- Cảm ơn Bí thư Nhạc Sơn cùng các đồng chí.
Long Chính Tiết gật đầu đáp lễ, biểu thị ra cảm tạ.
- Bên ngoài rất nóng, mọi người đi vào nói chuyện đi.
Niếp Vân Phi nhìn thời tiết, liền đề nghị.
- Được rồi, mời Niếp bộ trưởng.
Bí thư Nhạc Sơn gật đầu phụ họa nói.
Mọi người dựa vào quan chức lớn nhỏ của mình, một hàng tiến vào cao ốc Tỉnh ủy.
Diệp Khai đi ở phía sau, hắn xem như là đám con cháu rồi, tuy ở đây những nhân vật cấp Chính sở cũng không thiếu, nhưng mà từ tuổi và lai lịch đến xem, thật không có ai có thể so sánh được.
Nhất là bây giờ hắn còn là Quyền chủ tịch, cái địa vị này liền thấp hơn.
Bất quá ngược lại mọi người cũng không dám khinh thị hắn, người ta hai mươi tuổi liền làm Quyền chủ tịch thành phố rồi, lúc ngươi hai mươi tuổi thì vẫn còn đang làm gì?
Trong lòng Diệp Khai nhưng có chút ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ Long Chính Tiết thật đúng là có thể gây sức ép a, rõ ràng đem Bộ trưởng Niếp Vân Phi ra mặt rồi, mặt mũi này thế nhưng mà không nhỏ a!
Hắn không khỏi lại nhìn hai mắt của Long Chính Tiết, trong lòng tự nhủ người này tột cùng có nền tảng như thế nào, còn thực khó mà nói, vì cái gì ở trong ấn tượng của mình, lại không có tin tức của hắn, chuyện này có chút cổ quái!
Mặc dù Diệp Khai đã nghe qua Long Chính Tiết là do đồng chí Giang Thành đề danh làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Hà Đông, nhưng mà hắn tiến hành phân tích từ mọi phương diện, lại cảm thấy Long Chính Tiết thực sự không phải là người của đồng chí Giang Thành, hoặc là sau lưng chuyện này tồn tại chuyện trao đổi lợi ích gì đó.
Sau khi mọi người đi vào cao ốc Tỉnh ủy, đội ngũ liền phân tán.
Đám Thường ủy Tỉnh ủy bọn họ theo Bộ trưởng Niếp Vân Phi và Bí thư Nhạc Sơn đi vào phòng họp nhỏ, còn dư lại đại bộ phận lãnh đạo Phó tỉnh bộ là không phải Thường ủy, cùng với đông đảo đám cán bộ cấp Sở từ đường xa chạy tới, cùng với đám cán bộ trong Ủy ban tỉnh có ban ngành trọng yếu, thì là đi đến phòng họi nghị lớn của Tỉnh ủy, có đến hơn mấy trăm người.
- Tràng diện ghê gớm thật, trước kia Bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn đến nhận chức cũng là nhẹ nhàng đơn giản, cũng không có phô trương như thế nào.
Mộc Uyển Dung ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai, không khỏi hơi xúc động nói một câu.
- Đây là vấn đề về phong cách của lãnh đạo…
Diệp Khai không để ý chút nào bình luận:
- Có lãnh đạo ưa thích làm việc ít xuất hiện, có lãnh đạo ưa thích cao điệu tuyên truyền, cái này không phải là vấn đề, mấu chốt là phải nhìn hắn có hay không làm được một ít công tác hữu ích cho tình Hà Đông, có thể hay không xúc tiến kinh tế tỉnh Hà Đông nhanh phát triển, có thể hay không mong chóng cải thiện điều kiện sinh hoạt của quần chúng nhân dân tỉnh Hà Đông, đem công tác làm tốt.
- Cậu nói lời này, cảm giác cùng với khẩu khí của lãnh đạo trung ương không sai biệt lắm.
Bên cạnh có một vị cán bộ không biết Diệp Khai, nghe hắn nói như vậy, lập tức liền nợ nụ cười.
Diệp Khai cười cười, hắn nói lời này tự nhiên là dùng đến góc độ xuất phát để nhìn vấn đề của lãnh đạo trung ương đấy, bằng không mà nói, hắn chỉ là một cán bộ cấp sở nho nhỏ, dựa vào cái gì để đánh giá người đang làm lãnh đạo cấp Tỉnh bộ được?
Bởi vì đám người Bộ trưởng Niếp Vân Phi còn chưa đến, cho nên những người ngồi dưới đều nhao nhau trò chuyện với nhau, thảo luận một ít sự tình quan tâm, thật náo nhiệt.
Bỗng nhiên điện thoại di động của Diệp Khai vang lên, sau khi nghe xong, lập tức sắc mặt trở nên tương đối cổ quái:
- Được rồi, ta liền đi qua.
- Chuyện gì?
Mộc Uyển Dung cảm thấy có chút hiếu kỳ, lập tức sẽ liền phải họp mà, như thế nào Diệp Khai còn có thể ra ngoài nhân điện thoại?
- Bí thư trưởng Chu Tử Kiện gọi điện thoại tới, để cho anh đi đến phòng họp nhỏ một chuyến.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung giải thích một câu, sau đó nói:
- Chắc là có vấn đề gì đó muốn hỏi anh.
Mấy vị ngồi bên cạnh đều nghe được câu chuyện của bọn họ, không khỏi có chút kinh nghi mà nhìn Diệp Khai, trong lòng tự nhủ là Bí thư trưởng Chu Tử Kiện muốn gặp hắn, hay là người khác muốn gặp hắn đây?
Diệp Khai đã đi ra chỗ ngồi, xuyên qua hành lang, ra phòng hội nghị lớn, đi về hướng phòng họp nhỏ.
Chỉ là lúc này ở phía ngoài thì công việc bảo vệ đã được tăng cường, gặp phải mấy người đều là trung cục cảnh sát mặc y phục thường, còn có cảnh vệ của Tỉnh ủy.
Bởi vậy rất nhanh hắn đã bị ngăn cản bởi cảnh vệ Tỉnh ủy đã nhân ra hắn, bởi vì Diệp Khai coi như là hồng nhân Tỉnh ủy, nhất là hắn còn trẻ như vậy, muốn người khác quên mất cũng không dễ dàng, nhưng mà những người mặc y phục thường của trung cục cảnh sát lại không nhận ra hắn.
Diệp Khai cũng không nói chuyện trực tiếp, liền móc ra quyển sổ chứng nhận của mình, đă cho trung cục cảnh sát mặc y phục thường đã ngăn hắn lại.
- Diệp phó cục trưởng tốt.
Trung cục cảnh sát mặc y phục thường xem thấy giấy chứng nhận, lại càng hoảng sợ, lập tức cúi đầu chào hỏi.
- Khổ cực.
Diệp Khai vỗ lên bờ vai của hắn, sau đó thu hồi giấy chứng nhận, một đường đi vào.
Hắn vừa đi qua chỉ thấy Bí thư trưởng Chu Tử Kiện đẩy cửa đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy hắn rõ ràng có chút ngạc nhiên:
- Ta đang muốn đi đón ngươi đây, làm sao ngươi có thể tiến vào được?
- Bọn họ cũng không ngăn cản tôi.
Diệp Khai nói một câu.
Bí thư trưởng Chu Tử Kiện nghe xong, lập tức có chút hồ nghi, trong lòng tự nhủ cảnh vệ Tỉnh ủy thì không tính, nhưng cảnh vệ của Bộ trưởng Niếp Vân Phi cũng không phải dễ dàng lừa gạt như vậy, không biết Diệp Khai đã làm chuyện gì, rõ ràng đã được nhân gia cho đi qua rồi?
Không được, đây chính là lỗ thủng an toàn a, phải quay lại xem xét một chút mới được.
Nếu như chuyện này xử lý không tốt, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ở đây thì tỉnh Hà Đông sẽ không đảm đương nổi trách nhiệm rồi, cái chức Bí thư trưởng Tỉnh ủy này của hắn sẽ có trách nhiệm rất lớn.
- Mau vào đi, Niếp bộ trưởng tìm ngươi.
Bí thư trưởng Chu Tử Kiện nói ra.
- Niếp bộ trưởng tìm tôi?
Diệp Khai nghe xong, cũng có một ít bồn chồn.
Mặc dù nói quan hệ của hắn cùng Niếp Vân Phi không tệ, nhưng mà lúc này Niếp Vân Phi tới đây, có thể nói là đảm nhiệm cho việc ra mặt của Chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết, như thế nào đột nhiên nhớ tới mình rồi gọi vào đây?
Chuyện này thật là khiến người ta có chút cảm giác kỳ quái, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đẩy của vào, chỉ thấy đám Thường ủy bên trong đều ngồi nghiêm chỉnh, thái độ rất đoan chính.
Bộ trưởng Niếp Vân Phi ngồi ở giữa, bên cảnh theo thứ tự là Bí thư Nhạc Sơn cùng Long Chính Tiết đồng chí, phái sau hắn còn đứng vững một vị trung niên nhân thần tình nghiêm túc, hơn 30 tuổi nhưng không đến 40 tuổi, chỉ cần xem khí thế của hắn thuần thục, ánh mắt lại tương đối nhạy cảm, có một loại khí thế giấy mà không lộ ra.
- Cao thủ!
Diệp Khai chỉ nhìn thoáng qua, đã biết rõ vị kia nhất định là cao thủ trong trung cục cảnh sát phụ trách cho an toàn của Bộ trưởng Niếp Vân Phi, bởi vì cảnh vệ không thể có khí thế như vậy được.
Tuy trên phương diện này chính Diệp Khai cũng không am hiểu, nhưng mà vì một ít nguyên nhân đặc biệt, hắn đối với khí cơ cảm ứng vô cùng cường liệt đấy, bởi vậy rất dễ dàng liền từ trên người của đối phương cảm nhận được loại sát khí nồng nặc này, vị này hẳn là đã gặp qua rất nhiều tràng diện tanh máu đấy, nếu không tuyệt đối sẽ không có cơ hội dưỡng thành khí thế như vậy.
Gã cảnh vệ kia cũng nhìn hắn một cái, hiển nhiên là cảm thấy ở giữa một đám Thường ủy kia, đột nhiên lại chạy vào một người còn trẻ tuổi như vậy, có chút không thể hòa hợp.
Sau khi Diệp Khai vừa đi vào, Niếp Vân Phi liền thấy, hắn phất phất tay nói:
- Vậy đi họp, chuẩn bị tuyên bố bổ nhiệm.
Sau đó hắn hướng Diệp Khai nói ra:
- Diệp Khai ngươi tới dây, có chút sự tình nói cho ngươi một chút.
Mọi người nghe xonng, rối rít đứng dậy, sau đó đi ra ngoài cửa, chỉ là Diệp Khai cũng không có chú ý, ánh mắt mọi ngươi đều nghi hoặc không hiểu, mà này cả đồng chí Long Chính Tiết cũng có chút kinh nghi bất định nhìn Diệp Khai, sau đó mới đi ra ngoài.
Ngược lại là Bí thư Nhạc Sơn không cảm thấy có cái gì kỳ quái, tựa hồ hắn đối với hành động này của Bộ trưởng Niếp Vân Phi, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Lập tức, trong phòng liền chỉ còn lại Bộ trưởng Niếp Vân Phi, gã cảnh vệ, cùng với Diệp Khai.
- Niếp bá bá, người gọi con đến là có chuyện gì a?
Diệp Khai có chút nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, chỉ là một đoạn thời gian không thấy ngươi rồi, nhìn xem ngơi có lên cân không?
Niếp Vân Phi cười ha ha một tiếng nói.
- Béo ngược lại là không có, bất quá gần đây uống rượu tương đối nhiều, rất lo lắng tuổi còn nhỏ liền trướng bụng bia và vân vân …
Diệp Khai thấy Niếp Vân Phi không nói chuyện gì quan trọng, cũng theo đó nói chuyện phiếm.
- 10 phút sau chúng ta sẽ đi qua hội trường.
Niếp Vân Phi tựa hồ là đoán được Diệp Khai đang suy nghĩ gì, liền nói với hắn.
Diệp Khai nghe xong, liền càm thấy có chút ngạc nhiên.
Nói chung, Bộ trưởng Niếp Vân Phi hẳn là nên ở trong lúc đám cán bộ tỉnh Hà Đông đang túm tụm xuống, tiến vào hội trường đấy, sau đó tuyên bố văn bản bổ nhiệm của Trung Hiện Bộ, nhưng mà bây giờ đám cán bộ của tỉnh Hà Đông đã đi ra, lão nhân gia ông ta còn tự nhiên tự tại ngồi ở chỗ này, với Diệp Khai hắn nói chuyện tào lao, chuyện này không khoa học a.
Theo đạo lý mà nói, đối với việc bổ nhiệm Long Chính Tiết, tùy tiện đưa đến một Phó bổ trượng cũng đã rất nể tình rồi, nhưng mà rõ ràng là Bộ trưởng Niếp Vân Phi tự mình xuất động, đây là một phần nhân tình, đưa đi ra coi như xong.
Thế nhưng mà hắn vì cái gì hết lần này đến lần khác lại đem một mình Diệp Khai gọi đến, ở trong phòng họp nhỏ gặp mặt, lại muốn hao phí 10 phút, lúc đó mới ra ngoài tuyên bố bổ nhiệm, chuyện này hiển nhiên là đối với việc bổ nhiệm Long Chính Tiết đồng chí không xem ra gì nha, cái này khiến cho đám cán bộ tỉnh Hà Đông nghĩ như thế nào đây?
Coi như là đám cán bộ thông thường không biết chuyện này, nhưng mà với tư cách là các thành viên của Thường ủy Tỉnh ủy, trong nội tâm nhất định là có một chút suy nghĩ khác đấy, ví dụ như Bộ trưởng Niếp Vân Phi tựa hồ đối với đồng chí Long Chính Tiết có cái nhìn gì khác.
Nhưng mà ý nghĩ như vậy là vẫn còn có chút hoài nghi đấy, dù sao nếu như Bộ trưởng Niếp Vân Phi không thích đồng chí Long Chính Tiết mà nói, hoàn toàn liền không cần tự mình phải đi chuyến này, đường đến Hà Đông hoàn toàn có thể giao cho người khác làm là được.
- Nhiếp bá bá, bá để cho con cảm giác có chút lộn xộn rồi...
Diệp Khai thành thật đối với Niếp Vân Phi nói ra.
- Ha ha, tiểu tử có tiến bộ nhiều, đã biết suy nghĩ.
Niếp Vân Phi nghe xong, lập tức cười ha ha một tiếng, trên mặt lại lộ ra thần sắc tương đối nghiền ngẫm, tựa hồ là giống như đang khảo giáo Diệp Khai vậy.
Diệp Khai nhìn thần sắc của Bộ trưởng Niếp Vân Phi, trong đầu lập tức linh quang khẽ động, lpaj tức đoán ra được chân tướng sự tình.
Theo biểu hiện đến xem, Bộ trưởng Niếp Vân Phi đích thân tới tỉnh Hà Đông, tuyên bố bổ nhiệm cho đồng chí Long Chính Tiết, đây coi như là thể hiện đại lực ủng đối với hắn, là vì đồng chí Long Chính Tiết mà đến Hà Đông làm chỗ dựa.
Thế nhưng mà trước khi họp lại gọi Diệp Khai đến, khiến chuyện này xuất hiện biến hóa tốt hơn.
Triệu kiến lúc nào không triệu kiện mà lại ngay lúc này? Hoặc là nói có chuyện vô cùng trọng yếu muốn làm, hoặc là nói sau khi Bộ trưởng Niếp Vân Phi tuyên bố bổ nhiệm, lập tức sẽ phải rời khỏi tỉnh Hà Đông.
Nhưng bất kể là loại nguyên nhân nào, cái này cũng không phải là lý do lão tạm thời triệu kiến Diệp Khai, hơn nữa chậm trễ thời gian tuyên bố bổ nhiệm.
Lão làm như vậy, chỉ có thể nói rõ, chuyến đi Hà Đông này, lão không thể không đi, nhưng mà trong nội tâm lại không tình nguyện, hoặc là nói không muốn xuất đầu làm chỗ dựa cho Long Chính Tiết, cho nên liền làm ra quyết định như vậy, cố ý dùng Diệp Khai để gạt Long Chính Tiết sang một bên.
Tuy người bình thường không rõ ràng lắm, nhưng mà đám Thường ủy Tỉnh ủy bọn họ tinh tường được rằng lão đối với Long Chính Tiết cũng không thích, như vậy cũng là đủ rồi, cái này đủ để ảnh hưởng đến tình thế đang đối lập ở tình Hà Đông.
Tuy Diệp Khai không rõ nguyên nhân gây ra oán niệm của Niếp Vân Phi đối với Long Chính Tiết, nhưng mà đối với loại tình huống này hắn ngược lại là thích quan sát, dù sao quan hệ của hắn với Long Chính Tiết, cũng không tốt lắm, hơn nữa Long Chính Tiết lại có giao tình với Tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Kông Vạn Hòa, cũng có khả năng ảnh hưởng đến sự quy hoạch phát triển của thành phố Đông Sơn.
Niếp Vân Phi kịp thời truyền ra một cái tin tức như vạy, Long Chính Tiết phải chăng có thể y nguyên ở tỉnh Hà Đông biểu hiện một thái độ cường thế trước sau như một, cái này rất khó nói trước.
Bất quá bởi như vậy, Bộ trưởng Niếp Vân Phi càng khiến Diệp Khai hắn phải ở đầu sóng ngọn gió, hiện tại ai cũng biết Bộ trưởng Niếp Vân Phi coi trọng Diệp Khai, ít nhất là hơn Long Chính Tiết.
Nghĩ tới những chuyện này, Diệp Khai không khỏi cười khổ nói:
- Lão nhân gia người rốt cuộc là đến đây ra mặt cho ai?
- Con lại cảm thấy, người hình như là làm cho con thêm loạn…
Diệp Khai nhìn Bộ trưởng Niếp Vân Phi, có chút bất đắc dĩ nói ra.
Niếp Vân Phi bộ trưởng nhìn Diệp Khai, cười mà không nói.
Chuyện này, Diệp Khai đã nghĩ đến rất rõ ràng, mặc dù nói đám Thường ủy bọn họ đã có nhận thức sâu sắc với hắn, nhưng mà đám cán bộ ở cơ sở lại không biết chuyện này, sự khác biệt lại khiến cho Long Chính Tiết đối với hắn tương đối cố kỵ.
Đây không phải là chuyện gì tốt.
Dù sao trước kia hắn cùng Long Chính Tiết có một chút chuyện không vui, tuy không phải là vấn đề lớn, nhưng mà rất nhiều các Chủ tịch đều biết đến, hôm nay Niếp Vân Phi lại xuất thủ như vạy nữa, rõ ràng là vì lễ nhậm chức tỉnh trưởng tỉnh Hà Đông của Long Chính Tiết mà đến, nhưng trên thực tế lại biểu hiện ra là chỗ dựa của Diệp Khai, chuyện này rất khó khiến cho Long Chính Tiết cảm thấy cao hứng được.