Quan Môn

Chương 96: Tại sao lại là hắn?

Thủ đô, tổng y viện quân khu, phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 618.

Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra thanh âm gào khóc thảm thiết, làm cho người nghe xong có chút lạnh mình, nhất là nhóm tiểu hộ sĩ trực đêm lúc đi ngang qua thậm chí đều đang nghe ngóng lẫn nhau, bên trong rốt cục đã nhận bệnh nhân gì vì sao lại làm ầm ĩ dữ dội đến như thế?

-Vương tỷ, bệnh nhân kia có địa vị gì, lại ở trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt của cán bộ cấp tỉnh bộ?

Một tiểu hộ sĩ hướng y tá trưởng đứng bên cạnh lặng lẽ dò hỏi.

-Không nên hỏi thì không nên nghe ngóng lung tung, đều là nhân vật không thể trêu vào.

Y tá trưởng bộ dạng thùy mị nhưng vẫn trừng mắt cảnh cáo nàng.

Tiểu hộ sĩ thè lưỡi cũng không dám hỏi thêm điều gì.

Trong phòng bệnh tổng y viện quân khu đều có phân chia đẳng cấp nghiêm khắc, người không đủ cấp bậc muốn đi vào ở lại rất khó, trừ phi là có sự tình đặc biệt hoặc xử lý đặc thù, nhưng loại tình huống đó một năm chưa chắc có vài lần.

Nói tóm lại, có thể đi vào ở lại đều là một ít đại nhân vật không thể trêu vào, hoặc là trực hệ của chính bọn họ.

Mắt thấy đã tới mười giờ tối, y tá trưởng tự mình đẩy xe đi vào phòng bệnh.

Kỳ thật nàng cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ đối với hai người trẻ tuổi bệnh nhân kia, tên tuổi không được đăng ký rõ ràng, chỉ viết hai số thứ tự, xem ra là vì không muốn người khác biết rõ lai lịch của bọn họ, nhưng hôm nay đã có vài vị cao tầng trong quân đội đến thăm bọn họ, trong đó còn có hai trung tướng.

Tuy mấy vị kia đều mặc thường phục, nhưng y tá trưởng đã làm việc trong tổng y viện quân khu thời gian đã lâu, bình thường tâm nhãn cũng rất nhiều, cho nên đối với những vị lãnh đạo kia vẫn nhận thức rõ ràng, hai vị trung tướng kia một là bộ trưởng ngành tình báo Trần Kiến Chương của Bộ tổng tham mưu, một là tư lệnh Trần Kiến Bình của ngành bộ đội phản ứng mới thành lập chưa bao lâu.

Hơn nữa xảo vô cùng, hai vị trung tướng này đều họ Trần, theo y tác trưởng suy đoán bọn họ đều là đại tướng trực hệ trong quân đội của Trần gia.

Hai vị đại nhân vật không hẹn mà cùng đến thăm hai người trẻ tuổi kia, như vậy liền lộ ra có chút bất thường.

Khả năng duy nhất hai người trẻ tuổi kia chính là hai cháu trai có danh khí rất lớn của Trần gia tại thủ đô.

Khi y tá trưởng đi vào phòng bệnh, chỉ thấy hai người trẻ tuổi đều nằm trên giường bệnh, bên cạnh treo bình truyền dịch còn đủ loại máy móc giám sát gắn khắp người, ở một góc gian phòng đều lắp đặt thật nhiều thiết bị kiểm tra theo dõi, trên màn hình không ngừng lướt qua số liệu theo dõi đặc thù tính mạng của bọn họ.

Trên người hai người trẻ tuổi đều được gắn ống truyền nước tiểu.

Thương thế cũng dễ thấy, trái trứng bị đánh nát, "cây thương" bị gãy, mặt khác chỉ là tổn thương da thịt không nặng bao nhiêu.

Khi hai vị trung tướng tới thăm, không biết đã nói gì nhưng tóm lại khi họ đi ra ngoài, đều đằng đằng sát khí, vẻ mặt âm trầm lộ ra bộ dáng người lạ đừng đến gần.

Y tá trưởng đánh giá sự kiện này phỏng chừng là lúc tranh giành tình nhân, bị người đánh cho tàn phế, nếu không cũng không khả năng bị hạ nặng tay ở bộ phận sinh dục kia, quả thực chính là thủ đoạn khiến người đoạn tử tuyệt tôn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng như nến chẳng khác gì tro tàn, vẫn đang lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Tuy cũng từng tỉnh lại một chút, nhưng làm ầm ĩ náo loạn vô cùng, cơ hồ cả bệnh viện đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, vì không quấy rầy tới những bệnh nhân khác, bác sĩ chủ trị phi thường sáng suốt tiêm chút thuốc an thần cho bọn họ.

Cho nên hai anh em mới trầm mê bất tỉnh, như vậy ít nhất có thể giúp bên tai mọi người được thanh tĩnh hơn một chút.

Về phần ngày mai sau khi tỉnh lại sẽ có tình hình thế nào, mọi người chỉ đành nghĩ biện pháp khác.

Y tá trưởng nhìn các hạng số liệu, xem như là bình thường, lại mở mền nhìn nhìn vết thương, vẫn rất không lạc quan, sưng tấy lên tím ngắt, nếu không chọc vào ống truyền nước tiểu chỉ sợ bị nghẹn nước tiểu cũng đủ làm bọn họ phải chết.

Nhìn theo tình huống hiện tại của bọn họ mà nói xem như bảo vệ được sinh mạng, nhưng còn muốn chấn khởi hùng phong của đàn ông trừ phi là có kỳ tích xuất hiện, nếu không cả đời này xem như đã xong.

Ít nhất theo kinh nghiệm của y tá trưởng mà xem, nàng chưa từng thấy qua người nào bị tổn thương tới như vậy mà chỗ đó còn có công năng tự lành khôi phục, đổi một câu nói, Trần gia xem như tăng thêm hai gã thái giám trẻ tuổi rồi.

Y tá trưởng dựa theo quy trình công tác kiểm tra hoàn tất, lại đổi thuốc cho hai người, khi quay người muốn đi ra ngoài bỗng nhiên cả kinh, bởi vì ngoài cửa đang có một người đứng thẳng.

Người nọ nhìn qua không tới năm mươi tuổi, khí độ nghiễm nhiên, một cỗ quan uy tự nhiên sinh ra.

Chỉ là hắn mang theo bộ kính râm lớn nên khiến người ta nhìn không rõ mặt.

Người này nhất định là một vị quan lớn, trong lòng y tá trưởng nói thầm, nhưng nàng vẫn kết thúc chức trách của mình, đi tới nhỏ giọng nói:

-Nơi này là phòng bệnh săn sóc đặc biệt, thỉnh không nên tùy ý ra vào.

Quái lạ chính là người trung niên kia cũng không nói thêm lời gì, chỉ đưa mắt nhìn về hướng hai anh em nằm trên giường bệnh nhìn thoáng qua, sau đó xoay người ra ngoài.

Thật là người kỳ quái, trong lòng y tá trưởng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng nàng cảm giác người trung niên kia không phải đi nhầm phòng, hơn nữa người có thể đi vào khu phòng bệnh săn sóc đặc biệt đều được kiểm tra kỹ càng.

Là phòng bệnh săn sóc đặc biệt của tổng y viện quân khu, bên trong đều nhận những người cực kỳ thân thuộc của các vị đại nhân vật có uy tín danh dự, biện pháp bảo an đương nhiên phi thường nghiêm khắc. Trên cơ bản xem như quản lý theo quân sự hóa, căn bản không khả năng đem người không phận sự cho đi vào, cho nên y tá trưởng cũng không lo lắng lai lịch của người trung niên kia không rõ ràng.

Người trung niên đi ra khỏi phòng bệnh, lập tức hướng một thiếu tá quân đội đi theo bên ngoài dò hỏi:

-Vì sao lại như vậy?

-Là Bùi tiểu thư cho người đưa ra từ Đế Hào, tình huống cụ thể thì không rõ ràng lắm.

Thiếu tá quan quân cẩn thận hồi đáp.

-Quân Thu?

Người trung niên nghe xong sắc mặt lộ vẻ hồ nghi, lắc đầu nói:

-Nó làm việc rất có trật tự, ở bên trong Đế Hào làm sao lại phát sinh chuyện như vậy?

Ngừng một chút, ông ta lại hỏi:

-Tình huống cụ thể như thế nào, chẳng lẽ Quân Thu không nói rõ?

-Bùi tiểu thư không có nói gì.

Thiếu tá hồi đáp.

Người trung niên ừ một tiếng, ý bảo mình đã hiểu việc này, trầm mặt đi ra ngoài.

Đó chính là cha của hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ, đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm Bộ tổng chính trị, trung tướng Trần Kiến Hào.

-Lúc ban ngày đồng chí Kiến Chương cùng đồng chí Kiến Bình đã đến thăm hai vị thiếu gia.

Thiếu tá quan quân ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.

Trần Kiến Chương cùng Trần Kiến Bình là anh em họ nội với Trần Kiến Hào, hai người cũng thuộc lực lượng hạch tâm Trần gia, ba anh em đều có quân hàm trung tướng, lực ảnh hưởng trong quân đội khá lớn, thế lực của Trần gia trong quân đội do ba người họ cầm đầu.

Kỳ thật ở trước kia thế lực của Trần gia trong quân đội chỉ có thể nói là bình thường mà thôi, nhưng ba anh em Trần Kiến chương đều là người nổi tiếng, khi đi lính đã gặp được kỳ ngộ khá tốt, bên trên lại có hai đại lão Trần Lập Phương cùng Trần Chiêu Vũ chiếu ứng, vì vậy một đường thăng lên quân hàm trung tướng, thậm chí đều nhận lãnh chức vụ ở bộ môn trọng yếu, tăng cường thực lực của Trần gia trong quân đội thật lớn.

Cũng chí bởi vì như vậy Trần gia mới nảy sinh tâm tư phân cao thấp với Diệp gia, chỉ là trong lần đọ sức vừa rồi Trần gia dốc hết sức nâng đỡ bộ trưởng Cố Hoán Chi của Tổng bộ hậu cần lại bị Diệp gia kéo xuống đài, làm cho bọn họ cảm nhận được thực lực của Diệp gia trong quân vẫn luôn nằm trên Trần gia, cho nên gần đây đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Chỉ tiếc đời thứ ba của Trần gia thật sự không có người kế tục, vốn có lão đại Trần Học Thắng khá ưu tú cũng đi theo đường tòng quân, hơn nữa cũng hỗn không tệ trong quân, hai mươi sáu tuổi đã là doanh trưởng bộ đội đặc chủng dã chiến, đáng tiếc trong một nhiệm vụ bởi vì tình báo sai lầm, trúng mai phục, Trần Học Thắng bởi vì yểm hộ đồng đội nên đã không còn trở về.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này trung tướng Trần Kiến Hào đều cảm thấy phiền muộn, luôn than thở ý trời thật khó qua, mỗi khi nhìn thấy hai đứa con Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ chẳng khác gì hai đầu con lợn, làm sao trong lòng hắn có thể cao hứng?

-Nhưng nghe người trong Đế Hào đã nói, sự tình xảy ra lúc ấy còn có một người trẻ tuổi họ Diệp có mặt tại đó.

Viên thiếu tá lại nói thêm một câu.

-Người trẻ tuổi họ Diệp?

Trần Kiến Hào nghe xong lập tức nhíu mày.

Mặc dù nói trong thủ đô người trẻ tuổi họ Diệp có rất nhiều, thế nhưng có tư cách đi vào Đế Hào vẫn thật dễ dàng tra xét được, nhất là hiện tại câu lạc bộ Đế Hào đã đổi thành chế độ hội viên, muốn hiểu biết tình huống của đối phương cũng rất thuận tiện.

-Vậy thì đi thăm dò một chút chi tiết của người trẻ tuổi kia, hỏi thăm cho rõ ràng.

Trần Kiến Hào suy nghĩ một chút lại nói ra.

Viên thiếu tá quan quân liền ứng tiếng.

Kỳ thật sự tình cũng không cần phiền toái tới như vậy, trực tiếp hỏi Bùi Quân Thu là được, nhưng theo sự tình mà xem, Trần Kiến Hào cảm giác được nội tình bên trong trùng trùng điệp điệp, con dâu Bùi Quân Thu tuy phái người đem hai anh em về tới, cũng không hề nói qua lời nào với Trần gia một tiếng, không hề vào bệnh viện thăm viếng, điều này rất không hợp lẽ thường.

Trần Kiến Hào rất có lý do hoài nghi sự tình lần này có khả năng quan hệ tới Bùi Quân Thu.

Mà hai đứa con vô dụng của mình vẫn luôn nằm trong trạng thái mê man, mình vẫn không hỏi được rõ ràng tình hình tỉ mỉ cụ thể, kể từ đó cũng chỉ có thể điều tra chân tướng sự tình từ nơi khác.

Trần Kiến Hào đi ra bệnh viện, lúc này trời đã khuya, gió thổi có chút lạnh lẽo, ngẫu nhiên thổi tung chút cát bụi, khí hậu của thủ đô là như vậy, còn chưa tới mùa xuân luôn không tránh né được bão cát từ phương bắc thổi qua, khiến không khí luôn có chút khô ráo.

Ông ta thở dài một hơi, muốn đem phiền muộn trong lòng thổi tan.

Sự tình gần đây thật không thuận lợi chút nào, Trần gia liên tục thất bại trong chính giới lẫn quân đội, mất đi uy tín, nhất là gần đây còn truyền ra tiếng gió trung ương muốn hủy bỏ Ủy ban cố vấn, nếu việc này thật sự thì cũng mang ý nghĩa thời đại của Trần Lập Phương rốt cục hoàn toàn trôi qua, đả kích này đối với Trần gia thật sự trầm trọng.

Quyền hành Quân ủy cầm giữ trong tay người của Diệp gia, nếu như Trần gia mất đi thành viên trọng yếu duy trì, như vậy khả năng ba anh em bọn họ muốn tiếp tục tấn chức sẽ vô cùng khó khăn.

Qua một lúc, viên thiếu tá đi tới:

-Thủ trưởng, người trẻ tuổi kia tên Diệp Khai, là người của Diệp gia.

-Diệp Khai? Tại sao lại là hắn?

Trần Kiến Hào nghe xong, chân mày lập tức cau chặt lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất