Thẳng tới cuối cùng, mọi người mới phát hiện chỉ còn một con đường, đó là thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu.
Thông qua việc thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu, mới có thể triệt để giải quyết những vấn đề này, giải quyết được mâu thuẫn, làm cho mọi người có thể bớt đi sầu lo, đồng thời cũng đỡ tốn công sức.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, đồng chí Hồng Chính mới buông xuống tài liệu trong tay, thở dài nói:
- Vấn đề này xác thực là đáng giá nghiên cứu, cậu nói rất đúng, không phải là nói giật gân, mà là phát hiện được bóng tối dưới ánh đèn. Nếu như không giải quyết vấn đề này, xí nghiệp nhà nước thủy chung vẫn là phiền toái lớn trong lòng chúng ta.
- Hồng phó thủ tướng có thể khẳng định điểm này, xem như công tác của tôi không làm vô ích!
Diệp Khai gật đầu đáp.
Đối với tính tình ngay thẳng của đồng chí Hồng Chính, Diệp Khai vẫn luôn phi thường kính nể, cũng rất đồng ý một ít thủ đoạn của ông trong vấn đề chính sách kinh tế. Chỉ là trong một ít cách làm cụ thể dưới cơ sở, hiển nhiên Diệp Khai mới càng thêm hiểu rõ.
- Kỳ thật vấn đề cải cách xí nghiệp nhà nước đã kéo dài lâu rồi…
Đồng chí Hồng Chính nói ra:
- Vào thời điểm năm 84, đã đưa ra thể chế kế hoạch thành lập vận dụng quy luật giá trị tự giác, phát triển kinh tế hàng hóa chủ nghĩa xã hội. Vào lúc đó cải cách chủ yếu là vì thực hành phân khai hành chính cùng xí nghiệp, phân cách quyền sở hữu cùng quyền kinh doanh, biện pháp cải cách chủ yếu là thực hành chế độ trách nhiệm của xưởng trưởng(quản lý), cũng thực hiện chế độ trách nhiệm thực hành nhận thầu kinh doanh của đại đa số xí nghiệp quốc hữu, đối với một ít xí nghiệp quốc hữu loại nhỏ thì thực hành cho thuê kinh doanh, ở bên trong một ít xí nghiệp trung tâm thực hiện chế độ toàn dân sở hữu, đã bắt đầu hình thức cải tạo đầu tư cổ phần cùng cải cách tập đoàn hóa xí nghiệp để làm thử nghiệm.
- Kết quả làm như vậy cho tới cuối năm 87, những xí nghiệp trung tâm quốc hữu cả nước phổ biến thực hành chế độ nhận thầu, cùng năm, trung ương khẳng định hình thức đầu tư cổ phần là một loại hình thức tổ chức tài sản xí nghiệp, làm thử nghiệm nguyên tắc thực hành quy định “sổ sách rõ ràng, bảo đảm giao nộp, siêu thu thì lưu, lỗ lã thì tự bổ”.
- Tuy chế độ nhận thầu vào lúc ấy đã lấy được thành công nhất định, nhưng vấn đề chế độ nhận thầu cũng dần dần bộc lộ ra đến.
Đồng chí Hồng Chính nói ra:
- Cho nên tới năm trước, trong hội nghị công tác trung ương đã nhấn mạch muốn chuyển đổi chế độ xí nghiệp kinh doanh. Sau năm rồi, Quốc Vụ Viện đã không tiếp tục cổ vũ nhận thầu xí nghiệp, hơn nữa công bố điều lệ chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp chuyển đổi sang chế độ kinh doanh.
- Bất quá cho tới bây giờ, mọi người lại phát hiện, chỉ thay đổi chế độ trong xí nghiệp cũng không giải quyết được vấn đề.
- Tài chính, kỹ thuật cùng kinh nghiệm thiếu thốn nghiêm trọng, yêu cầu quốc gia phải kiên định phổ biến cởi mở chính sách đối ngoại, hấp dẫn đầu tư nước ngoài, tiến cử cải cách đều có như cầu tài chính thật cấp bách, kỹ thuật tiên tiến cùng kinh nghiệm quản lý. Quá trình cụ thể khi cải cách thực tế dùng thực tế tại địa phương làm chủ, từ đầu tới đuôi đẩy mạnh cải cách xí nghiệp quốc hữu.
Đồng chí Hồng Chính tựa hồ đang giải thích căn nguyên việc này với Diệp Khai, đồng thời cũng giống như đang động viên chính mình:
- Đối với việc cải cách xí nghiệp quốc hữu, chính sách của trung ương chủ yếu là áp dụng làm thử nghiệm, theo đại nguyên tắc thì ủy quyền để làm chế độ trách nhiệm nhận thầu cùng chuyển đổi chế độ kinh doanh, kinh nghiệm chính là quá trình “ chính sách- thực tế- cải tiến chính sách”. Nhưng thực tế chứng minh là chính sách không tốt, dùng chính sách mới tiến hành thay thế, nói thí dụ như dùng việc phân chia quyền quản lý thành ủy quyền, nếu chứng minh thực tế hữu hiệu hoặc chưa chứng minh được chính sách thì tiếp tục đẩy mạnh, chẳng hạn như làm thử nghiệm đầu tư cổ phần, hoặc cho vay…
Diệp Khai nghiêm túc lắng nghe, bởi vì những điều này phải do những người lãnh đạo nói ra mới có thể cho hắn hiểu được, tình huống lúc đó phức tạp tới cỡ nào, bọn họ phải đối mặt với áp lực nặng nề ra sao.
- Có một điểm tôi muốn nói, đó chính là chúng ta làm sao để cho quốc gia này phát triển thật tốt, để cho nhân dân càng thêm được giàu có, cho tới bây giờ công tác này chưa từng dừng lại bao giờ.
Đồng chí Hồng Chính thật kiên định nói với Diệp Khai:
- Cho nên Diệp Khai, tôi ủng hộ cách làm của cậu tại Lăng Cương cũng hi vọng cậu dốc sức nghĩ cách tăng thêm những bổ sung hữu ích trong công tác thay đổi chế độ xí nghiệp quốc hữu trong cả nước.
Diệp Khai nghe xong lời nói của đồng chí Hồng Chính, tâm tình cũng trở nên kích động.
Hắn đứng lên, thật trang trọng hành lễ với đồng chí Hồng Chính, sau đó cam đoan nói:
- Nhất định không phụ lòng mong đợi của Hồng phó thủ tướng!
Buông xuống chuyện này, rốt cục Diệp Khai cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Với tư cách là người phụ trách chủ yếu trong công tác thay đổi chế độ xí nghiệp quốc hữu trong cả nước, quyền hạn của đồng chí Hồng Chính trong phương diện này thật khá lớn, cho nên kế tiếp Diệp Khai có thể thao tác sự tình thay đổi chế độ tại Lăng Cương thuận tiện hơn, tuy chuyện này cũng sẽ tạo ra gợn sóng, thậm chí sẽ bị rất nhiều người phản đối, nhưng bản thân Diệp Khai hiểu thật rõ ràng, chuyện này đồng dạng phi thường trọng yếu.
Nếu như Lăng Cương có thể thay đổi chế độ thành công, như vậy cơ hội thực hiện công tác thay đổi chế độ cho những xí nghiệp ưu tú khác cũng có thể thăm dò ra được con đường mới.
Tuy hiện tại hắn chỉ là một bí thư Ban kỷ luật thanh tra, nhưng nếu hắn thúc đẩy chuyện này, như vậy trong tương lai địa vị của hắn trong cao tầng cũng sẽ trở nên phi thường trọng yếu.
Chính yếu nhất là có thể tránh cho việc thật nhiều xí nghiệp rơi vào trong việc suy sụp bi kịch, thay đổi vận mệnh công nhân viên chức bởi do nhân tố con người tạo ra mà đi vào suy bại.
- Đồng chí Hồng Chính đi rồi sao?
Sau khi đồng chí Hồng Chính rời khỏi không lâu, Diệp lão gia tử đi trở vào.
- Dạ phải!
Diệp Khai đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp lão gia tử, đỡ ông ngồi xuống ghế, sau đó matxa bả vai cho ông.
Tuy trước đó đã nói qua cùng nhau dùng cơm trưa, nhưng cuối cùng cũng không thành công.
Đồng chí Hồng Chính nhận được điện thoại, nói là có sự tình khẩn yếu cần quay về xử lý.
- Trưa hôm nay đã làm nhiều đồ ăn, cháu lưu lại ăn một bữa cho thoải mái.
Diệp lão gia tử vừa cười vừa nói:
- Nhắc tới hai ông cháu mình đã có một thời gian không ngồi chung ăn bữa cơm thế này rồi.
- Việc này đúng là thật sự, lão nhân gia công vụ bề bộn, mà làm con cháu cũng có công tác của mình, đúng là trung hiếu không thể song toàn ah!
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Sau đó Diệp Khai lại hỏi một câu:
- Vừa rồi lão nhân gia không phải thật sự tức giận đi?
- Tiểu tử này…hắc…
Diệp lão gia tử nghe xong lời này của Diệp Khai, không khỏi cười lắc đầu, hiển nhiên có chút không biết nói gì.