- Không có chuyện gì, đã qua rồi…
Nhìn Từ Chỉ Đồng nhào vào ngực mình khóc không ngừng, vẻ mặt Diệp Khai thật xấu hổ.
Từ Chỉ Đồng khóc dữ dội, nước mắt chẳng khác gì nước chảy, còn ôm chặt hắn không chịu buông tay, chẳng khác gì đang đeo cứng trên người hắn, ngay cả áo sơ mi của Diệp Khai cũng bị ướt đẫm.
Hơn nữa một vị mỹ nữ xinh đẹp ôm cứng như thế, bất kỳ một nam nhân nào bình thường đều sẽ có chút phản ứng, điều này càng làm Diệp Khai cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng hắn cũng không thể nói gì, chỉ vỗ vỗ vai nàng cùng sau lưng nàng xem như an ủi mà thôi, về phần trong lòng đang không ngừng tự cảnh cáo bản thân.
Nhóm người Lý Hải làm như không phát hiện, mỗi người đều tự đi giải quyết công việc của mình, dù sao lực ảnh hưởng của nhị thiếu gia đối với các cô gái bọn họ đã quá quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nếu như không có mỹ nữ lao vào lòng ôm chặt như thế mới là chuyện khó tin.
- Ô ô….
- Tốt rồi tốt rồi, không còn chuyện gì nữa, bại hoại đều đã bị bắn chết…
Diệp Khai chỉ đành tiếp tục an ủi Từ Chỉ Đồng:
- Cô là phóng viên mỹ nữ dũng cảm, một chút chuyện như vậy làm sao lại hù tới cô đây? Đừng sợ, hết thảy đều đã được giải quyết!
Lại an ủi thêm hơn một phút đồng hồ, tâm tình của Từ Chỉ Đồng mới xem như an định lại một ít, chỉ là không chịu buông ra Diệp Khai, nhất định phải ôm chặt hắn mới cảm thấy an tâm.
- Nghe lời…cô làm như vậy bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt…
Diệp Khai khuyên can mãi cuối cùng đợi khi chị dâu của Từ Chỉ Đồng là Điền Thanh chạy tới mới xem như được giải thoát.
Điền Thanh nhận được điện thoại của Diệp Khai, nói là có người có ý đồ cưỡng hiếp Từ Chỉ Đồng, kết quả đã được hắn cứu kịp thời, hiện tại đang ở ngoại ô, nàng nghe xong vô cùng sốt ruột lập tức lái xe chạy tới.
Nhìn thấy được em gái chồng đang dựa vào trong ngực Diệp Khai khóc như mưa, Điền Thanh cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Ở trong ấn tượng của nàng, Từ Chỉ Đồng rất có khí khái của một đứa con trai, tuy bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm vô cùng có chủ kiến, lúc này hẳn là bị thương tổn rất lớn, bằng không sẽ không ôm chặt Diệp Khai mà khóc thành bộ dáng như thế.
Vừa thấy được tình cảnh đó, Điền Thành có chút do dự, không biết nên tiến lên an ủi một chút hay là để riêng không gian cho Từ Chỉ Đồng cùng Diệp Khai ở chung, trong lòng của nàng vô cùng xoắn xuýt.
Kỳ thật đối với việc hôn sự của Từ Chỉ Đồng, Điền Thanh vẫn luôn không thích Từ Chỉ Đồng ở chung một chỗ với Đinh Tử Sơn, nàng vẫn thường nghĩ cách ngăn cản, nhưng hiệu quả thật không tốt lắm, hôm nay xảy ra chuyện Từ Chỉ Đồng lại ôm Diệp Khai khóc chết đi sống lại, thật ra lại khiến cho Điền Thành hưng phấn phát hiện một vấn đề.
Tựa hồ như là…Từ Chỉ Đồng có chút quan hệ với Diệp Khai?
Hơn nữa xem bộ dạng hiện tại của Từ Chỉ Đồng có lẽ vì sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân mà tình cảm đột nhiên sẽ tăng mạnh đâu!
Đúng lúc này nếu như Điền Thành đường đột xông lên làm bóng đèn, chẳng phải có chút choáng váng?
Là bí thư Đoàn thanh niên thành phố, cán bộ chính phòng cấp, Điền Thanh đương nhiên không cho rằng sự xuất hiện của mình là phù hợp, cho nên nàng chỉ đứng bên cạnh nhìn xem mà không tiến lên phía trước.
Nhưng cho dù nàng không đi qua nhưng không có nghĩa Diệp Khai không nhìn thấy nàng.
- Đồng chí Điền Thanh…
Mặc dù Diệp Khai đang có mỹ nữ trong lòng nhưng cảm giác lại không thoải mái, còn đang phát sầu đã nhìn thấy được Điền Thanh ở xa xa lén lút nhìn hắn, vì vậy hô lên một tiếng.
- Chào Diệp chủ tịch, đây là…
Điền Thanh ngại ngùng tiếp tục lẩn tránh, nàng bước tới chào Diệp Khai một tiếng, sau đó vỗ Từ Chỉ Đồng nói:
- Tiểu muội đừng khóc, không còn chuyện gì nữa…
Nhìn thấy Điền Thanh đã đến, Từ Chỉ Đồng cũng ngại ngùng tiếp tục rúc vào trong ngực Diệp Khai, quay đầu lại bổ nhào vào trên người Điền Thanh, lại bắt đầu khóc.
Điền Thanh khuyên can thật lâu mới dỗ dành Từ Chỉ Đồng nín khóc, nhìn nhìn nàng cảm thấy quần áo vẫn chỉnh tề, nhỏ giọng hỏi vài câu, mới biết được nhờ nhóm người Diệp Khai phát hiện được kịp thời cho nên Từ Chỉ Đồng cũng không bị tổn thương, lúc này mới yên lòng trở lại.
Nhưng khi nghe được chuyện này là do Đinh Tử Sơn xếp đặt cạm bẫy, Điền Thanh lập tức giận dữ, liếc mắt nhìn thấy Đinh Tử Sơn bị bắn trọng thương, giận dữ không kiềm được vọt tới đạp hai cái lên đầu hắn.
- Đồ ác độc hại người…
- Điền bí thư đừng đá nữa, còn đá coi chừng đá chết người…
Có cảnh sát đứng bên cạnh vội vàng ngăn cản.
Bọn họ thực sự cảm thấy hãi hùng khiếp vía, lúc này xe cứu thương còn chưa chạy tới, bọn họ còn phải bảo hộ hiện trường, cho nên chỉ phải duy trì nguyên vẹn hoàn cảnh, nếu thật sự để Điền Thanh đá chết Đinh Tử Sơn, xem như chết một gã chứng nhân trọng yếu, cũng là một trong những người sắp đặt vụ án mấu chốt, vậy phiền toái sẽ lớn.
Mặc dù nói nhóm người Diệp Khai cứng rắn, còn có những người khác có thể làm chứng, có cả người bị hại là Từ Chỉ Đồng cùng đám thủ hạ của Tống Hỏa Sinh, nhưng vẫn còn kém khẩu cung của Đinh Tử Sơn.
Hai cảnh sát khuyên can mãi mới kéo ra được Điền Thanh.
- Đồ đáng chết, sinh con coi chừng không có hậu môn…thiếu đạo đức…
Điền Thanh mắng một trận, lúc này mới trấn áp được cơn giận một chút, sau đó nói với Diệp Khai:
- Diệp chủ tịch, anh nhất định phải chủ trì công đạo…
Diệp Khai vuốt vuốt mũi, trong lòng tự nhủ công đạo này đã sớm chủ trì rồi.
Đã bắn chết một người, những tên khác đều bị bắn bị thương, có người thậm chí không chỉ một vết thương, đối với hành vi cưỡng hiếp chưa thành mà xem, biện pháp công đạo này tựa hồ đã quá mức kịch liệt.
- Người chết là Tống Hỏa Sinh, hình như là lão bản công ty Lập Tín!
Diệp Khai nói với Điền Thanh:
- Nghe nói người này được xem là bá chủ một phương ở thành phố Đông Sơn?
- Tống Hỏa Sinh?
Điền Thanh nghe tên quả nhiên thoáng sửng sốt.
Tên tuổi của Tống Hỏa Sinh người trong Đông Sơn không biết thực sự là rất ít, Điền Thanh tự nhiên có nghe nói qua, Tống Hỏa Sinh là em trai phó chủ tịch thường vụ thành phố Tống Lâm Sinh, mượn quyền thế của anh hắn ôm rất nhiều công trình của thành phố, tài sản trong tay phải hơn trăm triệu, là tài chủ nổi danh của thành phố Đông Sơn.
Thực tế đáng nhắc tới chính là quan hệ hắc bạch của Tống Hỏa Sinh rất cứng, cho nên công ty Lập Tín chẳng những kinh doanh bạch đạo còn làm cả sinh ý hắc đạo, thậm chí có người hoài nghi bọn hắn làm một ít hoạt động không dám lộ ánh sáng, chẳng hạn như là mại dâm, sòng bạc, thậm chí là buôn ma túy.
Chỉ là thế lực của Tống gia ở Đông Sơn rất lớn, anh em Tống thị một theo chính giới một theo thương giới, một sáng một tối, phối hợp khăng khít, làm cho người không nắm bắt được tay cầm của bọn hắn, đợi đến khi có người chú ý thì hai anh em đã trở nên lớn mạnh.
Nghe được Tống Hỏa Sinh bị bắn chết, trong nội tâm Điền Thanh lập tức trầm xuống.
Chuyện này thật đúng là không dễ làm rồi, Tống Hỏa Sinh đã chết, Tống Lâm Sinh há chịu bỏ qua? Với lực lượng phó chủ tịch thường vụ Đông Sơn, ở trên đầu không khả năng không có người bảo kê, nếu như nháo lớn xác thực khó đối phó.
- Tôi cho cô biết việc này cũng không có ý tứ gì khác!
Diệp Khai nhìn Điền Thanh nói:
- Tôi đã phái người đi tra xét hang ổ của Tống Hỏa Sinh, nhưng với tư cách là người nhà của người bị hại, Từ gia cũng nên biểu hiện cường thế một chút, nếu như lo lắng xảy ra vấn đề thì hai cô có thể đến chỗ tôi ở tránh né, tránh việc bị người quấy rầy, cũng an toàn hơn một chút, đợi sau khi sự tình triệt để giải quyết thì hãy về nhà.
Sau đó hắn lại nói tiếp một câu:
- Ở tại thành phố Đông Sơn, tuy tôi là quyền chủ tịch thành phố, nhưng dù sao cũng chỉ là người, có rất nhiều việc hoặc địa phương chiếu cố không tới, nhưng nếu ở trong nhà của tôi, tin tưởng sẽ không có người nào dám làm xằng bậy.
Điền Thanh nghe xong cảm thấy Diệp Khai nói thật có lý.
Thế lực Tống gia quá lớn, chỉ sợ bọn hắn chơi âm mưu, nếu dùng bạch đạo không được lại chơi thủ đoạn hắc đạo, như vậy gia đình nàng không sao chống đỡ nổi, ngược lại lời nói của Diệp Khai làm nàng cảm thấy có thể thực hiện, tiến vào trong đại viện ủy viên thành ủy, còn có cảnh vệ canh gác, không ai uy hiếp được an toàn tính mạng của hai nàng.
Giữa hai anh em Tống Lâm Sinh cùng Tống Hỏa Sinh nếu như nói không có việc gì liên quan cũng sẽ không có ai tin tưởng, chỉ cần tìm được chứng cớ phạm tội của Tống Hỏa Sinh, như vậy sự tình sẽ dễ giải quyết, rất có thể Tống Lâm Sinh cũng bị liên quan tới, chỉ cần Tống gia sụp đổ, như vậy gia đình nàng sẽ không còn gặp phải áp lực.
- Cảm ơn Diệp chủ tịch, chúng tôi chuyển tới ở chỗ anh vậy!
Điền Thanh không hổ là cán bộ cấp phòng, chỉ thoáng suy tư đã nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại bên trong, trực tiếp liền gật đầu đáp ứng.
Ngược lại lúc này đầu óc Từ Chỉ Đồng có chút hỗn loạn, còn chưa kịp tỉnh táo với sự tình vừa rồi, chỉ tùy ý cho Điền Thanh lôi kéo lên xe, sau đó được cảnh vệ của Diệp Khai đưa về đại viện thường ủy, đi vào biệt thự của Diệp Khai ở lại.
- Đây không phải là đại viện thường ủy hay sao, vì sao chúng ta lại ở đây?
Đến biệt thự của Diệp Khai, Từ Chỉ Đồng mới tỉnh táo lại.
- Diệp chủ tịch quan tâm cho em, lo lắng người của Tống gia tới phiền toái nên cho chúng ta tạm thời ở lại chỗ này.
Điền Thanh ôm em gái chồng nói:
- Đã sớm nói với em Diệp chủ tịch tuổi trẻ độc thân, tài cao giỏi giang, thiếu niên quan lớn, là một đối tượng kết hôn thật tốt, em lại cứ nhìn vào Đinh Tử Sơn, em xem khiến cho xảy ra chuyện lần này…
- Đừng nhắc tới hắn…
Nghe tới tên của Đinh Tử Sơn, cảm xúc của Từ Chỉ Đồng lập tức có chút không thể khống chế, thân thể run rẩy, cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Sự tình hôm nay quả thật làm Từ Chỉ Đồng sản sinh tâm lý ám ảnh vô cùng, nàng làm sao cũng không nghĩ đến, người bạn trai ổn trọng ngại ngùng thời đại học, đột nhiên sao lại biến đổi lớn như thế?
Cuối cùng là do nguyên nhân gì tạo thành? Chẳng lẽ ảnh hưởng mặt trái xã hội lớn tới như vậy?
Điền Thanh nhìn thấy bộ dạng run rẩy của em chồng, trong nội tâm thương tiếc, ôm nàng nói:
- Ai, nữ nhân sợ nhất là tìm nhầm nam nhân, cũng may em gặp được phúc tinh như Diệp chủ tịch, cuối cùng không bị hủy trong tay bọn xấu…
Nghĩ tới sự tình hôm nay, Điền Thanh có chút sợ hãi, với tính cách của em chồng nàng, nếu thật sự gặp tai họa kia, tuyệt đối sẽ không sống nổi…