười:
- Kỳ thật nước ngoài cũng là như thế, chẳng qua có chút quốc gia tình huống đỡ hơn một chút, hiện tại thế giới này chủ lưu vẫn là xã hội nam quyền, bằng không mà nói cũng sẽ không có những tổ chức vận động nữ quyền mỗi ngày ồn ào nháo sự!
- Tôi xem Diệp bí thư theo chủ nghĩa đàn ông rất nghiêm trọng!
Uông Tình nói.
- Không thể nào, tôi rất tôn trọng phụ nữ!
Diệp Khai phản đối.
Uông Tình làm ra vẻ mặt “chỉ có quỷ mới tin lời anh”, sau đó lôi kéo cánh tay Cố Miêu Miêu, hai cô gái đi ở phía trước, bờ mông uốn éo không ngừng, khiến đôi mắt Diệp Khai cũng cảm thấy choáng váng.
Hai cô gái, một người tóc dài, một người tóc ngắn buộc đuôi gà nho nhỏ, một người trầm tĩnh, một người nhanh nhẹn, tính cách đối lập thật rõ ràng, nhưng lại có thể trở thành bạn tốt thân thiết, đây đúng là chuyện làm người hơi kinh ngạc, hay chính là như câu nói đền bù lẫn nhau?
Trách không được các cô gái trời sinh có khuynh hướng trở thành “hoa bách hợp”, Diệp Khai lẩm bẩm, miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi đi theo phía sau.
Nhưng đối với việc vì sao Uông Tình đột nhiên không tiếp tục để tóc ngắn mà lại lưu tóc dài, trong nội tâm Diệp Khai vẫn có chút hiểu biết, thiếu nữ mới lớn, bỗng nhiên gặp được người làm cho mình động tâm, tự nhiên sẽ càng thêm chú ý đối với hình tượng của chính mình, càng thêm chọn lựa, hoặc là cảm thấy để tóc dài lãng mạn, càng dễ dàng khiến cho đối phương chú ý.
Chỉ có điều tuy Diệp Khai hiểu được ý tứ của Uông Tình, nhưng hắn chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi, dù sao loại chuyện này để cho nó tự làm nhạt xuống thì tốt nhất, đúng như lời nói của nhị lão gia tử, Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên không phải là người dễ trêu chọc, vạn nhất Diệp Khai thật sự xảy ra chuyện gì với con gái của hắn mà không cách nào thu thập, tương lai lão Đường giận dữ, xem như Diệp Khai khốn đốn.
Đối với những người đã quen cuộc sống quân nhân mà nói, nếu như thật sự chọc giận bọn họ, bọn họ sẽ mặc kệ hết thảy, cho dù sau đó sẽ bị truy cứu trách nhiệm, nhưng bọn họ vẫn sẽ nóng nảy mất khôn nhất thời.
Gặp bọn họ sẽ khó thể giảng thông đạo lý, cho nên Diệp Khai đối với thái độ của Uông Tình, chỉ dám đứng xa mà nhìn đó thôi.
Uông Tình nói là muốn chọn quà tặng cho Cố Miêu Miêu, xem như làm vật kỷ niệm cho nàng xuất ngoại, chỉ là trong thời gian ngắn cũng không biết nên mua gì cho thỏa đáng, trong nội tâm ngược lại cảm thấy phi thường do dự, nên để Diệp Khai giúp nàng nghĩ kế.
- Tôi cảm thấy được không cần mua quần áo, bên kia mẫu thời trang càng đẹp…
Diệp Khai đối với loại chuyện này từ trước tới nay chưa từng chú ý, đột nhiên để cho hắn suy nghĩ, cũng cảm thấy đau đầu.
- Vậy cô chọn món quà làm cho nàng cảm giác quê hương đi.
- Cảm giác quê hương?
Uông Tình nghe xong lẩm bẩm:
- Nói chi bằng không nói, phạm vi như vậy rộng tới bao nhiêu đây?
Ba người đi dạo trong thương trường, không bao lâu Diệp Khai phát hiện được đồ vật trong quầy, liền nở nụ cười.
Uông Tình cùng Cố Miêu Miêu nghe được tiếng cười của hắn, không khỏi đi tới, chứng kiến đồ vật trong quầy cảm thấy thật kinh ngạc, sau đó cũng bật cười.
Bên trong quầy bày một đồ vật bằng sứ cao hơn hai tấc, bên trên là hình tượng hai cô bé con, dùng chất liệu rất tỉ mỉ, khuôn mặt vô cùng sống động, làm cho người ta phải cảm thán nhất là một cô bé mặc váy, tóc dài bồng bềnh, một cô bé khác mặc quần dài, tóc ngắn tinh anh, hai cô bé đang ôm eo đối phương, cười nhẹ đi về phía trước.
Diệp Khai vừa nhìn thấy món đồ sứ kia, liền có cảm giác như nhìn thấy Cố Miêu Miêu cùng Uông Tình, cho nên hắn không chút do dự liền đề cử vật này.
- Thật sự là giống lắm đi…
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Tiểu thư, phiền cô gói dùm món đồ này, tôi muốn mua.
Uông Tình cũng rất thích, lập tức gọi nữ nhân viên bán hàng.
- Dạ!
Cô gái bán hàng lập tức đi qua, lấy ra món đồ sứ, sau đó lấy thêm một chiếc hộp trang trí hoa mỹ mở ra bỏ món đồ sứ kia vào.
Sau đó nàng lại lấy ra một bức tượng, lại nói:
- Đây là một bộ, vừa rồi không có đặt lên, tổng cộng là một ngàn tám trăm đồng.
- Đắt như vậy sao, đồ sứ mà hơn một ngàn đồng?
Diệp Khai tỏ vẻ hoài nghi.
- Quầy chuyên doanh đều là như thế cả, đây là do đại sư chế tác bằng thủ công, là hàng mỹ nghệ rất khó thấy, không phải loại hàng được chế bằng máy thông thường, cho nên giá cả tương đối cao, chỉ tính riêng chiếc hộp này cũng đã giá trị mấy trăm đồng tiền!
Nữ nhân viên giải thích, nếu không phải nàng nhìn thấy ba người trẻ tuổi đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nàng cũng sẽ không phí nhiều miệng lưỡi như vậy.
Làm việc tại quầy chuyên doanh lâu như vậy, người nào là khách hàng tiềm năng nàng vẫn đủ sức nhìn ra được.
Đối với giá cả như vậy đúng là tương đối cao, cơ hồ là hàng mỹ nghệ bằng với nửa năm tiền lương của công nhân, người bình thường nhất định là mua không nổi, cũng không khả năng hứng thú với loại đồ vật này, mặc dù họ có muốn mua cũng sẽ khuynh hướng với vàng bạc đồ trang sức, những thứ kia thoạt nhìn mới là thực tế.
Uông Tình mở túi xách trả tiền, sau đó nhìn qua Cố Miêu Miêu đang ngắm nghía pho tượng lấy ra sau đó.
- Sao pho tượng này lại là nam vậy?
Uông Tình nhìn thấy pho tượng sứ mà nữ nhân viên lấy ra sau đó, lại là một bé trai, nhìn vào có vẻ thật sáng sủa, mái tóc tùy ý buông thả, đeo kính râm, miệng còn ngậm điếu thuốc, bộ dáng có chút biếng nhác đứng nơi đó, hai chân bắt chéo, một mũi chân chạm nhẹ mặt đất, hiển nhiên là hình dáng hiện tại của Diệp Khai.
Diệp Khai cũng chú ý tới điểm này, ngay lập tức có chút ngạc nhiên, đây không biết là duyên phận hay là gì, lại để cho hắn phát hiện món lễ vật như vậy, theo thần sắc trên mặt Cố Miêu Miêu mà xem, nàng thật sự rất ưa thích nó.
- Bé trai này thật sự là biểu hiện rõ ràng nha.
Uông Tình dùng móng tay gõ gõ lên mặt của bé trai bằng sứ, lại cười nhìn nhìn Diệp Khai, cảm giác như nàng đang búng lên mặt Diệp Khai không khác chút nào.
- Dù sao là tặng không, ngu ngốc sao mà không lấy!
Nhìn biểu tình phiền muộn của Diệp Khai, Cố Miêu Miêu nén cười nói.
Uông Tình nhìn nhìn bộ dáng ba pho tượng, bỗng nhiên chợt linh cảm, đem bé trai đặt trước mặt hai bé gái:
- Miêu Miêu, khi nào tâm tình cô vui vẻ thì cứ bày như thế này, để cho hắn làm hướng dẫn du lịch cho chúng ta!