Đợi hai chị em Điền Thanh quay về phòng, Diệp Khai đóng cửa quay lại giường nằm xuống.
Nhưng hắn vừa mơ màng sắp ngủ điện thoại lại vang lên, trong lòng Diệp Khai hơi bực bội, bắt máy hỏi:
- Tôi là Diệp Khai, xin hỏi là ai vậy?
- Diệp Khai, em gặp phải phiền toái!
Trong điện thoại là thanh âm Sở Tĩnh Huyên, nghe như có chút sốt ruột.
- Ah, chuyện gì xảy ra vậy? Buổi sáng mới gọi điện thoại vẫn tốt mà?
Cơn buồn ngủ của Diệp Khai lập tức biến mất, ngồi dậy ân cần dò hỏi.
Mỗi ngày Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đều gọi điện thoại trò chuyện, cho nên có chuyện gì đều biết rõ, Diệp Khai cũng đem những chuyện xảy ra bên cạnh mình nói với nàng để đôi bên hiểu rõ về cuộc sống của nhau.
Sáng nay Sở Tĩnh Huyên có gọi điện thoại qua, hai người còn thảo luận nàng sẽ qua Đông Sơn ở lại vài ngày, Diệp Khai mang theo nàng đi vào núi săn lợn rừng, lúc ấy cảm xúc của Sở Tĩnh Huyên rất tốt, lúc này thật không biết lại xảy ra chuyện gì làm cho nàng vội vã gọi điện thoại tới?
- Có người dùng tín dụng của công ty em đi lừa gạt…
Sở Tĩnh Huyên nói với Diệp Khai.
- Em nói cụ thể chuyện gì xảy ra, kể cho anh nghe rõ một chút!
Lúc này đầu óc Diệp Khai không quá rõ ràng, nghe vậy liền nói với Sở Tĩnh Huyên.
Vì vậy Sở Tĩnh Huyên liền đem chuyện nàng gặp phải giải thích chi tiết cho Diệp Khai nghe qua.
Nguyên lai trong công ty Sở Tĩnh Huyên có một thân thích bà con xa của gia đình nàng, vẫn luôn phụ trách công việc liên hệ giữa công ty cùng ngân hàng, cách đây không lâu bởi vì công tác cần thiết nên Sở Tĩnh Huyên điều chỉnh lại một ít quan hệ nhân sự, thay đổi vị trí của hắn.
Kết quả vừa đổi liền xảy ra vấn đề, viên chức tiếp nhận chức vị của thân thích nhà nàng đã phát hiện có một ít địa phương trong sổ sách không được rõ ràng, sau đó người kia liên hệ hỏi thăm ngân hàng liền phát hiện ra vấn đề thật nghiêm trọng.
Bà con xa kia đã lợi dụng thanh danh của Sở gia cùng công ty tín dụng của Sở Tĩnh Huyên lừa gạt làm số thẻ tín dụng vay ngân hàng hai tỷ đô la.
- Thẻ tín dụng dự bị là cái gì?
Diệp Khai đối với những từ ngữ chuyên nghiệp thế này không hiểu rõ lắm, nghe qua tựa hồ không phải là việc gì tốt.
- Chính là một loại thẻ đảm bảo tín dụng, vật này không trọng yếu, vấn đề mấu chốt chính là một khi những vật này bị đưa ra ngoài thì người ta có quyền yêu cầu chúng ta phải chi trả số tiền được ký nhận bên trong!
Trong lòng Sở Tĩnh Huyên thật sự sốt ruột.
Nàng cũng không nghĩ đến bỗng nhiên phát sinh loại chuyện này.
Thân thích kia của gia đình nàng ngày trước cũng không cảm thấy có vấn đề gì không đúng, lần này thay đổi chức vị mới phát hiện hắn đã tham ô của công ty số tài sản trị giá hai mươi triệu đô la, điều này làm Sở Tĩnh Huyên vô cùng tức giận, sau đó còn phát hiện vấn đề làm thẻ tín dụng lên tới hai tỷ đô la, Sở Tĩnh Huyên lập tức liền kinh hoảng.
Lai lịch của loại thẻ này có hợp pháp hay không thì không cần phải nói, nhưng bởi vì dùng danh nghĩa công ty của Sở Tĩnh Huyên mở thẻ nên một khi xảy ra vấn đề, bên phương diện nợ nần phải do công ty Sở Tĩnh Huyên đến gánh chịu.
Lần trước dựa vào chỉ dẫn của Diệp Khai nàng mới kinh doanh lời được số tiền lớn, hiện tại tổng tài sản công ty của nàng khoảng hai tỷ đô la, không nghĩ tới bị tên kia lấy đi làm thế chấp.
Loại chuyện này mặc dù là Sở Vân Tùng cũng không có biện pháp giải quyết, cho nên Sở Tĩnh Huyên trực tiếp tìm Diệp Khai để cho hắn hỗ trợ nghĩ cách.
- Hiện tại thân thích kia của nhà em ở đâu?
Diệp Khai hỏi.
- Vừa nhận được tin tức chuẩn xác, nói hắn đã trốn lên máy bay hiện tại đang bay trên không Thái Bình Dương, một khi hắn tới Mỹ, thật sự là phiền toái lớn!
Sở Tĩnh Huyên có chút sốt ruột nói.
- Ti…vậy thì thật có vấn đề…
Diệp Khai nghe xong chuyện này cũng cảm thấy thật đau đầu.
Nếu như còn ở trong nước thì dễ nói, nhưng đi ra nước ngoài rồi thì thật khó có biện pháp giải quyết vấn đề này, trong lòng Diệp Khai cũng không nghĩ ra biện pháp.
Mặc dù nói quân đội cùng quốc an đều có cứ điểm của mình bên Mỹ, cũng có một nhóm người có thể phụ trách hành động, nhưng nếu muốn cho bọn họ ra tay sẽ chọc ra phiền toái lớn, dù sao người Mỹ cũng không phải kẻ hiền lành, vô luận là FBI hay CIA đều rất mạnh mẽ.
Diệp Khai cũng không hi vọng vì những chuyện riêng này lại tạo nên mâu thuẫn tới cấp độ quốc gia.
Dù sao vấn đề tàu hàng Ngân Hà còn chưa được giải quyết, hiện tại quan hệ giữa hai nước thật vi diệu, tình thế biến hóa rất dễ dàng tạo thành vấn đề lớn, cho nên hắn không thể tùy tiện sử dụng lực lượng của quân đội hoặc là quốc an.
- Em đừng vội, để anh tìm hiểu rõ tình huống rồi nghĩ biện pháp xử lý!
Lúc này Diệp Khai chỉ có thể đem việc ôm xuống, nói cách khác Sở Tĩnh Huyên không cách nào xử lý được loại chuyện như vậy.
Hắn gọi điện thoại qua cho Lê thúc, đem tình huống kể rõ.
- Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, rất phiền toái!
Lê thúc nghe xong liền nói.
- Trước kia từng phát sinh qua những chuyện tương tự sao?
Diệp Khai nghe xong cũng có chút ngạc nhiên.
- Ngay cách đây không lâu thôi, khả năng cháu không có chú ý tới, không riêng gì việc chỉnh đốn công tác nông thôn, trật tự tài chính trong nước xác thực có chút hỗn loạn, đồng chí Hồng Chính đang tiến hành xử trị nghiêm khắc!
Lê thúc nói ra.
Nói tới cùng chuyện này có quan hệ tới phương diện ngân hàng, bằng không mà nói không khả năng làm được thẻ tín dụng có giá trị rút được số tiền lớn đến như thế.
- Ở đầu năm đồng chí Giang Thành đi nông thôn khảo sát công tác, đã gặp một chuyện làm ngài không cao hứng chút nào!
Lê thúc nói với Diệp Khai.
Vào đầu năm, đồng chí Giang Thành đi nông thôn thị sát công tác, có một vị cán bộ cơ sở đã đọc một câu vè dân gian thuận miệng thế này: “Cán bộ nông thôn hùng dũng oai vệ, vừa thúc giục trồng trọt lại đi thúc giục thu hoạch, quần chúng nông dân khí phách ngang ngang, lại mắng cha lại đi mắng mẹ”.
Tuy đây chỉ là một câu vè thuận miệng, nhưng lúc ấy đồng chí Giang Thành đã mượn quyển sổ ghi chép xuống.
Trên thực tế trước đó đồng chí Giang Thành đã thu được một phong thư do một nông dân không biết chữ vẽ ra, tranh vẽ trong thư đã nói cho hắn biết nông dân phải gánh nặng tới thế nào, lương bổng của quan viên cơ sở, hành chính, ăn uống đều rút ra từ gánh nặng của dân chúng, có nhiều nơi quan viên thậm chí còn viết hóa đơn tạm cho nông dân.
Khi đồng chí Giang Thành hỏi thăm nông dân có nêu lên vấn đề này, hóa đơn tạm có phải đã được thực hiện rồi hay không? Không ngờ nông dân lại nói cho hắn biết: Không phải là chính phủ cấp cho tôi, là tôi thiếu nợ lương thực bán cho chính phủ, chính phủ thu lương thực không đủ nên bảo tôi viết giấy nợ.
Vấn đề đột nhiên bộc phát năm nay không giới hạn trong nông thôn, lĩnh vực tài chính cũng xảy ra vấn đề lớn.
Hiện tại lãi suất không kỳ hạn của ngân hàng quốc gia là 1.8%, lãi hàng năm dẫn đầu tỉ lệ là 12%, nhưng có người dùng tỉ lệ 24% để bỏ vốn đầu tư dân gian, trong hai mươi ngày đầu đã tụ tập được hai mươi triệu đồng, cuối cùng thành quả chiến đấu là chưa đầy nửa năm thời gian từ trong tay mười vạn người đã tụ tập được cả tỷ đồng.
Sau đó bị ngân hàng trung ương nghiêm khắc cấm đoán, vì thế họ lại nâng lãi suất lên tới 48%, tiếp tục gây án.
Trong vụ án này có hơn trăm quan viên bị liên quan tới, người trong cuộc bởi vì lãi cao mà góp vốn, nhiễu loạn chính sách tài chính trung ương, dùng tội danh tham ô hối lộ bị phán tử hình.
Trên thực tế đây chỉ là một góc trong vấn đề tràn ngập khắp nơi, kinh tế năm nay mạnh mẽ, cung cầu không ổn định làm trật tự tài chính hỗn loạn, ngân hàng tư nhân ngầm phát triển mạnh, cơ hồ cho vay mượn không có giới hạn khiến cho lãi suất nhà nước hoàn toàn rối loạn.
- Vào tháng tư có ngân hàng thậm chí cho vay tín dụng lên tới hạn mức mười tỷ đô la, cũng là giao cho một công ty lừa đảo tại New York.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Không phải chú muốn nói cháu, gần đây cháu quá chuyên chú công tác địa phương, không lưu ý tới động thái của cao tầng, những chuyện này nếu không biết rõ sẽ ảnh hưởng phán đoán của cháu trong rất nhiều vấn đề, vốn có tài liệu phát xuống cho cán bộ cấp sảnh, cháu có trích thời gian ra xem qua hay không?
- Nguyên lai là như vậy…
Diệp Khai nghe xong càng thêm hoảng sợ, trong lòng tự nhủ người thật lớn gan, dám vay tín dụng lên tới mười tỷ đô la mà ngân hàng cũng dám đồng ý.
- Cháu không có xem tài liệu, thoạt nhìn cháu phải tìm người chuyên môn xử lý loại chuyện này mới được.
- Gần đây vì sao lại rối loạn tới vậy đây này?
Diệp Khai buồn rầu xoa xoa trán của mình.
- Vừa sắp tới nhiệm kỳ mới, đại khái có một ít người không an phận, mặt khác gần đây chiến dịch phản tham ô lại thúc đẩy mạnh, khả năng có người luống cuống, muốn nhanh chóng bỏ trốn, cho nên động tác không hề có chút kiêng nể.
Lê thúc đáp:
- Qua một thời gian sẽ đỡ hơn!
- Như vậy chuyện này Lê thúc có đề nghị gì không?
Diệp Khai cảm thấy vô cùng buồn rầu hỏi thăm.
- Quân đội thật sự không tiện ra mặt, tối đa là chú giúp cháu tìm hiểu rõ tình huống hoặc hướng đi của đối phương, nhưng không thể trông cậy người của chú ra tay, dù sao hiện tại là thời khắc mẫn cảm, quân đội không nên có động tác, nếu không sẽ dễ dàng kích thích thần kinh mẫn cảm của người Mỹ.
Lê thúc bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình.
- Cháu hiểu được, bởi sự kiện tàu hàng Ngân Hà ảnh hưởng thôi…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ vận khí Sở đại tiểu thư đúng là không được tốt, lại gặp phải ngay thời điểm này, bà con xa của nhà nàng thật xấu xa, lại ra tay ác như vậy.
Bởi sự kiện tàu hàng Ngân Hà làm ảnh hưởng, hiện tại song phương đều vô cùng khắc chế, hoạt động tình báo càng tăng cường, e sợ bị đối phương nắm được bím tóc, cao tầng quân đội hay cao tầng trung ương đều ra mệnh lệnh để các bộ môn đều phải sẵn sàng, đánh tốt cuộc chiến, làm cho người khác không lời nào để nói.
Nếu như ở thời điểm này xảy ra chuyện gì, Lê thúc thật sự sẽ vô cùng khó xử.
- Chú biết một người có thể giúp cháu giải quyết vấn đề này!
Lê thúc bỗng nhiên nói.
- Ai?
Diệp Khai nghe xong tinh thần liền chấn động, vội vàng truy hỏi, hắn có chút không vừa ý nói:
- Lê thúc sao lại học trò ấp úng rồi, có biện pháp tốt thì trực tiếp nói ra đi!
- Chẳng lẽ cháu đã quên nha đầu của Nam Cung gia tộc đang cầu cháu làm việc đó sao?
Lê thúc nhắc nhở Diệp Khai:
- Gia tộc của nàng làm nghề gì đây? Chính là giết người cướp của đấy, nếu có nàng ra tay thì đây không phải thật đơn giản à?
- Nam Cung Vân? Đúng vậy, vì sao cháu không nghĩ tới nàng…
Diệp Khai nghe xong hai mắt tỏa sáng, lập tức có chủ ý.