Tống Tư Minh cũng không tin tưởng lắm, Diệp Khai chỉ có hơn hai mươi tuổi, đoán chừng mặt còn quá non.
- Ha ha, năm nay vừa vặn hai mươi tuổi.
Diệp Khai nghe được khẩu khí hoài nghi này, đã sớm tập mãi thành thói quen, lơ đễnh trả lời một câu.
Tống Tư Minh nghe xong sắc mặt lập tức có chút biến hóa, hắn xem như cũng có chút cân lực, cũng hiểu hai mươi tuổi là cán bộ chính sảnh có nghĩa là gì.
- Diệp tổng là người Long Thành?
Tống Tư Minh nhịn không được lại hỏi một câu, trong nội tâm lại đang suy đoán, rốt cuộc Diệp tổng này lai lịch là gì.
Trước khi lên đường đã bị Lâm Viễn Hành tiếp kiến, đây là lãnh đạo cấp chính quốc, một mình tiếp kiến một cán bộ cấp phó sảnh cấp như hắn cũng coi như đặc biệt, bởi vậy Tống Tư Minh được ủng hộ, cảm thấy chuyện này với mình chỉ là rèn luyện mà thôi.
Dù sao đây là bản án Lâm Viễn Hành vô cùng xem trọng, nếu làm tốt thì tương lai còn có khả năng thăng quan, hoặc là ít nhất cũng biểu hiện năng lực của mình cho lãnh đạo nhìn.
Nếu như Lâm Viễn Hành thấy Tống Tư Minh hắn có tài, trong lòng nhớ rõ, đợi tương lai tài bồi.
Với tư cách cán bộ trung kỷ ủy, con đường phát hiện không rộng rãi, nhưng mà đường lên chức vẫn có, nhưng không dễ đi, Tống Tư Minh suy nghĩ nhân lúc còn trẻ tuổi nên làm chút thành tích, tương lai còn có khi đảm nhận chức phó Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố,nâng cao cấp độ của bản thân.
Nếu vận khí tốt làm ra thành tích được đề bạt cũng không chừng, nếu như cơ hội không nhiều lắm, vậy thì cứ thành thật làm cán bộ như bình thường, như vậy cũng tốt.
Vấn đề của Lăng Cương vô cùng quan trọng trong ấn tượng của Tống Tư Minh, cho nên hắn phải làm ra cái gì đó.
Đáng tiếc Lâm Viễn Hành còn nói với hắn đi tới đây không phải một mình hắn, còn có một người phụ trách là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Long Thành,việc này do người này làm chủ, chuyện này khiến Tống Tư Minh cảm thấy râu rĩ không vui, cảm giác mình mất đi chủ đạo của bản án thì đánh mất cơ hội tốt.
Cho nên Tống Tư Minh nhìn thấy Diệp Khai, đã cảm thấy không có mùi vị, nghĩ đến phải làm rụng mặt mũi của hắn mới tốt.
Nhưng khi hắn nghe Diệp Khai nói mới hai mươi tuổi đã là cán bộ chính sảnh, trong nội tâm khiếp sợ vạn phần, nhân vật nghịch thiên như vậy tuyệt đối không phải xuất thân dân chúng bình thường a! Nghe mà gợn người!
- Tôi là người kinh thành, tổ phụ của tôi là đồng chí Diệp Tương Kiền.
Diệp Khai nhàn nhạt tỏ vẻ.
Lần này chẳng những Tống Tư Minh cho đã giật mình, mấy người khác đi cùng nghe xong cũng có biểu lộ câu nệ hơn.
Dương Thuận Hinh lần đầu tiên nghe được Diệp Khai nói thân thế của mình, lúc này đã hoảng sợ.
Kỳ thật nhân vật quan trọng trong thành phố Long Thành vẫn phán đoán thân thế của Diệp Khai không đơn giản, nếu không thì hắn còn trẻ như vậy làm gì được đề bạt đảm nhiệm chức lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Long Thành, lại còn là cán bộ chính sảnh nữa.
Nhưng mà không ai ngờ hắn lại là cháu trai của thủ trưởng Diệp Tương Kiền lão gia tử chứ, đây quả thật là chuyện làm người ta cảm thấy áp lực.
- Thì ra là Diệp lão... Trách không được ưu tú như vậy...
Tống Tư Minh quả thật bị hoảng sợ không nhẹ.
Trong lòng của hắn cũng có một ít sợ hãi, may mắn là Diệp Khai người ra làm rõ quan hệ, nếu như tâm tư Diệp Khai âm trầm, không đem chuyện này lộ ra, đợi đến lúc hắn trong khi làm việc náo lên không vui, lại âm bản thân của hắn, độc chiếm công lao lần này, Tống Tư Minh hắn cũng không có chút biện pháp.
Dù sao cũng là cháu trai của Diệp lão, hắn chăng làm gì được người ta.
- Chuyện này nên ít nói ra thôi, chúng ta nên hợp tác vui vẻ.
Mọi người cũng đều nhao nhao đồng ý, ánh mắt nhìn qua Diệp Khai sáng lóng lánh, hiển nhiên là đang nghĩ cách lôi kéo làm quen với Diệp Khai, nếu như lăn lộn quen mặt thì sau này sẽ được nhờ, về sau còn dễ nói chuyện một câu.
Nếu như vận khí tốt một chút, lúc này làm quen với nhau thật thân, tương lai có chuyện gì cần giúp đỡ, tìm tới Diệp Khai là xong, chẳng phải chỉ một câu nói sao?
Nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao này, trong nội tâm mọi người hưng phấn.
Mọi người vừa mới chạm mặt, Diệp Khai ngược lại không có làm cho ai mất hứng, trực tiếp bàn chuyện công tác, lúc này tụ lại một chỗ bàn bạc.
Thời điểm đang nói chuyện náo nhiệt, chợt nghe có người từ bên ngoài chạy vào khách sạn chính phủ, nói là Tề thị trưởng tới bái phỏng lãnh đạo đoàn công tác.
- Cho mời.
Diệp Khai gật đầu nói.
Thị trưởng Lăng thành Tề Vũ Thanh, năm nay bốn mươi sáu tuổi, là cán bộ chính sảnh, phải nói là trẻ trung khỏe mạnh.
Dù sao ở trong nước hiện tại đại bộ phận cán bộ chính sảnh đều là cán bộ tuyến tỉnh, hơn nữa hắn làm cán bộ chính sảnh cũng sáu năm rồi, muốn tăng lên trên cũng phải xem cơ duyên thế nào.
Kỳ thật hai năm qua kinh tế tổng thể của Lăng thành phát triển không tệ, nhất là do Thiệu Giang Bình ban tặng, Lăng Cương không phải là gánh nặng, hơn nữa còn cống hiến nhiều tài chính cho thành phố, ít nhất là đối với phát triển kinh tế của Lăng thành có tác dụng rõ ràng.
Mà những nơi ăn chơi giải trí, nhà hàng, khách sạn cao cấp đều là do vốn vay phong phú của Lăng Cường cung cấp, cộng thêm các khoảng chi phí ra vào của cán bộ.
Nếu không có chi phí này chèo chống, khả năng Lăng thành muốn phát triển như hiện tại cũng phải mất mười năm nữa.
Nhưng hiện giờ lại có đoàn công tác xuống điều tra Lăng Cương.
Lăng Cương đối với Lăng thành đã không còn là siêu xí nghiệp mang lại lợi nhuận khổng lồ nữa, theo ý nào đó mà nói đã là biểu tượng kinh tế của Lăng thành rồi.
Mấy năm qua này thành phố Lăng thành hưởng nhờ sự phát triển của Lăng Cương không nhỏ, cho nên chiến tích này với hắn mà nói là không thể thiếu.
Nếu như Lăng Cương có thể bảo trì tốc độ phát triển vững vàng như hiện giờ, vậy Tề Vũ Thanh muốn lên chức cũng dễ hơn nhiều.
Tề Vũ Thanh vì chuyện này nên cấp tốc tới đây, muốn tìm hiểu xem vì sao đoàn công tác lại xuống điều tra Lăng Cường. Muốn tra rõ vấn đề Lăng Cương xảy ra chuyện gì mới làm nội tâm của hắn yên ổn.
Với tư cách là thị trưởng, đương nhiên Tề Vũ Thanh rất hiểu tình huống của Lăng Cương hiện giờ. Cũng biết Thiệu Giang Bình người này chuyên quyền độc đoán, rất có thế lực, hơn nữa cũng giao hảo nhiều với cán bộ trong Lăng thành, nhưng mà hắn cảm thấy Lăng Cương có thể giải quyết vấn đề kinh tế đình trệ này, có thể làm cho Lăng Cương nộp lên hàng ức tiền thuế mỗi năm. Vậy thì lên Thiệu Giang Bình muốn làm gì thì làm, miễn không phải vấn đề quá lớn là được.
Nếu như không có Thiệu Giang Bình, vậy tiền thuế hàng ức ở đâu có đây?
Chuyện họ lo lắng nhất chính là hiện giờ có chuyện gì? Lúc này xảy ra chuyện thì Lăng thành sẽ bị ảnh hưởng to lớn, mặc dù nói hắn làm thị trưởng đối với Lăng Cương không có năng lực ước thúc gì, nhưng nếu Lăng Cương xảy ra tham nhũng lớn, chuyện này đối với Lăng thành là một vết nhơ, muốn thăng chức càng khó khăn hơn.
Chẳng lẽ nói Tề Vũ Thanh hắn với tư cách thị trưởng Lăng thành, vấn đề Thiệu Giang Bình không có chút phát hiện nào sao?