Quan Môn

Chương 909: Khó có thể lấy hay bỏ


Làm cho Tôn Thánh cảm thấy kỳ quái chính là Diệp Khai cũng không xem báo cáo điều tra về phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi, mà lại trực tiếp đem phần tài liệu đặt sang một bên, cũng không hề nhìn tới, lại tiếp tục hàn huyên với hắn.
- Đồng chí Tôn Thánh, anh làm việc trong văn phòng Ủy ban thành phố đã bao lâu?
Diệp Khai nhìn Tôn Thánh hỏi.
- Mười sáu năm…
Tôn Thánh cảm thấy có chút kỳ quái, hắn không nghĩ tới Diệp Khai đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này.
Cẩn thận tính toán, từ lúc hắn mười bảy tuổi tham gia công tác tính tới, làm việc dưới trường học cơ sở được ba năm, sau đó đến đảm nhiệm chức vụ tại Giáo ủy năm năm, tiếp tục làm việc tại Ủy ban thành phố, rốt cục cũng đã ra công tác mười sáu năm, trong bất tri bất giác đã hơn bốn mươi tuổi.
Cả đời này lại xem như lăn lộn ở vị trí này rồi đi.
- Mười sáu năm, ah, vậy được xem là người cũ của văn phòng Ủy ban thành phố rồi.
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, như có điều suy nghĩ nói một câu.
Hắn vừa cảm thán như vậy, Tôn Thánh cũng có chút ít cảm khái, bình thường bận rộn không suy nghĩ qua những chuyện này, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy có chút than thở, khi hắn mới gia nhập văn phòng Ủy ban thành phố, vẫn chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, hiện tại nhiều năm kéo xuống cũng đã là cấp chính phòng, hơn nữa còn là cán bộ bộ cấp chính phòng có hàm kim lượng cao trong thành phố.
Chỉ là tiếc nuối cũng có, luôn quanh đi quẩn lại trong Ủy ban thành phố, không đi xuống cơ sở đảm nhiệm chức vụ, vẫn cảm thấy có chút không được hoàn mỹ.
Trên thực tế Tôn Thánh cảm giác mình có năng lực đầy đủ rồi, vô luận là đi đảm nhiệm người đứng đầu một Cục ủy, hay là đi làm một bí thư huyện ủy đều có thể làm rất thành thạo.
Nhưng không biết vì sao lại không có được cơ hội này mà thôi.
Chuyện này kỳ thật cũng phải oán chính hắn, bởi vì hắn làm việc trong văn phòng Ủy ban thành phố quá tốt, cho nên vị lãnh đạo nào cũng không muốn đơn giản buông thả hắn. Dù sao tìm một người khác thay chỗ đợi thời gian thích ứng luôn tạo thành ảnh hưởng nhất định trong công tác, cho nên tiền đồ của Tôn Thánh cứ như vậy đã bị lãng phí.
- Có từng cân nhắc qua…rời khỏi Ủy ban thành phố, đi xuống dưới đảm nhiệm chức vụ?
Diệp Khai bỗng nhiên lại hỏi:
- Với tư lịch cùng năng lực của anh, đảm nhiệm cục trưởng một đại Cục hoặc là bí thư huyện ủy vẫn có thể cân nhắc.
Tôn Thánh nghe xong lỗ tai lập tức dựng thẳng lên.
Tuy hắn không hiểu rõ mục đích khi Diệp Khai nói ra lời này, nhưng dụ hoặc như vậy đúng thật là rất lớn.
Đảm nhiệm chức cục trưởng một đại cục là thu hoạch được chỗ tốt thực tế, mà đảm nhiệm bí thư huyện ủy thì ý nghĩa hắn có cơ hội trở thành một chức quan phụ mẫu ở một huyện nào đó thuộc Đông Sơn, nếu như có thể đạt tới chiến tích thì tương lai có hi vọng thăng lên phó sảnh!
Nếu chỉ đứng mãi trong văn phòng Ủy ban thành phố, loại cơ hội như vậy thật khó thể nghĩ tới, tối đa khi về hưu chỉ giải quyết được đãi ngộ cấp phó sảnh mà thôi.
Về phần vị trí thư ký trưởng Ủy ban, tuy cũng là cán bộ cấp phó sảnh, nhưng Tôn Thánh cảm giác mình muốn lên vị trí kia lực cản quá lớn. Sẽ không dễ dàng thực hiện được đột phá, cho nên so sánh mà nói vẫn nên đi xuống dưới chuyển một vòng thì càng có lợi cho bản thân hơn một ít.
- Vô luận là đi đâu cũng do công tác cần đến, cá nhân tôi không có ý kiến gì, hết thảy đều nghe Diệp chủ tịch an bài!
Tôn Thánh suy nghĩ một thoáng, lập tức liền tỏ thái độ.
- Được!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, đối với biểu hiện của Tôn Thánh tỏ ra thái độ hài lòng:
- Hiện tại xác thực có hai cơ hội, một là bí thư huyện ủy huyện Từ Lăng, một là cục trưởng Cục tài chính, anh có thể từ trong đó chọn một!
Cục trưởng Cục tài chính?
Tôn Thánh nghe xong lập tức sững sờ, hoàn toàn không ngờ lại là tình huống này.
Hắn điều tra vụ án của Hà Mộ Chi, biết rõ trong vụ án lần này cục trưởng Khang Kiện Dân cũng không có tác dụng gì quá lớn, chỉ xem như là hỗ trợ bạn học mà thôi, không đến mức bởi vì chuyện như vậy mà Diệp Khai muốn lôi hắn xuống ghế đi?
Nếu làm như vậy làm sao phục chúng?
Chỉ sợ là trong hội nghị ủy viên thành ủy cũng sẽ không thông qua chuyện này.
Cục trưởng Cục tài chính, cùng bí thư huyện ủy huyện Từ Lăng tuy hai chức vị là cùng cấp nhưng hàm kim lượng khác nhau, tuy cục trưởng Cục tài chính có nhiều thực tế lợi ích, nhưng phải bỏ công sức không ít, lao tâm lao lực, nếu không tham thì làm chức này chẳng có ý tứ gì.
Thế nhưng một khi tham tới, cũng sẽ dễ dàng bị kéo xuống ngựa.
Dù sao mỗi ngày liên hệ với đồng tiền, rất dễ dàng khiến lòng người thay đổi.
Về phần nói bí thư huyện ủy Từ Lăng, quả thật là không tệ.
Huyện Từ Lăng có quặng mỏ, thu nhập tương đối khá, lãnh đạo dễ làm, nhưng đồng thời cũng có một vấn đề cần chú ý, đó là địa phương nào có quặng mỏ thì sẽ không tránh được vấn đề về an toàn, huyện Từ Lăng xem như là tình huống bình thường, hàng năm các mỏ lớn cũng bị tử vong vài chục người, đây còn không xem là sự cố gì lớn, bởi vì làm nghề quặng mỏ là một ngành sản xuất nguy hiểm cực cao, cho nên mới có được món lợi kếch xù.
Còn có một vấn đề, thế lực dòng họ tại huyện Từ Lăng rất lớn, bí thư huyện ủy không được cơ sở ủng hộ sẽ rất khó làm.
Tôn Thánh hoàn toàn không ngờ Diệp Khai cho hắn hai chức vị tới lựa chọn, trong khoảnh khắc khiến cho hắn cảm thấy do dự, không biết nên làm sao lựa chọn mới xem là hợp lý.
- Cũng không nóng nảy, lão Tôn anh trở về suy nghĩ cân nhắc, ngày mai cho tôi câu trả lời!
Diệp Khai thấy Tôn Thánh lộ vẻ khó xử, liền cười nói.
- Dạ, cảm ơn Diệp chủ tịch!
Tôn Thánh nghe xong liền đứng dậy, biểu lộ vẻ cảm tạ sau đó đi ra ngoài.
Hắn cần hiểu rõ tinh tường tình huống này, nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra sau đó mới có thể làm ra quyết định.
Trong lòng Tôn Thánh có chút phiền muộn, hắn mới bán cho Khang Kiện Dân một lần mặt mũi, lại nghe được tin tức Diệp Khai muốn triệt tiêu chức vị của Khang Kiện Dân, còn có tâm muốn hắn đi thay thế chức vị của người kia, chuyện này làm trong lòng hắn vô cùng xoắn xuýt.
Bất kể nói như thế nào vị trí cục trưởng Cục tài chính thật mấu chốt, đều phải do chủ tịch thành phố độc chiếm, không phải thân tín sẽ không được đảm nhiệm, hiện tại muốn hắn lựa chọn thật sự là rất khó lấy hay bỏ.
Nhưng hắn cũng tinh tường một việc, nếu như mình đáp ứng đảm nhiệm cục trưởng Cục tài chính, sẽ bị lão Khang khẳng định rằng mình đi mật báo chuyện của hắn, trước đó bán nhân tình cho hắn chỉ là giả vờ, không chừng ở sau lưng dùng âm mưu gài bẫy hắn.
- Ai, chuyện này thật sự là không xong, làm thế nào cũng biến thành trong ngoài không phải người…
Tôn Thánh đi ra, vừa đi vừa lắc lắc đầu.

- Đường Mộc!
Diệp Khai hô một tiếng.
- Nhị thiếu gia!
Đường Mộc nghe được thanh âm, liền từ bên ngoài chạy vào.
- Phần tư liệu này cậu xem cho kỹ, học tập một chút!
Diệp Khai đem xấp tư liệu mà Tôn Thánh mang tới đưa cho Đường Mộc.
- Dạ!
Đường Mộc lên tiếng nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Tôn Thánh đem bản báo cáo điều tra đưa tới, nhưng Diệp Khai lại không xem, còn đưa cho hắn xem, đây là ý gì? Trong lòng Đường Mộc vô cùng hồ nghi.
- Ân, chuyện bên trong văn phòng Ủy ban thành phố cậu nên quan tâm nhiều hơn một chút, nếu như Tôn Thánh phóng ra ngoài tôi có thể sẽ không đề bạt chủ nhiệm mới, cho nên phó chủ nhiệm như cậu phải gánh lấy trách nhiệm này.
Diệp Khai nói với Đường Mộc.
- Làm vậy, có được không?
Đường Mộc nghe xong có chút kinh ngạc.
Chuyện trong văn phòng Ủy ban thành phố tuy Đường Mộc đã tương đối quen thuộc, nhưng là phó chủ nhiệm, trước kia hắn chỉ cần phụ trách với Diệp Khai, nếu như đột nhiên đảm nhiệm quyền chủ nhiệm văn phòng, sẽ xem như phải phụ trách toàn bộ văn phòng Ủy ban thành phố, kể cả các vị phó chủ tịch, thư ký trưởng, phó thư ký trưởng.
Trách nhiệm này tựa hồ rất lớn nha!
Đường Mộc cảm giác hiện tại mình chỉ mới giải quyết được vấn đề cấp phó phòng, hiện tại phải tiếp tục khơi mào trọng trách của cấp chính phòng rất có hàm kim lượng, xác thực làm cho hắn cảm giác ngoài ý muốn.
- Không có gì, dù sao vẫn là những việc như thế, có tôi làm chỗ dựa cho cậu, sợ cái gì đây?
Diệp Khai vung tay lên nói.
Đối với việc đề bạt thủ hạ, Diệp Khai luôn tận hết sức lực, đương nhiên hắn cũng phải nhìn xem thủ hạ có đủ năng lực hay không mới quyết định.
Đường Mộc cho hắn ấn tượng thật tốt, tuổi trẻ có năng lực, phản ứng trong các phương diện đều rất nhanh, cho nên Diệp Khai không để ý giao thêm trọng trách cho hắn, tạm thời không chọn lựa đề bạt chức chủ nhiệm văn phòng Ủy ban, lại để cho Đường Mộc thể nghiệm trước tầm quan trọng của vị trí này một chút, nhìn xem hắn có thể thích ứng được hay không.
Nếu như Đường Mộc có thể làm tốt trong vị trí này, Diệp Khai cũng không bài trừ khả năng cho hắn chuyển thành chính thức.
Giải quyết vị trí một cấp chính phòng, hơn nữa còn là vị trí trọng yếu dưới cờ chủ tịch thành phố, đặc biệt đề bạt một chút cũng không phải là việc gì lớn.
Đương nhiên, một khi điều lệ cho phép cán bộ được phân công công tác thử nghiệm được đưa ra, phương diện này thật sự khó thao tác hơn, cho nên mặc dù Diệp Khai có cố ý đề bạt cũng chỉ có thể để cho Đường Mộc lăn lộn thêm tư lịch, đợi khi cấp bậc của hắn thích hợp giải quyết thì sẽ cho hắn chuyển chính thức.
Bằng không mà nói sẽ rất dễ dàng khiến cho những cán bộ thành phố Đông Sơn tạo thành cảm giác Diệp chủ tịch dùng người không khách quan, về phần nói tới đề bạt, nếu không có lý do đặc biệt trọng yếu, tuyệt đối không thể làm xằng bậy.
- Dạ, cảm ơn nhị thiếu gia!
Đường Mộc nghe được liền gật đầu nói.
Nhưng khi hắn đi ra phòng ngoài, trong nội tâm vẫn còn chút nghi vấn, muốn hỏi thăm Diệp Khai lại cảm thấy không được thích hợp, vì vậy cầm xấp tư liệu báo cáo đi tới bên ghế ngồi xuống.
Vì sao nhị thiếu gia lại đem phần tài liệu này giao cho mình xem đây? Đường Mộc cảm thấy rất kỳ quái.
Hắn lật ra phần tài liệu mà Tôn Thánh điều tra vụ án của phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi, đọc kỹ từ đầu tới đuôi.
Trong bản điều tra báo cáo của Tôn Thánh làm được rất rõ ràng, bắt đầu từ vụ án đến việc tra xét bên trong Cục dân chính, lại đến việc kết luận của văn phòng Ủy ban, ghi được rành mạch, rõ ràng, làm người nhìn xem liền hiểu ngay.
Nhưng Đường Mộc càng xem càng cảm thấy báo cáo này làm được có chút quá hoàn mỹ, tựa hồ cả vụ án không phải là sự thật.
Hắn thật không tin Hà Mộ Chi nếu đã bị người tố cáo thì thực sự không hề có chút vấn đề nào, nhưng trong báo cáo lại nói vật tư cứu tế trong kho không hề hao hụt, như vậy tình huống bị tố cáo rõ ràng là không tồn tại.
Mặc kệ những vật tư kia có từng bị hao hụt qua hay không, nhưng hiện tại nhìn xem lại vẫn còn đầy đủ hoàn toàn.
- Giữa Tôn Thánh cùng Hà Mộ Chi thậm chí là Khang Kiện Dân, nhất định là có liên hệ…
Đường Mộc nhìn một lúc, rốt cục đã có kết luận.
Hắn lập tức hiểu được dụng ý Diệp Khai đưa tư liệu bảo hắn nhìn xem!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất