Sáng sớm hôm sau Diệp Khai đã đi tới Ủy ban thành phố gặp bí thư Tần Phương Trần.
- Về vấn đề của Tống Lâm Sinh, hiện tại đã tra xét ra một ít tình huống, khá nghiêm trọng!
Tần Phương Trần gọi Diệp Khai ngồi xuống, nói:
- Ý kiến của tôi là nhanh chóng tra xét chứng cớ, sau đó chuyển giao tư pháp xử lý, trước đó phải miễn trừ chức vụ của hắn, đề nghị khai trừ đảng viên, cậu thấy thế nào?
- Tôi ủng hộ quyết định của lãnh đạo, cứ làm như thế thôi!
Diệp Khai đương nhiên không có gì phản đối.
Đối với Tống Lâm Sinh mà nói trên thực tế sau khi điều tra được em trai hắn Tống Hỏa Sinh chính là đầu lĩnh tập đoàn buôn ma túy lớn nhất Đông Sơn, cuộc đời chính trị của hắn xem như hoàn toàn kết thúc, hiện tại sở dĩ còn chưa động thủ chỉ là vì điều tra vụ án sâu hơn, cùng việc điều tra tổng cộng có bao nhiêu tội đang chờ hắn.
Rất hiển nhiên, chỉ với một ít chứng cớ mới lấy được hiện tại đã đủ đem Tống Lâm Sinh đưa vào ngục giam, cho nên bí thư Tần Phương Trần mới quyết định nhanh chóng xử lý việc này.
Dù sao là ủy viên Tỉnh ủy, bí thư Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, Tần Phương Trần không khả năng ở lại Đông Sơn thời gian quá dài, bên trong tỉnh còn rất nhiều công việc cần hắn về xử lý, hiện tại hắn chỉ có thể lưu lại nơi này thêm vài ngày mà thôi.
- Bầu không khí của cán bộ thành phố Đông Sơn thật không xong!
Bí thư Tần Phương Trần nhìn Diệp Khai nói ra:
- Sau khi cậu tới Đông Sơn làm việc đầu tiên nên giải quyết chính là vấn đề này. Giải quyết vấn đề trong thành phố sau đó còn giải quyết vấn đề dưới huyện khu, nhất định phải chế tạo một không khí làm việc trong sạch, triệt để xóa hết cỗ tà khí của địa phương nơi đây!
- Tôi hiểu được, tôi sẽ cố gắng!
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ:
- Chỉ là tại Đông Sơn có quá nhiều quặng mỏ, cho nên tư nhân có tiền lại khá nhiều, điều này đối với đội ngũ cán bộ mà nói là một dụ hoặc không nhỏ. Nếu chỉ đơn thuần nhúng tay vào việc giáo dục tư tưởng thì hiệu quả không được rõ ràng, huống hồ tiền lương cán bộ lại tương đối thấp, việc này cũng gây bất lợi cho công tác chống tham ô hối lộ!
Bí thư Tần Phương Trần nghe xong lời nói của Diệp Khai, gật nhẹ đầu, hắn biết rõ lời Diệp Khai nói chính là tình huống thực tế.
Chủ lưu của xã hội hiện tại là phát triển kinh tế toàn diện, hết thảy đều vì tiền, cán bộ cùng học giả ra ngoài kinh thương nhấc lên cao triều, mà trong đoạn thời gian gần đây càng thêm một cao triều mới. Hơn nữa có thêm tình huống xã hội tồn tại thực tế, nói tỷ như hiệu quả lợi ích của xí nghiệp nhà nước không tốt, tình huống tài chính địa phương gian nan, tiền lương của cán bộ công nhân viên không có, cho nên thật khó quản lý được đội ngũ.
Dưới loại tình huống này hiện tượng quyền tiền kết hợp đã bắt đầu nổi bật, tất cả mọi người đều nghĩ muốn lợi dụng quyền lực trong tay giải quyết khó khăn trong đời sống sinh hoạt của mình, tỷ như tăng thêm thu nhập, những chuyện này ở trong một ít cơ quan quyền lực thậm chí đã diễn biến trở thành hiện tượng phổ biến.
Có câu nói cửa quan khó vào, nhìn mặt quan khó coi, công việc khó giải quyết, đơn giản chỉ vì vấn đề cung cấp lợi ích cho họ có biết điều hay không mà thôi.
Nếu anh có thủ tục đầu tiên – tiền – đương nhiên sắc mặt của đối phương sẽ lập tức dễ nhìn, sẽ dùng khuôn mặt tươi cười chào đón anh, việc này chẳng có gì là kỳ quái.
Ở dưới tình huống như vậy nói là muốn chế tạo bầu không khí làm việc trong sáng, thật sự là không dễ dàng, ít nhất Diệp Khai ôm thái độ hoài nghi khả năng bản thân mình có đủ sức làm được việc này hay không.
Biết rõ là một chuyện, nhưng có đủ năng lực thay đổi hay không lại là một chuyện khác.
Có câu nói thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi hướng, cổ nhân đã sớm đem chuyện này tổng kết thành những câu thành ngữ kinh điển như vậy rồi, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện thì có thể thay đổi được đây?
Diệp Khai vẫn luôn cho rằng nhân tính luôn hướng theo điều ác, cho nên mới có câu nói – người vừa có tiền thì dễ đồi bại – muốn thay đổi bản tính con người, đây là chuyện cơ hồ là không thể nào.
Mà kết hợp với tình huống thực tế, kể cả các quốc gia cho dù có được chế độ hoàn chỉnh thành thục, cũng đều dùng chế độ nghiêm khắc để ước thúc người, không khả năng dựa vào hai chữ “đạo đức” đến giải quyết vấn đề.
Trên thực tế, hai chữ “đạo đức” thật quá mơ hồ hư huyễn, xa xa không bằng dùng pháp luật nghiêm khắc đến tiến hành hạn chế, ở trong phương diện này Diệp Khai luôn cho rằng chủ nghĩa tư bản quốc gia luôn làm được rất tốt, tỷ như anh đi ngoài đường nhổ ngụm nước bọt, cũng có thể tìm ra được điều luật nghiêm cấm của chính phủ tiến hành xử phạt anh.
Có pháp luật dựa vào, có pháp luật làm chuẩn, chấp pháp nghiêm túc, với điều kiện tiên quyết như thế chính là yêu cầu cần có được một điều luật pháp chế rõ ràng minh xác để ước thúc hành vi của mọi người, nhưng theo tình huống pháp luật trong nước hiện tại mà xem, hiển nhiên là không hề tạo cho người cảm giác an toàn cùng ý nghĩa chỉ đạo thực tế.
- Sao vậy, thoạt nhìn cảm xúc không cao, có ý kiến gì sao?
Bí thư Tần Phương Trần hiểu rõ Diệp Khai, nhìn thấy sắc mặt của hắn có vẻ do dự, lập tức hiểu được hắn có ý kiến.
Quả nhiên Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó mới lên tiếng:
- Chuyện này thật không dễ làm, trước mắt có thể làm là tăng mạnh chống tham ô hối lộ mà thôi, không nói khả năng của chúng ta làm được hay không, chỉ nói tính tùy ý trong việc cân nhắc mức độ hình phạt cũng đủ làm cho người đau đầu, tính điều khiển chủ quan của thượng vị giả thật quá mạnh mẽ, thước đo luật pháp của chúng ta giống như sợi dây thun, đôi khi quá giãn nở đôi khi lại căng cứng, chính mình còn cảm thấy không thích hợp huống chi là dân chúng? Mọi người đối với tình huống này không có tin tưởng, còn nói gì tới chuyện xây dựng bộ máy trong sạch đây?
Tần Phương Trần nghe xong cũng chỉ im lặng, trong lòng hắn thừa nhận tình huống này khá phức tạp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thay đổi, hiện nay có thể làm cũng chỉ có thể hết sức nỗ lực mà thôi.
- Bất kể như thế nào chúng ta quyết không thể vì điều kiện hạn chế mà lười biếng không làm!
Bí thư Tần Phương Trần thở dài, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khai, phi thường kiên định nói với hắn:
- Nếu như chúng ta đã ở trên vị trí này, nắm lấy quyền lực như vậy, nên kiên quyết theo sát đấu tranh chống tham ô hối lộ, đem những phần tử hủ bại đưa vào nhà tù, để cho bọn hắn biết rõ hậu quả khi vi phạm pháp luật, vì tội tham ô hối lộ của bọn hắn mà phải trả giá thật nhiều!
Diệp Khai nghe xong, nhìn mái tóc đã hoa râm của bí thư Tần Phương Trần, trong nội tâm không khỏi cảm thấy kính nể.
Hắn biết rõ vị bí thư này trong phương diện đả kích phần tử tham ô hối lộ xác thực là luôn tận hết sức lực, người bị hắn đưa vào tù nhiều vô số kể, đưa lên pháp trường cũng có khối người, thậm chí hắn từng gặp phải nhiều lần công kích ám sát cùng uy hiếp tử vong, thậm chí còn thu được phong thư chứa viên đạn cảnh cáo bên trong.
Nhưng những chuyện đó cũng chưa từng làm bí thư Tần Phương Trần dao động tin tưởng, hắn vẫn giữ chặt tín niệm kiên quyết đả kích phần tử tham ô hối lộ chưa bao giờ thay đổi.
- Có thể do tôi đã có chút quá bi quan.
Diệp Khai cười cười, nhướng mày nói:
- Chỉ cần tôi còn công tác tại thành phố Đông Sơn một ngày, không thể buông thả hiện tượng tham ô hối lộ nảy sinh, mời Tần bí thư cứ yên tâm là được.
Với thân phận hiện tại của hắn, tự nhiên có năng lực nói ra lời như vậy, cho dù là có bí thư thành ủy mới sẽ đến thành phố Đông Sơn, hắn vẫn là quyền chủ tịch thành phố chức cao quyền trọng.
- Nhưng lời của cậu vẫn thật có đạo lý, chế độ chống tham ô hối lộ của cậu đối với công tác của chúng ta vẫn rất có gợi ý.
Tần Phương Trần nhìn thấy Diệp Khai bày tỏ thái độ, trong nội tâm cũng thật cao hứng, vì vậy lại nhắc tới một ít đề nghị trước kia của Diệp Khai:
- Chế độ trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị do cậu đưa ra hiện tại ở bên thành phố Long Thành vẫn làm ra được tác dụng thật rõ ràng, tuy cậu đã rời khỏi Long Thành nhưng bọn họ vẫn đem chế độ này giữ vững, hiệu quả không tệ!
Diệp Khai nghe xong cũng cười nhẹ gật đầu.
Mặc dù hắn đã rời khỏi thành phố Long Thành, nhưng người tiếp nhận chức vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra của hắn chính là phó bí thư Dương Thuận Hinh, vị phó bí thư này tính tình ổn trọng, đã tiếp nhận quan niệm công tác của Diệp Khai, trở thành một thành viên trọng yếu trong đội ngũ Diệp hệ, cho nên trong phương diện thúc đẩy chính sách mà Diệp Khai chế định trước kia có thể nói là làm việc tận hết sức lực.
Hơn nữa tại Long Thành còn có nhân vật trọng yếu như Mộc Uyển Dung chèo chống, cho nên một ít tác pháp tốt đẹp trước kia Diệp Khai lưu lại cũng không vì sự rời khỏi của hắn mà biến mất.
Như vậy cũng rất tốt, trong nội tâm Diệp Khai có chút cao hứng, dù sao chứng kiến địa phương mình từng làm việc bởi vì sự tồn tại của mình mà làm ra được một ít thay đổi hữu ích, hắn cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Nhưng rất nhanh hắn không cách nào cao hứng nổi.
Thư ký Đường Mộc bỗng nhiên từ bên ngoài đi nhanh vào, đưa di động cho hắn:
- Diệp chủ tịch, bên huyện Phương Thạch xảy ra chuyện rồi!
- Cái gì?
Diệp Khai nghe xong trong lòng lập tức căng thẳng:
- Xảy ra chuyện gì?
- Diệp chủ tịch, tôi là Khang Cẩm Mậu của huyện Phương Thạch, trong huyện đã xảy ra sự kiện quần ẩu tập thể đại quy mô, bí thư cùng chủ tịch huyện hiện tại đang bị vây khốn!
Thanh âm trong điện thoại có chút lo lắng nói.
- Rốt cục là vì nguyên nhân gì?
Diệp Khai nghe xong lập tức truy hỏi.
- Hình như là vì việc cán bộ thôn mở rộng việc gieo trồng cây đào…
Khang Cẩm Mậu hồi đáp:
- Không biết vì sao lại nổi lên xung đột, hiện tại bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đi tới làm công tác điều giải đã bị quần chúng cảm xúc kích động nên vây quanh, chúng tôi sợ ném chuột vỡ bình nên không biết làm sao mới tốt…
- Các anh làm việc như thế nào đây? Lại xảy ra chuyện như vậy?
Diệp Khai nghe xong phi thường tức giận.
Chỉ là một chút việc nhỏ đều bị bọn họ làm biến thành sự kiện quần ẩu đại quy mô, chỉ có thể nói thủ đoạn xử lý vấn đề trong huyện thật sự làm người ta phải hoài nghi!
Nhưng bất kể nói như thế nào Diệp Khai cũng không thể bỏ mặc, dù sao đây là chuyện xảy ra dưới sự quản hạt của hắn…