Trần Tĩnh dùng miệng cắn bút, vừa cất đi chiếc máy ghi âm bỏ túi của mình, lại lắng nghe tiếng nói của Dương Khai, thỉnh thoảng lại ấn nút tạm dừng, ghi lại những câu thoại mà cô cảm thấy là vô cùng quan trọng vào cuốn sổ nhỏ.
- Cùm cụp…
Cô lại bắt đầu mở máy ghi âm lên.
- Quá trình thành lập, và hoàn thiện nền kinh tế thị trường của chủ nghĩa xã hội là quá trình chuyển chiến của chính phủ quốc gia.
- - Cùm cụp......
- Chính phủ với tư cách là người đại diện cho tài sản của toàn dân, không chỉ phải mang gánh nặng đảm bảo an toàn tài sản quốc hữu mang ý nghĩa xã hội chủ nghĩa, đảm bảo chứng năng tất cả mọi người đều có chung quyền sở hữu, chung lợi ích, nhưng lại cũng phải gánh hết những chức năng vận dụng vốn liếng trên danh nghĩa tài sản quốc hữu để sản xuất kinh doanh.
- Tài sản quốc hữu với tư cách là một loại vốn liếng, bản chất của nó quyết định có nó thực hiện tăng giá trị tài sản trong quá trình lưu động hay không, đó là một quá trình cực kỳ phức tạp, phải do nhân tài có chuyên môn hoàn thành. Mà chính phủ toàn diện kinh doanh tài sản quốc hữu hiển nhiên không thể thực hiện được.
Trần Tĩnh cẩn thận nghe lại cuộc nói chuyện đã được ghi âm với Dương Khai, dụng tâm nhớ kỹ, sau đó thông qua những ý tứ trên mặt chữ, chậm rãi suy ra những ý nghĩa thật sự trong đó của Dương Khai, thỉnh thoảng lại ghi chú thêm giải thích của bản thân.
- Tiểu Tĩnh, ăn cơm đi.
Mẹ của Trần Tĩnh đi vào bên trong, thấy con gái đang chuyên chú làm việc, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở:
- Làm việc cũng đừng quá mức lao lực, phải ăn cơm trước đi đã rồi làm việc cũng không muộn.
- Mẹ à, mẹ ăn cơm với ba trước đi, trong đầu con đang có rất nhiều thứ bừa bộn, phải nhanh chóng sắp xếp lại đã. Con sợ lát nữa lại quên mất.
Trần Tĩnh liên tục khoát tay, đẩy mẹ mình ra ngoài.
- Đứa nhỏ này, một khi đã đâm đầu vào mà làm việc thì không thể nào thoát ra được.
Phùng Thu Linh thấy thế, sau đó liền đi tìm chén đĩa, chọn lấy chút sườn xào chua ngọt mà Trần Tĩnh thích ăn, còn có chút tạc cá hộp gì nữa bỏ vào trong mâm, bưng đi cho cô nàng, đặt lên mặt bàn trước mặt.
Phùng Thu Linh đi ra ngoài, chỉ thấy ông lão Trần Hi Ngôn đang đeo chiếc tai nghe, trong tay lại cầm một cuốn nguyên tác kinh tế học tiếng anh dàu vĩ đại, lật xem rất chăm chú, giống như đang nhìn món ngon mỹ vị vậy.
- Ông lão, ăn cơm đi.
Phùng Thu Linh kéo chiếc tai nghe nhạc của ông cụ ra, giật lất cuốn sách dày cộp này của ông cụ, thuận tiện lấy chiếc thẻ đánh dấu sách lại, gập sách rồi đặt sang một bên.
- Ha ha, cách ăn cơm, ăn cơm. Mà sao tiểu Tĩnh còn chưa đi ra?
Trần Hi Ngôn có chút tò mò hỏi thăm.
- Đang bận làm việc, chưa muốn ra.
Phùng Thu Linh có chút tức giận nói:
- Hình như là có một nhiệm vụ phỏng vấn nào đó cần phải sửa lại, tôi thấy cô nàng ghi toàn là mấy cái cải cách chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước nữa…
- Cải cách xí nghiệp nhà nước?
Trần Hi Ngôn nghe nói thế xong, liền nói:
- chủ đề này lại rất lớn nha, gần đây có khá nhiều tranh luận về vấn đề này, các chuyên gia học giả cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau, lợi ích xung đột cũng quá lớn,
Tiếp đó Trần Hi Ngôn còn nói thêm một câu:
- Sao tự nhiên nó lại quan tâm tới những chuyện này chứ? Đây chính là việc bỏ công sức mà không cần nịnh nọt, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không thể thảo luận ra được kết quả cuối cùng, cũng chỉ có đợi dùng hiệu quả thực tế để mà xem xét xem tột cùng là ai chĩnh xác.
- Hai cha con nhà ông đều giống nhau, làm bao nhiêu là công việc, ngay cả cơm thậm chí cũng chẳng thèm ăn.
Phùng Thu Linh tức giận nói.
- Ha ha, ăn cơm trước, ăn cơm đi nào.
Trần Hi Ngôn cười lên, nói, gắp thêm miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát của bà vợ:
- bà xã nấu cơm vất vả rồi/
Hai người ăn cơm xong, thu thập lại bàn ăn, lại nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới thấy cô con gái từ trong thư phòng đi ra.
- Ài. Mệt chết đi được.
Trần Tĩnh duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, có chút tò mò hỏi tham:
- Sao hai bố mẹ còn chưa ăn cơm, con đã bảo là đừng có chờ con mà.
- Hai chúng tôi ăn cơm xong lâu rồi.
Bà mẹ Phùng Thu Linh quay người đi vào trong phòng bếp, lấy chút cơm vẫn còn nóng trong nồi cơm điện ra, còn có mấy món đồ ăn khác, bày ra cho Trần Tĩnh ăn.
Trần Tình đón lấy bát đũa, để toàn bộ đồ ăn lên trên bát cơm, sau đó dùng đũa và hết vào trong miệng, nhìn hấp tấp như đứa trẻ con.
- Xem cái dáng ăn kìa, xem kìa.
Phùng Thu Linh thấy thế, ngồi ngay bên cạnh nói:
- con tốt xấu dù sao cũng là phóng viên nổi tiếng của đài CCTV rồi nha, làm sao lại không thèm chú ý chút nào tới dáng vẻ. Nếu sau này mà có cơ hội lên trung ương thì đúng là không được rồi.
- con đang đói lắm…
Trần Tĩnh trong lúc cấp bách, chỉ đáp lại một câu.
- Không phải là mẹ lấy cho con chút thức ăn rồi sao?
Phùng Thu Linh nói.
- con không để ý ăn, đều bị nguội hết rồi.
Trần Tĩnh đáp lại.
Ông bố Trần Hi Ngôn lại hỏi:
- Lại phỏng vấn nhân vật lớn nào thế, mà lại còn phải hấp tấp như thế?
- Là một vị Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố Đông Sơn của tỉnh Hà Đông.
Trần Tĩnh đáp lại,
- Là cán bộ cấp trưởng ban nha, còn lại đại diện nữa, không đến mức gấp như thế chứ?
Trần Hi Ngôn có chút lơ đễnh nói.
- Mấu chốt là vị Quyền Chủ tịch thành phố này mới có hai mươi tuổi thôi.
Trần Tĩnh liếc nhìn ông bố, nói.
- Cái gì? Điều này làm sao được?
Trần Hi Ngôn nghe con gái nói xong, lập tức kinh ngạc nói.
Ngay từ thời điểm đầu năm, trung ương mới đưa ra mấy điều lệ phân công cán bộ đảng viên gì đó, chính là yêu cầu quản lý thật nghiêm khắc, chính xác việc phân công cán bộ, khác biệt giữa từng cấp là rất lớn, người không đủ điều kiện nhất định không thể đề bạt, trừ phi là có nguyên nhân đặc thù nào đó.
Từ khi tiến hành thí điểm điều lệ này, những hiện tượng đề bạt đặc biệt như thế cũng hiếm lắm rồi, ít nhất là trong số cán bộ cấp trưởng phòng trở lên muốn được đặc biệt đề bạt có khả năng vô cùng thấp.
Mà theo như lời của cô con gái Trần Tĩnh, anh chàng trẻ tuổi này, hai mươi tuổi đã có thể trở thành Quyền Chủ tịch thành phố, cán bộ cấp trưởng ban, điều này làm sao có thể chứ?
Nếu như nói hắn ta ba mươi tuổi thì còn có khả năng.
Bởi vậy Trần Hi Ngôn nghe cô con gái Trần Tĩnh nói xong có cảm giác chuyện này là hoàn toàn không thể nào.
- Anh ta là con trai của Bí thư Diệp Tử Binh.
Trần Tĩnh lại nói một câu.
- À, khó trách, lão tử anh hùng nhân hảo hán…
Trần Hi Ngôn nghe nói xong, lập tức nói một câu như thế, ngược lại giọng điệu có chút lạ, hình như còn có vẻ khinh thường.
- con biết ngay là cha sẽ nói như thế mà.
Trần Tĩnh giống như thực hiện được âm mưu, ha ha cười phá lên.
- Làm sao hả? Chẳng lẽ là không phải?
Trần Hi Ngôn nghe xong, lập tức cảm thấy cô con gái mình nói còn có hàm ý khác.
- Đây là tài liệu đã được sửa sang lại sau buổi phỏng vấn anh ta sáng nay, cha nhìn chút là biết, người này thật sự không tầm thường chút nào. Con cũng hoài nghi đầu óc của anh ta chứa cái gì nữa cơ.
Trần Tĩnh chạy lại thư phòng, cầm lấy bản tài liệu chính mình vừa mới sửa sang ổn thỏa, đưa cho cha mình xem.
Trần Hi Ngôn cũng coi như nhân sĩ trong nghề, hơn nữa lại là giáo sư, chuyên gia của học viện kinh tế, đào tạo được rất nhiều học trò có danh tiếng, cũng được coi là danh nhân một phương trong giới kinh tế. Xem những tài liệu mà cô con gái đã sửa sang lại, hiển nhiên là không thấy có gì áp lực. Ông cũng muốn nhìn xem xem vị Quyền Chủ tịch thành phố hai mươi tuổi này tột cùng là có thể nói ra những điều kinh thiên thế nào.
Vì vậy Trần Hi Ngôn liên đeo đôi kính lão lên, sau đó cầm lấy tài liệu con gái mới viết xong, bắt đầu đọc thật kỹ.
- chính phủ khó có thể trực tiếp thay thế kinh doanh cho phần đông xí nghiệp quốc hữu, bởi vì số lượng xí nghiệp quốc hữu của quốc gia rất nhiều, cho nên khó có thể thay thế quản lý kinh doanh, đành phải giao chức năng đó cho một nhân viên công vụ thực hiện.
Trần Hi Ngôn nói thầm:
- Nhân viên công vụ ở trong hoàn cảnh hệ thống hành chính, đã quen làm việc theo lối quy tắc hành chính hóa công việc, khó có thể hình thành những gì để đáp ứng nhu cầu mà quy luật kinh tế thị trường yêu cầu. Mà nhân viên công vụ khác với những nhân viên của xí nghiệp ở chỗ, những nhân viên công vụ bản thân không cần phải phụ trách bất cứ trách nhiệm nào. Mà nếu xí nghiệp đó có đưa ra quyết sách sai lầm nào, hay việc xí nghiệp kinh doanh thua lỗ, đóng cửa phá sản thì nhân viên công vụ cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. Tương đương như thế, xí nghiệp có phát triển thì nhân viên công vụ kia cũng không nhận được bất cứ ích lợi thực tế nào. Bởi vậy để cho nhân viên công vụ thay mặt nhà nước quản lý xí nghiệp quốc hữu sẽ khó mà đảm bảo thúc đẩy được việc tăng giá trị tài sản của xí nghiệp đó, cống hiến cho nhà nước.
Trần Hi Ngôn đóc tới đây, liền gật đầu nói:
- Ừm, suy nghĩ rõ ràng rành mạch, xem chừng cũng chuẩn xác, mỗi câu nói đều có gốc có rế, đúng là hiếm có.
Trên thực tế, Trần Hi Ngôn cũng đồng ý với cách nói của Dương Khai/
Quốc gia không có khả năng tự mình kinh doãng xí nghiệp, cho nên phải ủy thác quyền kinh doanh này cho các nhân viên quan chức của chính phủ. Sau đó quan viên chính phủ với tư cách là người thay mặt cho quốc gia, quản lý xí nghiệp.
Bởi vì như thế, xí nghiệp quốc hữu trở thành cơ quan có cơ cấu giống như cơ cấu của nhà nước, chức trách của anh ta không phải là ở chỗ tạo ra lợi nhuận trong việc sản xuất kinh doanh, mà là hoàn thành chỉ tiêu cùng kế hoạch mà quốc gia giao cho. Bởi vậy làm ra sản phẩm nào có đủ sức cạnh tranh với thị trường hay không, cũng không phải là chuyện mà xí nghiệp muốn cân nhắc tới.
Bởi vì nếu như xí nghiệp có lợi nhuận, tức thì phải nộp lên cho nhà nước, dùng làm điểu chỉnh cho những xí nghiệp khác của quốc gia.
Nếu như làm thua lỗ thì nhà nước đương nhiên sẽ tự nghĩ biện pháp đền bù lại phần lỗ này, không cần xí nghiệp phải quan tâm.
- Xí nghiệp quốc hữu đã không cần xì mưu cầu lợi nhuận cho xí nghiệp mà ra sức cạnh tranh, như thế xí nghiệp sẽ đánh mất tính tích cực cùng tính chủ động trong việc sản xuất kinh doanh.
Trần Hi Ngôn nói thầm:
- về phần những công nhân viên chức của xí nghiệp quốc hữu lại không hề có nguy cơ thất nghiệp, nhưng cũng không có khả năng thu lợi, lượng công việc bao nhiêu cũng không có chút liên quan nào tới mức tiền lương của số công nhân viên chức đó, hơn nữa họ cũng không có quyền lên tiếng đối với việc sản xuất kinh doanh của xí nghiệp đó, cũng vì thế mà càng đánh mất sinh cơ.
- Trong thời buổi kinh tế thể chế kinh tế thị trường, việc phối trí tài nguyên cơ bản là được tiến hành thông qua thị trường.
- một sản phẩm hoặc sự phục vụ của một xí nghiệp hoặc có được thị trường tiếp nhận hay không sẽ quyết định tới việc xí nghiệp đó còn có thể sinh tồn được nữa hay không, quyết định xí nghiệp đó có thể đạt được nhiều tài nguyên xã hội cùng tài nguyên tự nhiên. Cũng vì thế mà xí nghiệp phải dùng thị trường để quyết định hướng sản xuất kinh doanh của mình, cùng những sách lược phục vụ, hấp dẫn sự chú ý của người tiêu dùng, hấp dẫn nguồn tài chính, nguồn nhân tài, các nguồn nguyên liệu, tài nguyên mới chủ động chảy về xí nghiệp đó.
- chỉ có thông qua việc thay đổi chế độ xã hội cho các xí nghiệp quốc hữu mới có thể kích hoạt được tính tích cực, tính sáng tạo vốn đã ngủ yên thời gian dài trong lòng những xí nghiệp quốc hữu đó, từ đó sức sống tràn ngập cùng việc xí nghiệp có quyền chủ động hoàn thiện cùng phát triển thể chế, xúc tiến việc sản xuất kinh doanh có hiệu quả.
- …
Sau khi xem xong những bản thảo cuộc phỏng vấn với Dương Khai mà Trần Tĩnh sửa sang lại xong, Trần Hi Ngôn thật lâu mới thở dài nói:
- Nói tóm lại trong một câu, con người này đúng là đại tài.
Xem xong Trần Tĩnh sửa sang lại tài liệu về cuộc nói chuyện của Diệp Khai, qua thật lâu Trần Hi Ngôn mới thở dài nói:
- Chỉ một câu thôi, người này đại tài!
- Đương nhiên, con nói có thể sai sao?
Trần Tĩnh gật đầu cười nói, nàng cũng rất bội phục Diệp Khai.
Tuy Diệp Khai còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi, nhưng đã phát triển tới tình trạng này, làm cho nàng cảm giác bao năm qua mình thậm chí sống vô dụng rồi.
Lúc này Trần Hi Ngôn nói tán thưởng Diệp Khai, nói cách khác chính là tán thưởng ánh mắt nhìn người của của Trần Tĩnh không tệ, từ trong một nhóm chủ tịch thành phố phát hiện được nhân tài chân chính, đây cũng là một cách tán thành ánh mắt của nàng.
Nhưng Trần Hi Ngôn rất nhanh lại hỏi:
- Những điều này là phân tích nguồn gốc vấn đề, hắn có nhắc tới đối sách không? Không có biện pháp giải quyết, nhắc tới chuyện này lại có lợi gì?
Điều này cũng giống như việc chữa bệnh trong Đông y, rất nhiều thầy thuốc đều có thể thông qua việc bắt mạch đến chẩn đoán chứng bệnh, hơn nữa nói nghe không hề sai lầm, thậm chí có cả Đông y có thể đem cả nguyên nhân phát bệnh suy đoán thật minh xác, những người như vậy trong mắt người khác xem ra thật sự là phi thường cao minh.
Nhưng kế tiếp là một bước quan trọng nhất, chính là trị bệnh, nói cách khác sẽ quyết định cho người bệnh dùng thuốc gì, dùng như thế nào, sử dụng loại thuốc nào tới phối hợp, là nên dùng nước sôi nấu hay là nước lạnh ngâm, đây thực sự không dễ nói.
Y thuật của một người giỏi hay không chẳng những phải xem hắn chẩn đoán bệnh có chính xác hay không, quan trọng là xem bản lĩnh hốt thuốc của hắn, bằng không mà nói cũng không phải nhân tài thực sự.
Trần Hi Ngôn nói về Diệp Khai hiển nhiên là có ý tứ này, nếu như Diệp Khai không có phương pháp giải quyết tai hại của xí nghiệp nhà nước, như vậy những lời nói của Diệp Khai chỉ tạo cho Trần Hi Ngôn cảm giác chàng trai kia không tệ, nhìn rõ vấn đề tinh tường, nhưng sẽ không cho rằng hắn có thể làm ra được bao nhiêu cống hiến cho quốc gia.